Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 698: Thư Hàng, Đại Sự Không Ổn Rồi, Ta Chết Rồi!

Chương 698: Thư Hàng, Đại Sự Không Ổn Rồi, Ta Chết Rồi!
Nhìn nụ cười của Bạch tiền bối này, Tống Thư Hàng hơi chột dạ.
Vị Bạch tiền bối này cũng bị ảnh hưởng bởi câu nói “Tiểu Bạch, chờ ngươi tóc dài đến eo”! Rốt cuộc thì hắn có quan hệ gì với Bạch tiền bối mà mình quen biết đây?
Ngay sau đó, Tống Thư Hàng bất tỉnh nhân sự.

Không biết qua bao lâu, hắn mới mơ màng mở mắt ra.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn cảm thấy mình đã trải qua một việc gì kinh khủng lắm, thế nhưng hắn lại không nhớ được sự việc cụ thể ra sao.
Song, tiềm thức cho hắn biết chuyện mà hắn vừa trải qua đạt max 100% độ đáng sợ, có khi phải áp dụng toàn bộ khổ hình trong mười tám tầng địa ngục lên người hắn thì hắn mới sợ hãi đến như vậy.
Có điều, bây giờ chắc là mình đã tỉnh khỏi cơn mê rồi chứ nhỉ?
Tống Thư Hàng ngồi lên, chuẩn bị dậy.
Và ngay sau đó, hắn phát hiện ra mình vẫn còn đang ở trong không gian tối om, và Bạch tiền bối kia đang ngồi cách hắn không xa. Bạch tiền bối gác mmột thanh phi kiếm màu đen lên ngang đùi và dùng ngón tay gõ nhẹ lên thân kiếm.
Ơ kìa? Lần này mình vẫn chưa thoát được khỏi cảnh mộng à?
Tống Thư Hàng cười khan một tiếng rồi nói:
“Ha ha, Bạch tiền bối, vừa rồi có chuyện gì vậy?”
“Ha ha.”
Bạch tiền bối trước mắt hắn chỉ cười khẽ một tiếng. Hắn càng làm thế thì Tống Thư Hàng lại bất an.
Không khí tự dưng sượng lại.
Mãi một hồi lâu sau, Bạch tiền bối trước mặt Tống Thư Hàng mới nói:
“Bạch tiền bối mà ngươi quen biết là người như thế nào?”
Tống Thư Hàng:
“Ha ha, Bạch tiền bối, ngài đang nói cái gì thế?”
“Chắc là ngươi cũng đoán ra, ta không phải là Bạch tiền bối mà ngươi quen biết rồi nhỉ.”
Vị Bạch tiền bối kia nói một cách chậm rãi. Nhìn vẻ mặt của Tống Thư Hàng thì hắn đoán ra ngay.
Ngượng mặt quá.
Đúng lúc ấy thì Bạch tiền bối trước mặt hắn lại nói:
“Ta tên là Bạch, không có họ, chỉ có một chữ ‘Bạch’ thôi.”
Tên một chữ “Bạch”, không có họ, giống hệt với Bạch tiền bối.
Tống Thư Hàng nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
“Ta tên là Tống Thư Hàng, đạo hiệu… nhiều đạo hiệu lắm, bao giờ có thời gian rảnh thì nói nhé. “
Vốn dĩ hắn không muốn nói tên thật ra, bởi vì đọc trong tiểu thuyết thì việc nói tên mình trong ác mộng là chuyện đáng sợ vô cùng.
Thế nhưng vị Bạch tiền bối này đã biết tên hắn từ lâu rồi. Chỉ hy vọng đối phương sống có đạo đức một tí, đừng dùng pháp thuật đâm kim bù nhìn gì đó nguyền rủa hắn là đươc.
Nói được mấy câu, hai người lại cùng im lặng.
Bất chợt, vị Bạch tiền bối kia nhếch môi cười, khai hỏa toàn bộ mị lực. Hắn gõ nhẹ thanh trường kiếm màu đen làm vang lên âm thanh leng keng, truyền thẳng vào tai Tống Thư Hàng.
Một lát sau, Bạch tiền bối kia nói rất dịu dàng:
“Giờ thì Thư Hàng tiểu hữu đã có thể cho ta biết, Bạch tiền bối mà ngươi quen là người như thế nào chưa?”
Tống Thư Hàng đáp:
“Ngươi hỏi thông tin về Bạch tiền bối để làm gì?”
“Ta nghĩ ta cần tìm hiểu một chút về tính cách của hắn. Ngươi thấy sao?”
Khi hắn nói nhẹ nhàng như vậy thì trong giọng nói như chất chứa ma lực, làm cho ai nghe thấy cũng bất giác phun hết những lời trong lòng ra theo ý hắn, hệt như thuật thôi miên vậy.
Nhưng đáng tiếc là năng lực của vị Bạch tiền bối này không có tác dụng gì với Tống Thư Hàng.
“Không thể nào. Ta tuyệt đối sẽ không bán đứng Bạch tiền bối!”
Tống Thư Hàng từ chối thẳng thừng. Người này trông giống Bạch tiền bối như thế mà lại muốn tìm hiểu Bạch tiền bối thông qua hắn, hắn tuyệt đối không thể an tâm được.
Làm sao hắn có thể bán đứng Bạch tiền bối được cơ chứ?
Vị Bạch tiền bối kia hơi giật khóe miệng, kẻ này có sức miễn dịch à? Hắn không bị ảnh hưởng gì sao?
“Trừ phi ngươi nói cho ta biết ngươi có thân phận gì, có quan hệ gì với Bạch tiền bối trước. Rồi ta sẽ cân nhắc xem có nên cho ngươi biết thông tin về Bạch tiền bối hay không.”
Tống Thư Hàng nói tiếp.
Vị Bạch tiền bối kia ở phía đối diện khẽ cười một tiếng:
“Ngươi không nên biết thân phận của ta thì hơn, bằng không ngươi sẽ gặp vô số phiền toái, có khi còn cả kiếp nạn sát thân nữa đấy.”
“Thế thì chúng ta chẳng có chuyện gì để nói với nhau cả.
Tống Thư Hàng nhún vai ra vẻ đáng tiếc. Không hỏi ra được thân phận thật của vị Bạch tiền bối này rồi. Cũng chẳng có cách nào, bao giờ tỉnh lại, hắn phải kể hết chuyện trong mộng cho Bạch tiền bối nghe, để Bạch tiền bối phòng bị mới được.
Hai bên lại rơi vào im lặng, không khí ngày càng ngượng ngập.
“Mà thôi, để ta đưa ngươi ra ngoài. Dù sao sớm muộn gì ta cũng sẽ biết được việc mình muốn biết thôi.”
Bạch tiền bối kia nói một cách bất đắc dĩ:
“Mặt khác, đừng có nói chuyện về ta cho Bạch tiền bối nhà ngươi biết đấy, hiểu không?”
Tống Thư Hàng nhếch miệng:
“Ha ha.”
“Ngươi cút đi cho ta.”
Bạch tiền bối kia vung tay một cái, Tống Thư Hàng bèn bị quét bay ra khỏi cảnh mộng. Và chính Bạch tiền bối kia cũng rời khỏi giấc mơ.
Trong Thế giới Cửu U, Bạch tiền bối màu đen lâm vào trầm tư. Hắn bị hạn chế, không thể bước nửa bước ra khỏi Thế giới Cửu U, thế nhưng hắn có thể phái một vài tà ma của thế giới Cửu U lẻn vào Hoa Hạ ở Trái Đất để thu thập thông tin về tu sĩ giống hệt mình kia.
“Biết cả lịch sử đen tối của ta năm đó…”
Bạch tiền bối màu đen nói khẽ.
Chẳng lẽ là hậu duệ của ta thật ư?
Hay đó là… người kế nhiệm mà chính ta để lại?
Hắn có cảm giác… dù là tu sĩ hay kẻ tu hành đạo khác, một khi đạt tới cửu phẩm, lực áp quần hùng, chứng được bất hủ, chấp chưởng Thiên Đạo rồi trở thành Thiên Đạo mới thì cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng.

Tống Thư Hàng thoát khỏi mộng cảnh nhưng không tỉnh lại ngay mà vẫn còn ngủ say.
Hắn ngủ một đêm không mộng mị, thẳng giấc tới tận hừng đông, cả cảm giác đau đớn như búa bổ vì tinh thần lực quá cường đại cũng không thể ngắt ngang giấc ngủ ấy.
Sau khi ngủ một giấc no nê tỉnh lại, Tống Thư Hàng cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều sảng khoái.
Tống Thư Hàng mở mắt ra thì nhìn ngay thấy trần nhà. Xem ra sau khi mình say ngã thì đã được ai đó đưa về phòng nghỉ rồi.
Mặt khác… không biết tình hình Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối bây giờ ra sao.
Tống Thư Hàng nhớ mang máng là trong lúc say xỉn mình đã khiêng Tam Lãng tiền bối đi thiêu, còn chuyện sau đó thế nào thì hắn chẳng có ấn tượng gì cả. Không biết là Tam Lãng tiền bối có còn mạnh khỏe hay không nữa?
Tống Thư Hàng đang suy nghĩ thì đột nhiên thấy chân hơi tê tê.
Hắn ngồi dậy thì thấy có một người đang ngồi trên giường mình, và hai tay cô đè lên chân của hắn.
Người này mặc váy dài tím nhạt, mái tóc phớt nâu được tết thành bím gọn gàng. Lúc này cô đang rơi lệ trong im lặng, khóc đến là khổ sở, nước mắt tuôn như suối.
Tấm chăn đắp trên người Tống Thư Hàng đã bị nước mắt của cô thấm ướt, thậm chí nước mắt còn thấm qua chăn rồi đọng lại trên chân hắn.
Dường như cảm giác được Tống Thư Hàng đã tỉnh lại, cô ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt khóc tới đỏ au. Đó là một thiếu nữ xinh xắn động lòng người.
“Diệp… Diệp sư tỷ?”
Tống Thư Hàng hô lên kinh ngạc. Thiếu nữ trước mắt hắn chính là Diệp Tư, nước mắt chữa trị của Bích Thủy các!
Hôm qua hắn nghe Tô Thị A Thất tiền bối nói sẽ đưa Đồng Quái Tiên Sư và Đậu Đậu về Hoa Hạ, đồng thời còn có cả một cái đuôi nhỏ là Diệp Tư.
Tô Thị A Thất về nhanh như vậy sao?
“Hu hu hu…”
Diệp Tư ngẩng đầu nhìn Tống Thư Hàng, sau đó nước mắt lại rơi lã chã.
“Diệp Tư, có chuyện gì chọc trúng huyệt khóc của cô thế?”
Tống Thư Hàng cười nói:
“Không phải là ta đó chứ? Ta không sao, hôm qua ta uống nhiều quá nên say thôi ấy mà.”
“Hu hu hu, không phải việc này đâu.”
Diệp Tư ra sức dụi mắt rồi nói:
“Thư Hàng ~~ hu hu hu ~ đại sự không ổn rồi ~~ Ta phát hiện ra… ta đã chết rồi!”
Tống Thư Hàng:
“Hả?”
Chắc là Sở các chủ vẫn lừa Diệp Tư về việc thực ra cô đã chết, sau đó lại được một linh quỷ mang thai sinh ra lần nữa nhỉ? Sao tự nhiên cô lại biết việc này?
“Sở các chủ nói cho cô biết à?”
Tống Thư Hàng hỏi nhỏ.
“Không phải.”
Diệp Tư lắc đầu rồi giải thích với giọng nghẹn ngào:
“Khi đến Bích Thủy các dưới mặt đất thì ta đột nhiên nhớ ra rất nhiều kí ức. Trong đó có cả kí ức ta bị người ta giết chết nữa.”
“Bích Thủy các trên mặt đất á?”
Tống Thư Hàng cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân. Chẳng lẽ… sơn trang nghỉ mát của Bạch Tôn Giả lại là Bích Thủy các sao? Không trùng hợp đến mức ấy chứ?
Tống Thư Hàng cũng đã từng vào Bích Thủy các trên vũ trụ, thế nhưng hắn không thể nào liên hệ sơn trang nghỉ mát của Bạch Tôn Giả với Bích Thủy các đó được.
Nhưng mà ngẫm lại thì cũng bình thường thôi. Khi Bạch Tôn Giả phát hiện ra sơn trang nghỉ mát này thì nó là một đống đổ nát mà.
Tất cả những gì ở đây hiện nay đều là do Bạch Tôn Giả xây dựng lại từ phế tích năm xưa. Tuy kết cấu của sơn trang nghỉ mát sau khi xây dựng lại vẫn giữ nguyên như Bích Thủy các, nhưng phong cách kiến trúc, cây cối, sông ngòi, trận pháp thì đã khác hẳn với Bích Thủy các rồi.
Chẳng khác nào đập nhà đi xây lại, tuy không đổi cái móng, nhưng nhà ở bên trên thì lại hoàn toàn thay đổi.
Tống Thư Hàng không nhận ra ngay cũng là dễ hiểu thôi.
“Đúng vậy, nơi chúng ta ở bây giờ chính là chốn cũ của Bích Thủy các năm xưa. Tuy rằng vẻ ngoài đã đổi thay nhiều, nhưng mảnh đất này chắc chắn chính là Bích Thủy các. Ta vừa đến gần nó thì đã có cảm ứng cộng hưởng với nó rồi, sau đó, ta nhớ lại rất nhiều chuyện.”
Diệp sư tỷ khóc nức nở rồi nói.
Tống Thư Hàng: …
Có cần trùng hợp đến thế không?
“Thư Hàng, làm sao đây? Làm sao bây giờ? Ta đã chết từ lâu rồi, bây giờ ta là người chết rồi đúng không? Ta chỉ là một vong hồn không chịu siêu thoát thôi đúng không?”
Diệp sư tỷ ngẩng đầu lên nhìn Tống Thư Hàng với dáng vẻ đáng thương vô cùng.
“Diệp Tư à, trí nhớ của cô chỉ khôi phục tới lúc bị giết thôi sao?”
Tống Thư Hàng hỏi nhẹ nhàng.
Diệp Tư gật đầu:
“Ừ.”
Sau đó, mắt cô sáng ngời lên:
“Thư Hàng, có phải ngươi biết gì đó không?”
“Diệp Tư, cô không phải là một linh hồn.”
Tống Thư Hàng nói chắc nịch.
Diệp sư tỷ:
“Thế ta là cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận