Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2148: Ta Có Thể Lấy Thân Bồi Thường

Chương 2148: Ta Có Thể Lấy Thân Bồi Thường
Tống Thư Hàng: “...”
Hắn vẫn đề cao cảnh giác, tay cầm chặt Xích Tiêu kiếm, sau đó lui về sau từng bước một.
Tô Thị A Thập Lục và bạch long tỷ tỷ cũng một lui về sau từng chút theo hắn.
“Con ngựa này có vấn đề gì à?” Tô Thị A Thập Lục hỏi.
Tống Thư Hàng nghiêm túc trả lời: “Có vấn đề rất lớn, mặc dù mất trí nhớ nhưng khi nhìn thấy cái móng đó thì ta lại thấy đau não.”
Nếu móng ngựa đang bày tư thế bạch hạc giương cánh kia gõ xuống, sẽ chết người đấy. Hắn cứ có cảm giác bản thân từng bị móng ngựa này đánh lén vào lúc nào đó, ở nơi nào đó. Vậy nên khi nhìn thấy cái móng này, hắn sẽ có phản ứng theo bản năng.
Bạch mã bày thế xong, thấy Tống Thư Hàng lui về phía sau, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường rất sinh động. Trên mặt một con ngựa lại có thể làm ra vẻ khinh thường rất sống động, đúng là làm khó bắp thịt thần kinh trên mặt nó.
Bạch mã đặt bốn chân chạm đất, xoay người bắt đầu trở lại chỗ hài cốt của bia lớn màu đen.
Sau khi bị đọc thông tin xong, hài cốt của bia lớn màu đen bắt đầu phai màu, từ bia lớn màu đen biến thành bộ dạng bia đá bình thường.
“Mã tiền bối, có thể hỏi một vấn đề không? Bia lớn màu đen này là bảo vật của ngài ư?” Tống Thư Hàng dè dặt hỏi.
Chính hắn đã cắt bia lớn màu đen này như cắt đậu hủ, nếu nó là bảo vật của bạch mã tiền bối, vậy hắn đã gây họa rồi còn gì?
Bạch mã quay đầu lại, nhìn Tống Thư Hàng cười đầy thâm ý.
“Nếu là bảo vật của ta, ngươi định bồi thường tiền cho ta à?” Một giọng nói hư ảo truyền ra từ trên thân bạch mã.
Không phát ra từ trong miệng mà là từ trên lưng bạch mã.
Giọng nói này cực kỳ êm tai, hơn nữa còn tự mang hiệu ứng “điểm thiện cảm +99”.
Tống Thư Hàng bất giác sờ túi. Mặc dù khái niệm về tiền trong đầu hắn hơi mơ hồ nhưng có một chuyện hắn lại nhớ rõ, hắn không có tiền.
“Tiền bối, nếu không có tiền... có thể lấy thân bồi thường được không?” Tống Thư Hàng thận trọng nói: “Ta có thể làm công trả nợ, khắp người ta có chút sức, có thể làm một số công việc tay chân.”
Tô Thị A Thập Lục ở sau lưng vội kéo Tống Thư Hàng: “Không phải lấy thân bồi thường, dùng sai từ rồi.”
“Vậy nên dùng từ gì?” Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
Tô Thị A Thập Lục nhíu mày nhưng bây giờ cô cũng không nghĩ ra được từ để thay thế, trí nhớ mơ hồ hóa rất nghiêm trọng, càng muốn nhớ lại thứ gì thì lại càng không nhớ nổi.
Trạng thái này khiến cô cực kỳ không thích ứng.
“Được thôi.” Lúc này, giọng nói trên lưng ngựa đột nhiên nói: “Vậy thì lấy thân bồi thường đi, đi theo ta. Đúng lúc ta có một thí nghiệm cần ngươi phối hợp, Bá Tống tiên sinh.”
“Bá Tống? Là đang gọi ta sao?” Tống Thư Hàng chỉ vào chính mình.
“Đúng vậy... Bá Tống chính là tên của ngươi.” Bạch mã thuận miệng trả lời. Nó xoay người đi về phía trước, đồng thời chân sau bên phải giẫm lên hài cốt của bia lớn màu đen.
Chân ngựa vừa đạp lên, đống hài cốt lập tức biến mất hẳn, cứ như bị xóa bỏ khỏi thế giới.
“Sao ta cứ có cảm giác tấm bia lớn này nhìn cũng rất quen mắt.” Tống Thư Hàng nói nhỏ.
Hắn đoán chắc bản thân có một người bạn có khuôn mặt giống bia lớn.
“Chúng ta có nên đi theo nó không?” Tô Thị A Thập Lục hỏi nhỏ.
Tống Thư Hàng gật đầu: “Bây giờ chúng ta mất trí nhớ tập thể, nếu muốn tìm manh mối chỉ có thể đi theo nó. Mà phải công nhận con bạch mã này quá ngầu. Nếu có được một tọa kỵ bạch mã như vậy chắc chắn sẽ rất oai phong.”
Eo đeo trường kiếm, áo xanh tuấn mã, nghĩ thôi đã thấy rất phong độ rồi.
“Những lời này của ngươi sẽ bị bạch mã ở phía trước nghe được.” Lúc này bạch long tỷ tỷ nhắc nhở.
Họa là từ miệng mà ra.
Có mấy lời trước khi nói ra khỏi miệng, tốt nhất nên để não xử lý một lần sẽ tốt hơn.
Bạch mã đi trước xoay đầu lại, nhìn Tống Thư Hàng với ánh mắt khinh miệt.
Tống Thư Hàng: “...”
Cứ thế.
Một ngựa, một rồng, một kiếm, hai người bắt đầu bước đi trong sa mạc mênh mông.
Cũng không biết đi bao lâu, bạch mã ở phía trước dừng lại.
Tống Thư Hàng hỏi: “Đến chưa?”
“Đến rồi, lát nữa nghe khẩu lệnh của ta, ta đếm đến ba, các ngươi nhắm mắt lại.” Giọng nói trên thân bạch mã đáp.
Xích Tiêu kiếm tâm ma không nhịn được nói móc một câu: “Ta không có mắt.”
“Vậy lát nữa ngươi ở lại bên ngoài với ta.” Bạch mã nói.
Xích Tiêu kiếm tâm ma: “???”
Khoan đã, muốn bắt nó ở lại một mình?
Ở thế giới xa lạ này cũng chỉ có sợi dài trắng nữ sĩ, cô nương nhỏ nhắn và thiếu niên có khuôn mặt người tốt có thể mang đến cảm giác quen thuộc cho no, nó không muốn tách khỏi ba người này.
“Không được, bốn người bọn ta đi chung với nhau. Sống cùng nhau, chết cũng phải cùng nhau, tuyệt không tách ra.” Xích Tiêu kiếm tâm ma vội nói.
“Đừng làm rộn, nếu đi tiếp, đối với ngươi chính là địa ngục. Bá Tống, để thanh kiếm này lại, tạm thời để ta giữ giúp ngươi.” Bạch mã lên tiếng.
Tống Thư Hàng do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn đưa Xích Tiêu kiếm tâm ma cho bạch mã.
Mặc dù mất trí nhớ nhưng trực giác nói cho hắn biết làm như vậy là lựa chọn chính xác nhất.
Lúc đưa Xích Tiêu kiếm, Tống Thư Hàng tiện thể hỏi: “Tiền bối, phải treo kiếm lên người... ặc.”
Hắn còn chưa nói xong đã thấy bạch mã há miệng cắn chặt Xích Tiêu kiếm tâm ma, đầu ngước lên, Xích Tiêu kiếm bị nó nuốt vào trong bụng.
Tống Thư Hàng: “...”
Cảnh tượng này có déjà vu (1) cực mạnh, làm người ta cảm thấy quen thuộc vô cùng.
“Yên tâm đi, đây gọi là biểu diễn nuốt kiếm chứ không phải ăn nó đâu. Chờ ngươi đi ra, ta sẽ trả nó lại cho ngươi.” Giọng nói trên thân bạch mã giải thích.
Xích Tiêu kiếm tâm ma: “...”
“Được rồi, hãy nghe khẩu lệnh của ta. Ba, hai, một, nhắm mắt, trong lòng đếm đến mười rồi mở mắt ra.” Bạch mã nói.
Tống Thư Hàng, Tô Thị A Thập Lục và bạch long tỷ tỷ phối hợp nhắm mắt lại, sau đó trong lòng im lặng đếm.
Sau khi đếm đến mười, Tống Thư Hàng mở mắt ra đầu tiên.
Tiếp đó hắn phát hiện trước mắt mình xuất hiện một đám cục tròn màu trắng.
Vô số cục tròn có lớn có nhỏ trôi lơ lửng trong hư không, cảnh tượng cực kỳ đồ sồ.
“Đây là cái gì?” Tống Thư Hàng thắc mắc.
Tô Thị A Thập Lục không khỏi sờ bụng, thấy đống cục tròn nhỏ này, cô cảm giác bụng hơi căng.
“Đây là không gian thí nghiệm của ta, là một thí nghiệm thú vị về đại đạo thời gian. Nếu ngươi muốn lấy thân bồi thường, vừa lúc có thể phối hợp với ta hoàn thành thí nghiệm này.” Giọng nói trên thân bạch mã cười đáp.
“Có nguy hiểm đến tính mạng không?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Có nhưng mối nguy hiểm đến tính mạng đó là do bản thân ngươi có sẵn. Ngược lại thí nghiệm của ta còn có thể hạ thấp hệ số nguy hiểm đến tính mạng của ngươi.” Giọng nói trên thân bạch mã trả lời.
“Vậy hãy để cô ấy và sợi dài trắng tỷ tỷ rời đi trước.” Tống Thư Hàng đẩy nhẹ Tô Thị A Thập Lục: “Người muốn lấy thân bồi thường chỉ có một mình ta, đừng kéo cô ấy vào.”
“Ngươi sai rồi, không phải ta muốn kéo cô ấy vào mà là ở tương lai, ngươi và cô ấy đã bị kéo vào cùng nhau.” Giọng nói trên thân bạch mã nói.
Tống Thư Hàng: “Người nói vậy là có ý gì?”
“Đừng sợ, ngoài ra... ta nghĩ kỹ rồi, lúc nãy có thể ta đã nhìn lầm. Bia lớn màu đen kia không phải đồ của ta mà là hàng nhái, có người lén dùng thiết kế mô phỏng ra.” Bạch mã lại bổ sung.
Chú thích:
(1) Déjà vu (từ tiếng Pháp có nghĩa là “đã nhìn thấy”) là ảo giác, cảm thấy quen thuộc (như đã từng thấy, từng trải qua trong trí nhớ) trong một môi trường, khung cảnh mới, chưa từng biết trước đó hoặc không nhớ rõ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận