Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1809: Chúng ta cá một trận coi như giải thưởng đi

Chương 1809: Chúng ta cá một trận coi như giải thưởng đi
Thực ra Tống Thư Hàng cảm thấy hứng thú hơn với chuyện ‘bảo vật trong kho của ta tăng lên từng giờ từng phút’ mà vị tiền bối này nói hơn, rốt cuộc sử dụng cách gì mà có thể khiến cho bảo vật trong kho của mình không ngừng tăng lên?
Tuy nhiên chắc chắn cách này người bình thường không thể học được. Hơn nữa đây mới là lần đầu tiên gặp tiền bối, tất nhiên Tống Thư Hàng sẽ không ngốc nghếch mà đi hỏi vấn đề này.
Hắn lùi một bước, chủ động ứng tuyển làm nhân viên vệ sinh.
Đồng thời… trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng, nghĩ ra ngay một cách hay để kiếm tiền.
Nhân viên vệ sinh đúng là một công việc tốt.
Hắn quen biết với không ít đại lão.
Có thể mấy vị đại lão đó không có ‘bảo vật trong kho không ngừng tăng lên’ như vị tiền bối trước mặt hắn đây nhưng nhà kho của các vị tiền bối đó chắc chắn có rất nhiều ‘rác’ cần phải thanh lý.
Bạch tiền bối, Bạch tiền bối two, Bắc Phương Đại Đế, Sở các chủ two, Trình Lâm Tiên Tử giả chết, còn có Rồng Đốm chúa tể Cửu U nữa…
Chắc chắn kho của những vị tiền bối này cần người tới tận nơi dọn dẹp.
Gần quan được hưởng lộc mà.
Vừa hay hắn có thể tận dụng giao tình với các vị tiền bối để ứng tuyển làm nhân viên vệ sinh, định kỳ dọn dẹp nhà kho, mang đống rác thải vô dụng đi hộ các tiền bối.
Chỉ riêng chuyện dọn dẹp rác thải cho các vị tiền bối, hắn cũng kiếm bộn rồi. Về phải đi tìm Bạch tiền bối two thử xem sao, xem xem có thể ký hợp đồng dọn dẹp với Bạch tiền bối two không?
Cơ hội làm ăn, đây là một cơ hội làm ăn cực lớn đấy.
Quả nhiên cuộc sống đâu đâu cũng là mỏ vàng có thể khai thác, chỉ cần ngươi có một đôi mắt có thể nhìn thấu cơ hội kinh doanh là được.
Tống Thư Hàng càng nghĩ càng thấy tốt đẹp, trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị.
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Thiếu niên đứng bên cạnh hắn mỉm cười đáp:
“Kho của ta chỉ có mình ta được vào. Không một ai thể đi vào kho của ta nửa bước, đây là nguyên tắc.”
Ý thức lãnh địa của vị tiền bối này siêu mạnh luôn!
“Tiền bối có thiếu nhân viên thu rác cố định không? Tới tận nhà gom rác, cũng miễn phí luôn đó?”
Tống Thư Hàng vẫn chưa từ bỏ.
Thiếu niên cười ha ha:
“Chẳng phải bây giờ tới tận nhà thu rác đều phải trả tiền à?”
Tống Thư Hàng: “…”
Vị tiền bối này rất tân tiến, xem ra tiền bối chưa từng cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài.
“Không nói nhiều nữa, chúng ta vào chuyện chính thôi.”
Thiếu niên đặt ly trà xuống, nói với Tống Thư Hàng:
“Hiện giờ người đang ở lục phẩm như ngươi có bốn cơ hội đánh cược với ta. Thế nào, có muốn đánh cược với ta một ván trước không?”
Bàn tay đang bưng ly trà của Tống Thư Hàng hơi run lên… Ừm, quả nhiên khi đối mặt với đại lão thực sự, không thể giấu được chuyện cảnh giới dởm. Nhưng như thế cũng tốt, ta không cần phải giải thích với tiền bối mình là Huyền Thánh dởm, hiện mới chỉ ở cảnh giới lục phẩm.
“Trước khi đánh cược, ta có thể hỏi tiền bối chuyện này trước được không?”
Tống Thư Hàng nghiêm túc nói.
Thiếu niên gật đầu:
“Cứ nói đừng ngại.”
“Hiện giờ trong kho của tiền bối còn nhiều rác không?”
Tống Thư Hàng hỏi… Ý của câu này là, lần này tiền bối có thể nhường không?
“Ừm, bây giờ còn ít rác lắm. Bởi vì đây là lần cuối cùng Tiêu Dao tiểu hữu đánh cược với ta, thế nên ta gói hết một đống rác lớn cho hắn rồi. Vì thế tạm thời ta không phải buồn phiền vì rác thải dư thừa chướng mắt nữa.”
Thiên niên nheo mắt cười đáp.
Tống Thư Hàng khoát tay lia lịa:
“Vậy thôi đi tiền bối, chúng ta để sau hẵng cược. Bao giờ rác trong kho của ngươi nhiều đến mức không thể chứa nổi nữa thì gọi ta đến đánh cược, thế có được không?”
“Không thành vấn đề.”
Thiếu niên mỉm cười gật đầu.
Vị tiền bối này thật sự là rất dễ nói chuyện, ngoại trừ ‘ý thức lãnh địa’ siêu mạnh ra thì tính cách cũng rất tốt.
“Ta đây sẽ cược thêm với ngươi một ván nữa vậy, coi như phần thưởng cho ngươi.”
Thiếu niên tiếp tục nói.
Tống Thư Hàng: “???”
“Ván này không tính vào một trong bốn cơ hội của ngươi. Xem như nó là phần thưởng trúng giải nhất của Tiêu Dao tiểu hữu. Về phần vốn cá cược thì thôi cho ngươi miễn, dù gì cũng là phần thưởng mà.”
Thiếu niên nói tiếp.
Tống Thư Hàng:
“Nói cách khác, ta không cần phải chi vốn cá cược, nếu như ta thắng thì ngươi sẽ thưởng cho ta hả?”
“Đúng, chính là như thế. Dù gì cũng là giải nhất mà, không thể mất thể diện quá được.”
Thiếu niên nhấp một ngụm trà, cười đáp.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một lát rồi hỏi:
“Vậy cơ hội bổ sung này có thể để lại lần sau dùng không?”
“Không được.”
Thiếu niên lắc đầu.
Tống Thư Hàng thở dài đầy tiếc nuối:
“Vậy chúng ta làm ván nào, tiền bối muốn cược cái gì?”
Chơi xúc xắc? Đoán đại tiểu? Ném đồng vàng? Oẳn tù tì?
“Đầu tiên, ta giới thiệu cho ngươi vốn đánh cược của ta trước đã nhé. Vì rác đều đã bị dọn dẹp gần hết rồi nên ta sẽ cho ngươi một thứ thú vị đã được ta công nhận.”
Thiếu niên nói, giơ tay ra đằng sau.
Lại có một nhãn cầu như được tạo thành từ ‘ruby’ bay tới, khác với nhãn cầu kim cương độc nhãn vừa nãy, nhãn cầu ruby này là do hai nhãn cầu tạo thành.
Sau khi bay tới, nó dâng lên một cái hộp, đặt vào trong tay thiếu niên.
“Đầu tiên, ta giới thiệu cho ngươi một thứ. Nó tên là ‘trù tâm’, là một bảo vật rất thú vị.”
Thiếu niên mở chiếc hộp đầu tiên ra, bên trong có hai quầng sáng đang quấn lấy nhau, một trắng một đen. Bên trên có pháp tắc vờn quanh, còn có cả đường vân “đạo” qua lại trong quầng sáng.
“Đây là vật có liên quan đến tiên trù à?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
Thiếu niên gật đầu:
“Đúng, đây là thứ mà ta thắng được rất lâu rất lâu về trước. Thực ra ta may mắn lắm đó.”
Hắn vươn tay điểm lên hai quầng sáng:
“Kiếm tu có kiếm ý, chú khí sư có kiếm linh, những hệ khác cũng có thứ tương tự, ví dụ như trái tim Druid chẳng hạn. Mà một tiên trù cường đại cũng sẽ sở hữu một sức mạnh giống như ‘kiếm ý’, đó chính là trù tâm.”
Tống Thư Hàng xoa cằm nhìn hai món bảo vật… Đây là đồ tốt, vừa hay đệ tử Sở Sở của hắn đang học tập để trở thành tiên trù.
“Tên nhóc thua ta lúc trước một mình nắm giữ tới bảy loại trù tâm khác nhau, là tiên trù có năng khiếu nhất mà ta đã từng gặp. Về sau hắn thua, ta lấy đi hai trù tâm từ người hắn.”
Thiếu niên nói.
Tống Thư Hàng nghi ngờ hỏi lại:
“Trù tâm cũng có thể móc ra được à? Vậy chẳng lẽ kiếm ý cũng có thể lấy đi được?”
Kiếm ý cũng được mà trù tâm cũng thế, đó đều là lĩnh ngộ với kiếm và trù nghệ của tu sĩ. Tuy rằng kiếm ý có thể biến thành hình dáng cụ thể để tăng lực sát thương cho tu sĩ nhưng thực ra nó không phải là một loại năng lượng mà giống như một ý niệm hơn.
“Bất luận là kiếm ý hay trù tâm, chỉ cần vào ‘đánh cược’ thì đều có thể bị pháp tắc hóa, thực thể hóa. Trong ván cược của ta, chỉ có thắng thua. Nếu như thắng, ta có thể móc chúng ra. Đương nhiên chỉ hạn chế trong ‘ván cược’, nếu không kể cả ta cũng không có được bản lĩnh như thế.”
Thiếu niên đáp.
Ván cược của hắn không đơn giản chỉ là sở thích.
Tống Thư Hàng:
“Vậy tu sĩ bị lấy mất trù tâm thì sẽ mãi mãi thiếu mất hai trù tâm đó à?”
“Vậy phải xem chính bản thân hắn.”
Thiếu niên mỉm cười đáp:
“Trù tâm là do hắn tự ngưng tụ ra, cho dù có bị ta móc mất, trong thời gian ngắn hắn sẽ thiếu mất hai loại trù tâm này. Nhưng chỉ cần hắn chịu cố gắng, ngưng tụ lại trù tâm đã bị mất không phải là chuyện khó. Trừ phi chính hắn tự bỏ cuộc.”
Tống Thư Hàng lại hỏi:
“Vậy hai trù tâm này phải dùng như thế nào?”
“Sử dụng thế nào, đợi ngươi thắng ta rồi nói sau.”
Thiếu niên lại nhắc nhở:
“Cược mười thua cả mười là ta nhường Tiêu Dao tiểu hữu, ta may mắn lắm đó.”
“Ta biết rồi, tiền bối.”
Tống Thư Hàng gật đầu… Cũng tức là, lần đánh cược này, quá nửa hắn sẽ thua.
“Sau đó là bảo vật thứ hai.”
Thiếu niên mở chiếc hộp thứ hai ra, lộ ra một hạch tâm có hình dáng như một cái máy:
“Tác phẩm của vị ở Mặc môn kia, đẳng cấp trên cửu phẩm, là một bảo vật rất hiếm có.”
Tống Thư Hàng không nhịn được nhìn thiếu niên, có phải hắn biết mình đang thiếu thứ gì không nhỉ?
“Ta ngửi thấy khí tức của con rối Mặc môn ở trên người ngươi. Chắc hẳn là ngươi cần nó.”
Thiếu niên cười híp mắt lại nói:
“Chắc là hai bảo vật này đã đủ để kích thích ý chí muốn ‘thắng’ của ngươi rồi chứ?”
Tống Thư Hàng: “…”
Các tiền bối trong ‘nhóm Cửu Châu số 1’ nói đúng, tất cả những kẻ thích cười híp mắt đều là quái vật.
Trù tâm thì thôi nhưng hạch tâm trên cửu phẩm này quả thật là thứ mà hắn cần, Con Rối Tiên Tử đang thiếu một hạch tâm như thế này. Sau khi thấy cả hai thứ này thì hắn rất muốn thắng.
“Thực ra ta có thể tăng thêm vài món đồ nữa nhưng dù sao lần này ngươi cũng không đặt cược gì cả, vì thế đành thôi vậy. Bắt đầu ván cược của chúng ta thôi.”
Thiếu niên dịu giọng nói.
Thắng thì có thể lấy được bảo vật, thua cũng không có bất cứ tổn thất nào.
“Tiền bối muốn cược như thế nào?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Thiếu niên gõ ngón tay xuống bàn:
“Cách thức mỗi lần đánh cược của ta đều khác nhau. Lần này chúng ta cược xem ai khóc trước đi.”
Tống Thư Hàng:
“Cái gì???”
Bạn cần đăng nhập để bình luận