Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1448: Thanh Đăng Cổ Tự Bên Dưới Tầng Băng

Chương 1448: Thanh Đăng Cổ Tự Bên Dưới Tầng Băng
Tam Chu Thánh Quân ăn mặc kiểu văn sĩ bị đặt trên băng nguyên, do Tống Thư Hàng two tạm thời chăm sóc.
Mà Tống Thư Hàng bản thể thì bắt đầu chế tạo hiện trường chiến đấu Huyền Thánh dưới sự chỉ điểm của bạch long tỷ tỷ.
Uy lực công kích của Huyền Thánh bát phẩm quá lớn, ngay cả lúc độ kiếp cũng bị kéo vào trong thế giới thiên kiếp đặc thù.
Nếu như hai vị Huyền Thánh liều mang tranh đấu toàn lực thì trong lúc giơ tay nhấc chân, bọn họ đã có thể phá hủy cả một thành thị. Một trận chiến là có thể hủy diệt hoàn toàn một vài quốc gia nhỏ.
Có điều Tống Thư Hàng chỉ muốn bố trí chiến trường ‘tỷ thí’ của hai vị Huyền Thánh, không cần khoa trương như vậy.
“Ngươi lấy Phần Thiên Hỏa Diễm Đao đánh ra một đòn tấn công bát phẩm. Sau khi đánh xong, ta lại giúp ngươi bố trí kỹ càng hơn.” Bạch long tỷ tỷ chỉ đại vào một nơi.
“Không thành vấn đề.” Tống Thư Hàng nói.
Nơi mà bạch long tỷ tỷ chỉ vào kia dường như chính là chỗ hắn và Bạch tiền bối chạy từ thế giới Cửu U đến hiện thế.
Trùng hợp thật.
Tống Thư Hàng cũng không nghĩ nhiều, hắn mượn Xích Tiêu Kiếm từ chỗ mỹ nhân rắn công đức.
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối, xin giúp ta chém một đao, làm nóng người xíu nhé?” Tống Thư Hàng nói.
Xích Tiêu Kiếm nói: “Nếu không phải lâu rồi lão phu không ra ngoài hóng mát thì tuyệt đối không làm bừa với ngươi như vậy đâu.”
Nó chính là thần binh Trường Sinh Giả đấy, đặt trong tiểu thuyết võ hiếp chính là bảo vật cỡ như Ỷ Thiên kiếm, Đồ Long đao. Là thần binh vừa xuất hiện thì sẽ khiến giang hồ sẽ nhấc lên gió tanh mưa máu.
Kết quả ở cùng Tống Thư Hàng một thời gian, nó cũng không biết rốt cuộc mình đóng vai trò gì nữa?
Bây giờ lại phải cùng Tống Thư Hàng chế tạo hiện trường chứng cứ giả, mất hết mặt mũi của kiếm luôn rồi.
“Ha ha, ha ha.” Tống Thư Hàng cười ngượng ngùng.
“Chuẩn bị xong rồi, đúng lúc để ta xem thử, sau khi cảnh giới của ngươi tăng lên thì lý giải đối với Phần Thiên Hỏa Diễm Đao có tiến thêm một bước hay không.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói.
Tống Thư Hàng: “Bảo đảm sẽ không khiến tiền bối thất vọng.”
Hắn lật cổ tay phải, đao ý của Phần Thiên Hỏa Diễm Đao được kích hoạt.
Quả nhiên lý giải của Tống Thư Hàng đối với Phần Thiên Hỏa Diễm Đao lại tiến thêm một bước.
Trải nghiệm trong khoảng thời gian này dung nhập toàn bộ vào trong ý cảnh lúc Tống Thư Hàng vung đao. Phần Thiên Hỏa Diễm bùng cháy đầy khí phách, đao ý sắc bén phóng lên cao.
Chung quanh Tống Thư Hàng, tầng băng không ngừng bị hòa tan, hóa thành sương mù bay lên.
“Phần Thiên Hỏa Diễm Đao.” Tống Thư Hàng quát khẽ một tiếng, Xích Tiêu Kiếm chém xuống.
Ầm!
Băng nguyên nứt toác ra, hóa thành hố băng sâu không thấy đáy.
Tầng băng này dày cực kỳ, cảm giác cứ như cả hành tinh dưới chân này đều được tạo thành từ ‘tầng băng’ vậy.
Nhưng Phần Thiên Hỏa Diễm bá đạo, không gì không bắt lửa. Ngay cả tầng băng cũng biến thành nhiên liệu, ngọn lửa bốc cháy hừng hực trên băng nguyên.
Tại băng nguyên rét lạnh này, Phần Thiên Hỏa Diễm khiến lòng người cảm thấy ấm áp.
[Chờ chút, khống chế hỏa diễm lại đi, phía dưới có thứ gì kìa.] Đột nhiên, Xích Tiêu Kiếm la lên.
Tống Thư Hàng cười khổ nói: “Làm sao mà khống chế được!”
Phần Thiên Hỏa Diễm Đao là mượn Xích Tiêu Kiếm chém ra, Tống Thư Hàng nào có thực lực khống chế chúng nó? Có thể chém chúng nó ra được là tốt lắm rồi.
“Thôi bỏ đi, để ta tự làm.” Xích Tiêu Kiếm nói.
Dưới ý chí của Xích Tiêu Kiếm, trong hư không, ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực kia lập tức tản đi rồi biến mất.
Tống Thư Hàng và bạch long tỷ tỷ nhìn thấy bên dưới hố băng sâu hoắm kia có một kiến trúc giống như ngôi miếu cổ.
“Là một ngôi miếu.” Bạch long tỷ tỷ nói.
Tống Thư Hàng: “Sao ngôi miếu này lại bị chôn dưới tầng băng nhỉ?”
“Rất có thể là vì tai nạn, nói không chừng… dưới tầng băng này chôn vùi một nền văn minh tu chân.” Bạch long tỷ tỷ nói.
Cô cảm ứng được khí tức linh lực từ trên ngôi miếu cổ này.
Thân là Trường Sinh Giả, kiến thức của cô rất rộng rãi. Lúc cô du lịch vũ trụ đã từng nhìn thấy rất nhiều nền văn minh cổ quái quật khởi, cũng chứng kiến sự hủy diệt của chúng.
Trong lúc nói chuyện, đột nhiên trong ngôi miếu cổ dưới đáy băng có ánh đèn sáng lên.
Đó là ngọn đèn màu xanh, có loại cảm giác âm u lạnh lẽo.
“Ta cảm thấy như đang xem phần mở đầu của một bộ phim kinh dị ấy.” Tống Thư Hàng nói.
“Muốn xuống đó xem thử không?” Bạch long tỷ tỷ hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu.
Có bạch long và Xích Tiêu Kiếm hộ thân, trong trời đất này, nơi có thể vây hãm hắn đã không còn nhiều nữa.
Hơn nữa… không biết có phải trùng hợp hay không, vị trí tầng băng này là chỗ hắn và Bạch tiền bối rơi xuống từ thế giới Cửu U.
Lấy vận khí của Bạch tiền bối, truyền tống ngẫu nhiên sẽ có tỷ lệ gặp bảo vật rất lớn.
Ngôi miếu cổ này không phải vốn là chỗ Bạch tiền bối sẽ gặp bảo tàng đấy chứ?


“Phân thân, ngươi trông nom Tam Chu Thánh Quân, bọn ta xuống dưới xem sao.” Tống Thư Hàng nói.
Tống Thư Hàng two: “Không thành vấn đề, bản thể ngươi cẩn thận nhé.”
Tống Thư Hàng nắm Xích Tiêu Kiếm, mỹ nhân rắn công đức và bạch long phụ theo phía sau hắn. Hắn đạp không mà đi, hạ xuống bên cạnh ngôi miếu cổ bên dưới tầng băng.
Sau khi tấn chức ngũ phẩm, Tống Thư Hàng không cần phi kiếm cũng có thể đạp không mà đi. Điều này giúp ích rất nhiều trong việc làm giảm chứng sợ độ cao của hắn…
Có điều lúc hắn đạp không mà đi, thiên phú Bộ Bộ Sinh Liên còn có thể kích hoạt một cách bị động. Mỗi một bước bước ra sẽ có hoa sen đen hiện lên, nâng chân hắn lên.
Rêu rao hết nấc.
Lúc hạ xuống bên cạnh ngôi miếu cổ, Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái. Loại hàn ý đến từ băng nguyên kia đã tiêu tán toàn bộ.
“Có trận pháp kết giới đang bảo vệ ngôi miếu cổ này.” Bạch long tỷ tỷ nói.
“Không có khí tức sinh mệnh, ngôi miếu cổ này đã không còn chủ nhân nữa. E rằng ngọn đèn xanh đột nhiên sáng lên là một loại trang bị cảm ứng. Giống như đèn cảm ứng hồng ngoại ấy.” Xích Tiêu Kiếm cũng nói.
Tống Thư Hàng: “Đã vậy thì chúng ta trực tiếp đi vào nhé?”
Sau khi hắn tới gần ngôi miếu cổ thì ngẩng đầu nhìn lên trên.
Kiến trúc loại chùa miếu bình thường luôn sẽ có mấy thứ như hoành phi nhỉ?
Trên cửa ngôi miếu cổ quả thực có vị trí của hoành phi. Có điều hoành phi lại bị người ta hủy mất rồi.
Cửa miếu rách nát, chỉ còn dư lại nửa cánh.
Ngôi miếu cổ không lớn, nhưng cho người ta một loại ảo giác ‘vô cùng lớn’, lại để lộ ra một loại thiền ý yên ả.
Nếu như cao tăng Phật môn ở đây, cảm ngộ loại thiền ý này là có thể thu được rất nhiều lợi ích.
Đáng tiếc Tống Thư Hàng không hề có loại thiền tâm này…
“Không có trận pháp phòng ngự, có thể trực tiếp đi vào.” Bạch long tỷ tỷ nói.
Tống Thư Hàng gật đầu, bước vào cửa miếu.
Trong miếu đầy bụi bặm. Hẳn là đã bị vứt bỏ rất lâu trước khi bị băng tuyết phủ kín.
Trong miếu trống rỗng. Ngay cả nơi vốn được đặt tượng Phật cũng không còn lại bất kỳ vật phẩm gì.
Chỉ có một ngọn đèn lờ mờ được thắp sáng.
“Ngọn đèn này là một món pháp khí, có điều không có công năng khác, chỉ có thể dùng để chiếu sáng.” Xích Tiêu Kiếm nói.
Tống Thư Hàng tiến lên một bước, vươn tay chạm nhẹ vào ngọn đèn le lói kia. Hắn thấy trên ngọn đèn cũng phủ đầy bụi nên muốn phủi đi.
Trong nháy mắt khi ngón tay hắn chạm vào ngọn đèn thì một điệu Phật âm vang lên.
Đây là ngôn ngữ Tống Thư Hàng chưa từng nghe qua.
Phật âm hòa nhã, nhẹ nhàng như lời thì thầm bên tai. Tựa như được truyền đến từ chân trời, cách trở xa xăm, như có như không.
Sau khi Phật âm vang lên, toàn bộ bụi bặm trong miếu cổ bị quét sạch.
“Tịnh Trần thuật?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Không phải, đây là công hiệu kèm theo Phật âm, toàn thân lưu ly, không bụi không bẩn.” Bạch long tỷ tỷ giải thích.
“Là âm thanh phát ra từ ngọn đèn này?” Tống Thư Hàng hỏi.
Nếu quả thật như vậy thì ngọn đèn này vẫn rất hữu dụng.
Sau khi mang về nhà lắp đặt là có thể dùng như đèn cảm ứng rồi, còn kèm theo công năng tự động quét dọn nữa chứ. Máy hút bụi hay người máy hút bụi mà đi so với nó thì toàn là đồ bỏ cả.
Trừ ngọn đèn này ra, trong cả ngôi miếu không còn vật gì khác.
Trước khi rời khỏi ngôi miếu cổ, có người đã mang tất cả mọi thứ đi, ngay cả tượng Phật cũng dọn nốt, chỉ để lại một ngọn đèn le lói dùng chiếu sáng cho người đến sau.
“Vốn còn đang nghĩ nếu là nhờ Bạch tiền bối mới gặp được ngôi miếu cổ này thì có thể đào được bảo vật gì đó. Không ngờ lại chẳng có gì cả.” Tống Thư Hàng nói với vẻ tiếc nuối.
“Một ngọn đèn cổ có thể chiếu sáng, còn có thể hút bụi, cũng xem như bảo vật rồi. Nó thực dụng hơn người máy quét dọn ngươi mua tận mấy nghìn đồng đấy. Hơn nữa chỉ cần phối hợp ngọn đèn cổ này với trận pháp là có thể hấp thu linh lực trôi nổi trong thiên địa, tiêu hao rất ít.” Xích Tiêu Kiếm cười ha ha nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Hay là dẫn Bạch tiền bối qua đây nhỉ?
Nói không chừng trong ngôi miếu cổ này còn cất giấu bảo vật gì đó, nhất định phải là Bạch tiền bối xuất hiện thì mới có thể tìm ra được thứ kia?
Vì vậy Tống Thư Hàng đưa ý niệm vào thế giới hạch tâm, định liên hệ với Bạch tiền bối ở Điện Công Đức.
Ý niệm của hắn vừa đi vào thế giới hạch tâm thì phát hiện Bạch tiền bối nho nhỏ đang nằm trên mặt đất ngủ say.
Đáng yêu quá đi mất.
Có điều nếu Bạch tiền bối đã ngủ thì không tiện dẫn hắn đến ngôi miếu cổ này lắm nhỉ.
Ý niệm Tống Thư Hàng chợt động, định chuyển Bạch tiền bối đến phòng khách Điện Công Đức để hắn nghỉ ngơi cho tốt.
Nhưng chẳng biết tại sao lúc chuyển dời thân thể Bạch tiền bối, Bạch tiền bối lại bị hắn chuyển ra khỏi thế giới hạch tâm.
Bạch tiền bối bị chuyển đến hiện thế, xuất hiện trên không trung cách Tống Thư Hàng ba mét rồi rơi xuống dưới.
“Định mệnh!” Tống Thư Hàng kinh hãi.
Bình thường Bạch tiền bối ngã trên đất bằng thôi cũng có thể làm nổ ra một cái hố to với bán kình vài trăm mét… Đó còn là cái hố được nện ra lúc Bạch tiền bối ở cảnh giới Tôn Giả đấy. Hiện tại sau khi tấn chức bát phẩm, khẳng định Bạch tiền bối có thể nện ra cái hố càng to hơn.
Mà bây giờ, Bạch tiền bối rơi xuống từ không trung.
Cái này mà nện xuống thì ắt hẳn là công kích cấp đạn hạt nhân ấy chứ?
Tống Thư Hàng ném Xích Tiêu Kiếm đi, cơ bắp toàn thân căng cứng, nhanh chóng nhào về phía trước, vươn tay đón lấy Bạch tiền bối.
Xích Tiêu Kiếm keng một tiếng, rơi trên mặt đất.
Xích Tiêu Kiếm: “…”
Thần binh cũng có tôn nghiêm đấy, có tin nó nổi đóa hay không!
Tống Thư Hàng tung người nhảy lên, thành công đón được Bạch tiền bối rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất.
“Phù ~~ được cứu rồi.” Tống Thư Hàng nhẹ nhõm như sống sót sau tai nạn.
“Không, ngươi nhất định phải chết.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói: “Ta định chọc một lỗ thủng trên người ngươi, là loại xuyên thủng qua luôn ấy. Ngươi tự chọn vị trí đi.”
Tống Thư Hàng quay đầu thì thấy Xích Tiêu Kiếm rơi trên mặt đất.
“Xin lỗi Xích Tiêu Kiếm tiền bối!”
“Muộn rồi, đồ đần. Thần binh cũng có tôn nghiêm, nhận một đao của ta đi!”
“Sẽ chết đấy, Xích Tiêu Kiếm tiền bối. Hơn nữa thập tự giá hồi sinh của ta cũng dùng mất rồi.”
“Tên ngốc nhát cáy, ngươi mà còn thập tự giá hồi sinh thì ta chẳng thèm đâm ngươi!” Xích Tiêu Kiếm cả giận nói.
Bạch long tỷ tỷ lẳng lặng lơ lửng bên cạnh, trong mắt chứa đầy ý cười.
Tình cảnh trước mắt khiến cô nhớ lại những chuyện cũ.
“Có điều nói đi cũng phải nói lại.” Tống Thư Hàng ôm lấy Bạch tiền bối, bổ sung: “Nói không chừng vừa rồi ta nên để Bạch tiền bối nện xuống đấy. Biết đâu sau khi nện ra một cái hố thì có thể làm lộ ra bảo vật bên dưới ngôi miếu cũng nên?”
Bên dưới miếu.
[Ta trốn kỹ như vậy mà cũng bị phát hiện ư?] Một sinh vật chỉ chừng nắm tay phát hoảng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận