Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1192: Đếm ngược thời gian Thiên Đạo rời cương vị

Chương 1192: Đếm ngược thời gian Thiên Đạo rời cương vị
Không khác gì trạng thái của Tống Thư Hàng khi ngưng tụ ngụy tiên thiên chân khí hư ảnh cá voi mập, Tiểu Thải cũng ngưng tụ bản thể cá voi mập, toàn bộ ảo ảnh của ba mươi ba con thú khác đều dung nhập vào trong cơ thể con cá voi kia.
Nhưng cũng có điểm khác với hư ảnh cá voi mập của Tống Thư Hàng, hư ảnh cá voi mập mà Tiểu Thải ngưng tụ được có dáng thon dài, hơn nữa đôi cánh đằng sau rất lớn, còn to hơn cả cơ thể của cá voi mập nữa.
Đặc trưng tổng thể cũng như cá voi mập của Tống Thư Hàng, nhưng một bên thì béo núc ních một bên thì thon thả.
Thành công ngưng tụ được hư ảnh cự kình đồng nghĩa với việc Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công của Tiểu Thải đã bước vào thiên thứ ba.
Sau khi hư ảnh cá voi mập đại diện cho ngụy tiên thiên chân khí được ngưng tụ, bí tịch quái dị không ngừng hiện lên trong não hải của Tống Thư Hàng cuối cùng cũng dừng lại.
Lúc này, chiến hạm thiên hiếp trên không trung lại bắn một đợt nữa.
Bí pháp phòng ngự ngồi xổm ôm đầu trên người Tiểu Thải chống đỡ xong đợt oanh tạc này thì bước đến đà sụp đổ, Tiểu Thải hình người suy yếu trên người cô cũng biến mất.
Có duy trì phòng ngự ngồi xổm ôm đầu cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Mỹ nhân rắn công đức nhẹ nhàng lùi về sau, rút khỏi trạng thái phụ thân vào hóa thân công đức. Cô rời khỏi cơ thể Tiểu Thải, trở lại sau lưng Tống Thư Hàng.
Mất đi sự hỗ trợ của mỹ nhân rắn công đức, bí pháp phòng ngự ngồi xổm ôm đầu của Tiểu Thải không thể duy trì tiếp được nữa.
Cơ thể của cô run lên, bí pháp phòng ngự biến mất.
Trên bầu trời, cuối cùng Thi cũng hồi phục lại, cô bé vươn người đứng dậy.
Cũng cùng lúc này, trong trấn nhỏ gần đấy, đám người vốn đang ngồi xổm run lẩy bẩy cũng hồi phục lại, người nào người nấy thi nhau đứng bật dậy.


Giữa không trung, Bắc Phương Đại Đế và ‘Bạch’ vẫn luôn quan sát biến hóa của Tiểu Thải.
Bắc Phương Đại Đế thấy mỹ nhân rắn công đức trở lại sau lưng Tống Thư Hàng thì thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng ánh sáng công đức bất tử bất diệt nhưng cô can thiệp vào thiên kiếp nên Bắc Phương Đại Đế vẫn lo cô sẽ gặp chuyện bất trắc.
Bạch tiền bối nhìn về phía Tống Thư Hàng:
“Có chuyện gì với Tiểu Thải vậy? Ta có thể cảm ứng được khí tức của ngươi trên người cô ấy? Cũng không đúng, không thể nói là khí tức. Chỉ đột nhiên cảm thấy Tiểu Thải như biến thành ngươi ấy.”
“Vậy mà Bạch tiền bối cũng cảm ứng được ư?”
Bản thể của Tống Thư Hàng nói:
“Lúc nãy không biết tại sao mà một phần ý thức của ta nhập vào người Tiểu Thải, giống như lúc sử dụng con rối trinh sát ấy, hiện tại thứ khống chế cơ thể cô ấy là một phần ý thức của ta.”
Bắc Phương Đại Đế chau mày:
“Thế này coi như ngươi đã nhúng tay vào thiên kiếp rồi, sao thiên kiếp lại không có phản ứng gì chứ?”
Mỹ nhân rắn công đức lúc trước cũng thế, rõ ràng đã cưỡng chế can thiệp vào thiên kiếp nhưng uy lực của thiên kiếp lại không tăng lên.
“Giờ ta cũng chẳng hiểu tại sao.”
Bản thể của Tống Thư Hàng nhìn sang mỹ nhân rắn công đức ở bên cạnh… Có khi cô ấy biết chuyện gì cũng nên? Nhưng mà hiện giờ mỹ nhân rắn công đức không nói chuyện với con người được, hoặc cũng có thể là cô ấy cố ý không muốn nói.
“Mất đi bí pháp phòng ngự, ngươi và đệ tử của ngươi có chống đỡ được đợt thiên kiếp tiếp theo không?”
Bắc Phương Đại Đế hỏi.
Thiên kiếp hôm nay rất quái dị, không thể nào đánh tan kiếp vân được nữa. Đối mặt với thiên kiếp, tu sĩ chỉ có một con đường là liều chết, không thành công thì thành nhân.
“Liều một phen thôi, ta cảm thấy trạng thái của Tiểu Thải hiện giờ rất tốt.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Trước khi độ kiếp Tiểu Thải đã uống một bát canh Kình Thánh, dược lực của nó vẫn đang tuôn ra không ngừng, hơn nữa lúc nãy cô còn ăn một mạch ba mươi ba viên linh thú tinh, có thể nói bây giờ cô ấy đang ở trạng thái tốt nhất.
Có thể liều một phen.
Trong lúc họ nói chuyện, chiến hạm thiên hiếp trong không trung lại nã pháo một lần nữa.
Lần này tất cả nòng pháo và bệ phóng trên chiến hạm đều chuẩn bị khai hỏa.
“Đây là đợt thiên kiếp cuối cùng rồi, có thể thành công hay không thì phải xem lần này.”
Bạch tiền bối lên tiếng.
Tống Thư Hàng gật đầu.
Giờ cứ để hắn thử một chuyện xem sao.


Trên mặt đất, Tống Thư Hàng khống chế cơ thể của Tiểu Thải, hai cánh giương lên, thầm khởi động bí pháp Cương Thủ.
Hai cánh của Tiểu Thải nhiễm lên màu đen của sắt thép.
Đáng tiếc cô chưa kịp tu luyện Nho Gia Kim Cương Thân, nếu không thì hiệu quả còn tốt hơn nữa.
“Tới đi.”
Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Ngay sau đó, trong mắt Tiểu Thải hiện lên đao ý. Trên người cô, thánh ấn Bá Tống lóe sáng, Đồng thời, thông qua thánh ấn, một luồng tiên thiên chân nguyên truyền từ cơ thể của Tống Thư Hàng vào người Tiểu Thải.
“Qủa nhiên là được.”
Hắn nhập vào trong người Tiểu Thải, không thể đem cảnh giới và công lực của bản thân qua đây được nhưng vẫn có thể thi triển được đao ý.
Chỉ cần dùng được đao ý, chắc chắn có thể vượt qua thiên kiếp tam phẩm tấn thăng tứ phẩm này.
Tống Thư Hàng bật cười.
Đao ý hóa thân thành áo giáp, ngưng tụ trên người Tiểu Thải. Mũ giáp, giáp ngực, thậm chí đến cả cánh và chân đều hiện lên lớp giáp tinh xảo.
Đồng thời, Tống Thư Hàng dùng cánh của Tiểu Thải làm đao để thi triển Nghịch Lân Đao Pháp.
Chiêu phòng ngự mạnh nhất Nghịch Lân thức được thi triển, đao khí hóa thành rồng, bao quanh người cô.
Ầm ầm ầm ầm ~~
Đợt oanh tạc cuối cùng đến từ chiến hạm thiên hiếp bắt đầu, ánh sáng lửa đạn bao trùm lấy Tiểu Thải.
Sau khi bắn xong, không ngờ chiếc chiến hạm thiên kiếp trên không trung kia lại lao thẳng tới chỗ Tống Thư Hàng.
Đúng là có phong phạm của lính cảm tử.
Sau khi bắn pháo xong, đến cả thuyền cũng muốn lao xuống, liều chết với kẻ địch.
“Bạch đạo hữu, đến lúc mấu chốt ngươi đừng có bất ngờ xông lên, phong ấn chiến hạm thiên hiếp nhé.”
Bắc Phương Đại Đế đột nhiên lên tiếng.
Bạch Thánh: “…”
Nhìn ta giống kẻ sẽ làm những chuyện như thế à? Đây đã là đợt thiên kiếp cuối cùng của Tiểu Thải rồi, nếu như ta phong ấn chiến hạm thiên hiếp lại thì thiên kiếp trước đây cô ta phải chịu coi như phí công, nói không chừng lại có thêm một chiến hạm thiên kiếp khác tới ấy chứ.
“Nếu như muốn phong ấn chiến hạm thì ta đã ra tay từ khi nó vừa mới xuất hiện rồi.”
Bạch Thánh nói.


Chiến hạm thiên hiếp lao xuống đất, tạo ra một vụ nổ dữ dội.
Vụ nổ kéo dài liên tục hai mươi hơi thở, sau đó mới từ từ tiêu tán.
“Thành công rồi ư?”
Thi hỏi.
Tống Thư Hàng: “Ổn rồi.”
Ở bên dưới, bóng hình của Tiểu Thải xuất hiện.
Nhìn cô lúc này rất chật vật, hai chiếc cánh lông vũ xinh đẹp bị cháy đen hơn phân nửa, cơ thể nhỏ bé quỳ rạp trên đất, không nhúc nhích gì được.
Thiên kiếp kết thúc rồi.
Ý thức của Tống Thư Hàng trở lại từ trạng thái nhập xác.
“Bây giờ phải hỏi Tiểu Thải xem chuyện vừa nãy là sao, chắc không phải cô ấy trở thành clone của ta thật đấy chứ.”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Tô thị A Thập Lục: “Đợi chút, Tiểu Thải không thăng cấp à?”
Theo lý mà nói, sau khi độ kiếp xong Tiểu Thải phải tấn thăng từ tam phẩm lên tứ phẩm chứ.
Nhưng lúc này cô vẫn đang suy yếu quỳ rạp dưới đất, không hề có dấu hiệu chuẩn bị tấn cấp.
“Chẳng lẽ chuyện gian lận khi độ kiếp bị phát hiện nên tư cách thăng cấp bị hủy bỏ ư?”
Thi hỏi với giọng lo lắng.
Tống Thư Hàng: “Chuyện này… chắc không đâu nhỉ?”
Đúng lúc này, Bắc Phương Đại Đế bình tĩnh nói:
“Cô ấy đang độ tâm ma kiếp.”
“Lại là tâm ma kiếp ư?”
Tống Thư Hàng nhíu mày lại.
“Đưa cô ấy đến động phủ của Biệt Tuyết Tiên Cơ đi, nếu là tâm ma kiếp thì chẳng ai giúp gì được đâu. Chỉ đành đợi cô ấy tự vượt qua thôi.”
Bắc Phương Đại Đế lên tiếng.
Biệt Tuyết Tiên Cơ:
“Để ta đưa cô ấy về, đúng lúc cần sắp xếp lại nguyên liệu làm tiệc Kình Thánh bát phẩm trong bếp một chút, trận thiên kiếp vừa nãy kéo dài lâu hơn dự tính của ta.”
“Cảm ơn tiên cơ.”
Tống Thư Hàng nói.
Biệt Tuyết Tiên Cơ cười mỉm:
“Đừng khách sáo.”
Dứt lời, cô khống chế phi kiếm cho nó hạ xuống, đưa Tiểu Thải đang ở trạng thái tâm ma kiếp về động phủ.
Đợi sau khi cô ấy đi vào động phủ, Thi chọc Tống Thư Hàng:
“Tống sư huynh, để Biệt Tuyết Tiên Cơ đưa một mình Tiểu Thải đi thế này, cô ấy sẽ không dùng Tiểu Thải làm thức ăn đấy chứ?”
Để một tiên trù và một tước yêu nhìn có vẻ rất ngon miệng ở chung một chỗ với nhau thật sự không sao chứ?
Tô thị A Thập Lục: “…”
Bắc Phương Đại Đế: “…”
Tống Thư Hàng: “…”
Chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?
“Khụ, theo ta thấy, Biệt Tuyết tiên tử không phải là người như thế đâu. Chúng ta tiếp tục đi, Thư Hàng tiểu hữu, chẳng phải chỗ ngươi vẫn còn một người nữa sắp phải độ kiếp sao?”
Bắc Phương Đại Đế hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Ừm, Thông Nương cũng sắp độ kiếp, là nhị phẩm tấn thăng tam phẩm, chắc là dễ thôi.”
Dứt lời, hắn phất tay, thả Thông Nương từ thế giới hạch tâm ra.
“A a a, rốt cuộc cũng đến lượt ta rồi ư? Thư Hàng, ta phải độ kiếp thế nào đây? Ta còn chưa kịp ngưng tụ đao ý, chỉ dựa vào một mình “Thiên Khấp Bảo Điển” thì có qua nổi không?”
Thông Nương lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi, Bắc Phương tiền bối sẽ dạy cho cô một chiêu độ kiếp. Nhưng cô nhất định phải cẩn thận, lát nữa khi độ kiếp không được mắc bất cứ sai lầm nào đấy.”
Tống Thư Hàng nghiêm túc đáp.
Thông Nương thấy Tống Thư Hàng nghiêm túc như thế thì sợ hãi gật đầu:
“Yên tâm đi, chuyện gì ta cũng nghe ngươi hết, ta nhất định sẽ cẩn thận, không để xảy ra sai sót đâu.”
Bắc Phương Đại Đế tiến lên trước một bước, đi tới bên cạnh Thông Nương, cũng giống như lần trước, hắn vươn tay ra điểm một cái, truyền thụ bí pháp phòng ngự ngồi xổm ôm đầu cho Thông Nương.
Quá trình chỉ dẫn y như những gì đã làm với Tiểu Thải.
Sau khi chắc chắn Thông Nương có thể sử dụng bí pháp này, hắn bèn dặn cô lát nữa nhất định phải niệm đúng số lần chân ngôn.


Tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thông Nương hít sâu, thả hết tất cả chân khí trong đan điền của mình ra, chân khí trong Long Giác đan điền trào ra, dẫn thiên kiếp tới.
Kiếp vân ngưng tụ, kiếp lôi màu tím không ngừng di chuyển trong kiếp vân, phát ra tiếng ầm ầm.
Mà đúng lúc Thông Nương sắp độ kiếp.
Bắc Phương Đại Đế, Bạch tiền bối, Tống Thư Hàng, Tô thị A Thập Lục, Thi và Biệt Tuyết Tiên Cơ trong động phủ đều ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời với thần sắc ngưng trọng.
Lần này không phải lại có Huyền Thánh ‘nhân tiền hiển thánh’.
Nhưng so với nhân tiền hiển thánh, chuyện này còn quan trọng hơn.
Tất cả các tu chân giả cảnh giới nhị phẩm trở lên trong chư thiên vạn giới đều có cảm ứng.
Thiên Đạo cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa rồi.
Thiên Đạo có khiếm khuyết, Thiên Đạo lần này lai lịch bất minh, không ai biết nguồn gốc của nó.
Nó có năng lực phục hồi mạnh mẽ tới mức biến thái, nhưng trong trận chiến tranh đoạt Thiên Đạo với Thánh Nhân Nho gia, Thánh Nhân Nho gia đã thi triển thiên phú bản mệnh, khiến sự tồn tại của bản thân nó không trọn vẹn.
Mấy nghìn năm qua, Kiếp Tiên đỉnh tiêm và trường sinh giả đều ẩn ẩn cảm ứng được Thiên Đạo có thiếu hụt, sớm muộn gì cũng có một ngày nó không thể chống đỡ được nữa.
Lúc ấy sẽ là sự mở đầu của một thời đại mới.
Nhưng không ai có thể xác định được Thiên Đạo năm đó có thể chống đỡ được bao lâu, tuy rằng có thiếu sót thật nhưng Thiên Đạo vẫn là Thiên Đạo, nói không chừng nó có thể trụ được mấy mươi triệu năm thì sao?
Mà bây giờ… sự tồn tại của Thiên Đạo đã bắt đầu bước vào thời gian đếm ngược.
“Đệch, chẳng lẽ thật sự đúng như những gì Xích Tiêu Tử đã nói, cọng hành tinh này có tương lai vô hạn ư?”
Xích Tiêu Kiếm không nhịn được mà chửi thề.
Cọng hành tinh này mới độ kiếp lần đầu, mà khi vừa bắt đầu, Thiên Đạo năm đó lập tức không chống đỡ được, bước vào thời gian đếm ngược.
Chẳng lẽ, hành tinh này thật sự sẽ một bước lên trời, trở thành Thiên Đạo đời tiếp theo à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận