Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1248: Ôm siết giết trai

Chương 1248: Ôm siết giết trai
Nơi trung tâm Tử Linh giới thai nghén ra ‘suối nguồn sinh mệnh’, đây là nguyên lý vật cực tất phản ư?
Trùng hợp là suối nguồn sự sống trong thế giới hạch tâm của hắn cũng là do tà năng Cửu U chuyển hóa rồi ngưng tụ mà thành. Mỗi một ly suối nguồn sự sống giống đều có thể kéo dài năm mươi năm tuổi thọ như hạt sen Quân Tử Kim Liên của Nho gia vậy, hơn nữa… mùi vị lại cực ngon.
Dưới tiền đề không tìm được Trình Lâm, xông vào Tử Linh giới cũng chẳng phải chuyện có thể làm được trong vòng một hai giờ đồng hồ. Liệu có nên thử suối nguồn sự sống trong thế giới hạch tâm của mình không nhỉ?
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng nói với Sở các chủ:
“Sở các chủ, tiếp theo ta sẽ chuyển cô đi, cô đừng phản kháng nhé.”
Lấy thực lực của Sở các chủ, nếu như ý chí của cô kháng cự thì Tống Thư Hàng sẽ không cách nào cưỡng ép đưa cô vào thế giới hạch tâm được.
Hơn nữa bây giờ thế giới hạch tâm của hắn đang trong trạng thái thăng cấp, nên phải đặc biệt cẩn thận.
“Chuyển đi à? Được rồi, ta sẽ phối hợp với ngươi.”
Sở các chủ đáp.
Tay phải của Tống Thư Hàng lại nhịn không được mà đặt lên đầu của Sở các chủ.
Sở các chủ:
“Đây là trình tự nhất định phải làm khi di dời vị trí ư?”
“Đúng rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
Sở các chủ:
“…”
Trong lúc nói chuyện, ý niệm của Tống Thư Hàng khẽ động, mở thế giới hạch tâm ra rồi chuyển Sở các chủ vào bên bờ suối nguồn sự sống.
Đồng thời tâm niệm lóe lên, nước suối từ suối nguồn sự sống dậy sóng rồi nhẹ nhàng bao lấy thân thể Sở các chủ.
“Thế nào, cảm thấy khá hơn chưa?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Nước suối ẩn chứa lực lượng sinh mệnh, ngươi tìm đâu ra bảo bối này thế?”
Sở các chủ hỏi ngược lại.
Tống Thư Hàng cười ha ha:
“Nho gia đấy, ta và Nho gia đặc biệt có duyên.”
“Ồ?”
Sở các chủ kinh ngạc quan sát Tống Thư Hàng.
Sau đó cô nhắm mắt lại cảm ứng trạng thái của bản thân. Sau khi nước suối từ suối nguồn sự sống làm dịu thân thể cô, thân thể vốn đang ‘tiêu tan’ của cô lập tức ổn định lại, tốc độ tiêu tan bị kéo dài lại vô hạn.
Vốn tiên năng mà Tống Đầu Gỗ lưu lại cho cô nhiều nhất chỉ có thể giúp cô duy trì sự tồn tại hơn một giờ. Mà bây giờ, chiếu theo tốc độ hiện tại suy ra thì chắc vài năm nữa cô cũng không có nguy cơ bị tiêu tan.
Sở các chủ mở mắt rồi nói cho Tống Thư Hàng nghe về trạng thái của bản thân.
“Nói cách khác, nước của suối từ suối nguồn sự sống chỉ có thể ức chế tình hình của cô chứ không thể giải quyết vấn đề triệt để ư?”
Tống Thư Hàng xoa huyệt thái dương.
“Ta cảm thấy hẳn là do hiệu quả suối nguồn sự sống của ngươi còn hơi thấp. Nếu như ngươi làm tăng hiệu quả của suối nguồn sự sống lên vài lần nữa, phá vỡ trạng thái giằng co này thì nói không chừng tình trạng cơ thể của ta sẽ có chuyển biến tốt hơn đấy.”
Sở các chủ trả lời.
Tống Thư Hàng nhẹ nhàng vỗ tay một cái:
“Đúng lúc gần đây suối nguồn sự sống của ta sắp thăng cấp. Đến lúc đó lại xem hiệu quả trị liệu thế nào. Nếu như có tác dụng thì quá tốt rồi.”
Nếu như không có hiệu quả thì hắn vẫn còn thời gian đi tìm Trình Lâm, hoặc là đến thẳng Tử Linh giới tìm suối nguồn sinh mệnh.
“Sở các chủ cô ở nơi này nghỉ ngơi cho tốt trước đi, à mà…. Bích Thủy Các bên ngoài phải làm sao đây?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Con ngươi Sở các chủ hơi trầm xuống:
“Bích Thủy Các đã không còn liên quan gì nữa rồi.”
“Rốt cuộc cô cũng bằng lòng buông bỏ khúc mắt trong lòng rồi à?”
Tống Thư Hàng chúc mừng.
Sở các chủ lắc đầu:
“Ta đã làm xong nhiệm vụ với Bích Thủy Các. Tiếp theo, Bích Thủy Các sẽ phát triển thành hình dạng gì thì cứ giao cho một vị ‘Sở các chủ’ mới ra đời khác đi.”
“Hả?”
Tống Thư Hàng trưng ra vẻ mặt ngu người.
“Nếu đã là đạo trường sinh thì dù ‘đạo’ có vấn đề thì ta cũng phải dùng hình thái nào đó để ‘trường sinh’, không dễ dàng tiêu tan đâu.”
Sở các chủ bình tĩnh nói.
“Vậy là ngoài đó sẽ xuất hiện một Sở các chủ two ư?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Dạo gần đây có phong trào tự tạo ra một bản thân two à?
Hắn sắp xếp lại suy nghĩ của mình:
“Nói cách khác, nếu như lần này ta không tới kịp trước khi cô tiêu tan, tiếp theo cô ‘sống lại’ thất bại, đến lúc đó ta và Diệp Tư sẽ tiếp xúc với vị Sở các chủ two kia, rồi cô ấy sẽ thay thế cô à?”
Sở các chủ:
“Ngươi nghĩ thế cũng không sai.”
“Còn phương diện ký ức thì sao?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Sở các chủ:
“Ngươi nói thử xem.”
“Nói vậy là ký ức sẽ hoàn toàn giống nhau ư? Thế là ta lại có một vấn đề.”
Tống Thư Hàng đột nhiên nghiêm túc hỏi:
“Sở các chủ, có phải trước cô còn có Sở các chủ ver. 0.1 hoặc là Sở các chủ ver. 0.2 gì đó không?”
Sở các chủ:
“…”
“Khụ, ta ra ngoài trước đây. Nói chung là cô cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt trước đi.”
Tống Thư Hàng dứt lời rồi đặt cái hộp ngọc kia xuống.
Chính là một Sở các chủ được khắc bằng thủy tinh đỏ vô cùng sống động.
“Ồ, thứ này cũng được ngươi đưa đến đây à.”
Sở các chủ nhẹ giọng nói.
Tống Thư Hàng:
“Ơ? Không phải cô cố ý căn dặn Tản Đạo Nhân đưa đến tay ta sao?”
“Ừ, ngươi nghĩ thế cũng được.”
Sở các chủ nói.
Tống Thư Hàng:
“…”
xxxxxxxxxxxxxxxxxx
Tống Thư Hàng bước ra khỏi thế giới hạch tâm.
Mới vừa xuất hiện, rùa biển lớn đột nhiên đứng thẳng người nâng hắn lên rồi chạy nhanh ra khỏi Bích Thủy Các.
Tống Thư Hàng:
“Quy tiền bối làm gì vậy?”
“Nhìn trời ~~ Bích Thủy Các có biến, ngươi tự nhìn đi.”
Quy tiền bối trả lời.
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn lại, toàn bộ Bích Thủy Các lúc này chẳng khác gì địa ngục, kịch độc đã hòa làm một thể với Bích Thủy Các, kiến trúc bên trong liên tục đổ sập xuống.
Tất cả các đệ tử vốn ở trong Bích Thủy Các đều biến mất không thấy đâu.
“Tản Đạo Nhân đâu? Tản Đạo Nhân vẫn còn chứ?”
Tống Thư Hàng mở miệng hỏi.
Tản Đạo Nhân là một cá thể rất đặc thù rong Bích Thủy Các.
“Toàn bộ Bích Thủy Các đã không còn bất kỳ sinh mệnh nào.”
Quy tiền bối trả lời:
“Ngươi nhìn hai gốc cây kia đi, nhìn trời, đạo trường sinh của Sở các chủ quỷ dị quá.”
Tống Thư Hàng lại nhìn về phía hai gốc cây kia.
Hai gốc cây vốn cao lớn như nhau, nhưng gốc cây tươi tốt nay đã teo lại hơn phân nửa.
Bên cạnh nó, gốc cây đại biểu cho khô héo lại phình to hơn.
Bên trên cây khô mọc ra từng nhánh dây mây quấn trên cây tươi tốt, hấp thu đối phương.
Lúc Tống Thư Hàng quay đầu lại, quá trình hấp thu cũng tiến vào giai đoạn cuối cùng.
Cây khô đột nhiên nứt ra như há miệng. Thân cây khô quằn xuống nuốt trọn cây tươi tốt kia.
“Nhìn trời.”
Tống Thư Hàng thất thanh bật thốt.
Sau khi cắn nuốt gốc cây kia, trên ngọn cây khô mọc ra một quả lớn.
Quả kia nứt ra, một bàn chân nhỏ đáng yêu bước ra từ bên trong.
“Một bàn chân nhỏ trắng nõn nà bước ra từ trong quả kia, chân ngọc óng ánh như tuyết, mu bàn chân trong suốt loáng thoáng những mạch máu li ti. Mười ngón chân màu hồng phấn hệt như những cánh hoa xinh.”
Rùa biển lớn thì thầm.
Tống Thư Hàng:
“Quy tiền bối ngài đang đọc cái gì đấy?”
“Ta đang niệm tâm ma của ngươi, đây là tâm ma mà bất kỳ tên đực rựa nhân loại nào cũng sẽ có.”
Rùa biển lớn nói với vẻ nghiêm túc.
Tống Thư Hàng nhún vai:
“Thật đáng tiếc, ta không có mê chân.”
Nhớ lại bốn tháng trước… hắn vẫn cảm thấy mê chân con gái là chuyện rất khó tin, cũng không thể nào hiểu được tại sao đám Thổ Ba lại mê cặp chân dài của mấy ngôi sao làm gì. Đàn ông cũng có chân vậy, chân con gái thì cùng lắm là nhỏ hơn, trắng hơn một chút thôi chứ có gì đặc biệt đâu.
Có điều hôm nay, lúc Tống Thư Hàng nói ra lời này thì lại hơi chột dạ.
Leng keng ~
Bóng người bên trong quả kia rốt cuộc xuất hiện hoàn toàn.
Trên cổ chân cô đeo một chiếc lục lạc màu vàng, lúc cất bước sẽ phát ra tiếng chuông rất vui tai.
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn.
Quả nhiên là cô ấy.
Sở các chủ two.
Có điều vị Sở các chủ trước mắt này trông khá trẻ tuổi.
Mái tóc cô không dài như Sở các chủ, chỉ vừa đến đầu gối. Cô mặc một chiếc váy mang phong cách thời đại viễn cổ, chân thì để trần.
Trên quần áo của cô còn đính một viên thủy tinh to bằng trứng bồ câu.
Sở các chủ two vươn vai, trên mặt cô không có cảm giác lười biếng kia, chỉ có trẻ trung và hoạt bát.
“Thư Hàng, Thư Hàng, ngươi cũng ở đây à.”
Sở các chủ two vui vẻ nói.
Giọng nói vẫn là giọng nói kia, nhưng cách phát âm hơi khác một chút.
Lúc Sở các chủ nói chuyện thì giọng hơi trầm, có cảm giác uể oải như chưa tỉnh ngủ.
Mà Sở các chủ two thì lại ngọt ngào êm tai.
Cứ như cô chưa từng trải qua ‘tai nạn Bích Thủy Các’ vậy, trên người tràn đầy sức sống.
Sau khi Sở các chủ two nhìn thấy Tống Thư Hàng thì nhẹ nhàng nhảy một cái, đáp xuống bên cạnh Tống Thư Hàng.
“Sở tiền bối.”
Tống Thư Hàng mỉm cười nói.
“Ừm ~~ cứ có cảm giác ngươi xa cách thế nào ấy.”
Sở các chủ two chớp mắt, sau đó đột nhiên nói:
“Đúng rồi, ta có thứ này muốn đưa ngươi nè.”
Tống Thư Hàng:
“Thứ gì thế?”
“Do tên Đầu Gỗ kia để lại, ta cảm thấy không phải hắn để lại cho ta nên giao cho ngươi thì hơn.”
Sở các chủ two cười hì hì nói.
Dứt lời, cô vươn tay về phía Bích Thủy Các bên dưới rồi nhẹ nhàng ngoắc nhẹ một cái.
Một quyển trục bằng da thú bay tới, rơi vào trong tay cô.
“Cho ngươi đấy.”
Cô giao quyển trục bằng da thú kia cho Tống Thư Hàng.
Trong lòng Tống Thư Hàng rục rịch.
Trái tim đập nhanh hơn.
Quyển trục bằng da thú, do Tống Đầu Gỗ để lại… không phải là nó đấy chứ!”
Phần giải mã bí mật của Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công.
Tống Thư Hàng vươn tay nhận lấy quyển trục bằng da thú kia, vội vàng mở ra.
Thế nhưng lúc đang lật ra, hắn đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Hắn trúng độc.
Trên quyển trục này vẫn còn sót lại kịch độc do Kiếp Tiên thú tu thể lỏng để lại lúc trước.
“A, ta quên làm sạch độc tố trên nó.”
Sở các chủ two gượng ngùng nói, cô đặt tay lên Tống Thư Hàng một cái.
Một đạo tiên năng quét qua, kịch độc trên quyển trục và kịch độc trong cơ thể Tống Thư Hàng đều bị thanh lọc sạch sẽ.
“Cảm ơn Sở các chủ.”
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.
“Không cần khách sáo với ta đâu.”
Sở các chủ two cười hì hì nói.
Tống Thư Hàng mở quyển trục ra rồi xem nội dung bên trong.
Ngay sau đó, hắn bực bội khép quyển trục lại.
Trên quyển trục toàn là phù văn viễn cổ.
“Không hiểu à?”
Sở các chủ two hỏi.
“Ta nhất định phải tranh thủ học cho chữ viễn cổ mới được.”
Tống Thư Hàng cắn răng nói.
“Hì hì, cố lên.”
Sở các chủ two đột nhiên cho Tống Thư Hàng một cái ôm.
Thân thể Tống Thư Hàng cứng đờ.
“Tống Thư Hàng tiểu hữu này.”
Sở các chủ two dán vào lỗ tai hắn, dịu giọng nói:
“Giao bộ phận cuối cùng của một ta khác cho ta đi!! Không có bộ phận đó thì ta sẽ không phải là ta hoàn chỉnh. Ngươi sẽ không từ chối ta đâu, đúng không?”
Cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy Tống Thư Hàng.
Cái ôm ấm áp mà lại nguy hiểm.
“Nếu như ta từ chối cô sẽ tặng cho ta một cái ôm siết giết trai à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận