Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1509: Thử một lần, lỡ như lại thành công thì sao?!

Chương 1509: Thử một lần, lỡ như lại thành công thì sao?!
Tống Thư Hàng vẩy một cái, lấy một đồng vàng hồi sinh trong thế giới hạch tâm ra. Trong tay hắn có khá nhiều đồng vàng hồi sinh, nếu dùng nó có thể cứu được Điền Thiên tiền bối thì chắc chắn hắn sẽ không keo kiệt.
Đối với Tống Thư Hàng mà nói, các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đều đặc biệt và có địa vị quan trọng trong lòng hắn. Ngay cả vị Điền Thiên Đảo Chủ chưa từng gặp mặt này cũng như vậy.
“Nhưng bây giờ tu vi của Điền Thiên tiền bối là phẩm nào rồi nhỉ?” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Điền Thiên Đảo Chủ và Điền Điềm phó đảo chủ thường xuyên đồng thời ẩn hiện trong nhóm Cửu Châu số 1, nhưng hình như xưa nay chưa ai nhắc đến tu vi của bọn họ cả.
Ngũ phẩm? Hay là lục phẩm rồi?
Nếu là lục phẩm thì đồng vàng hồi sinh không còn tác dụng với hắn nữa.
Với lại… bây giờ Điền Thiên Đảo Chủ chỉ còn một tia tàn hồn, có thể kích hoạt được đồng vàng hồi sinh hay không đây?
Tống Thư Hàng lại lấy điện thoại, mở nhóm Cửu Châu số 1 ra hỏi: “Điền Thiên tiền bối, bây giờ ngài đang ở cảnh giới nào rồi?”
“Cảnh giới á? Đương nhiên là cảnh giới của đại ma pháp sư độc thân mấy trăm năm rồi. Sau khi độc thân lâu như vậy, ma lực của ta đã tích lũy đến một mức độ vô cùng đáng sợ.” Điền Thiên Đảo Chủ trả lời.
Bá Tống: “? ? ?”
Cảnh giới đại ma pháp sư độc thân mấy trăm năm?
Ai hỏi ông cái này?!
Mà này, với cái thú vui tao nhã hết thuốc chữa của Điền Thiên tiền bối nhà ngài ấy mà, ngài không xóa cái folder ẩn trong máy tính đi thì cảnh giới Thần thánh Ma pháp đạo sư đang vẫy chào ngài đấy!
Vũ Nhu Tử hôm nay vẫn chưa có đạo hiệu mới: “Điền Thiên tiền bối ơi, Tống tiền bối hỏi cảnh giới tu vi của ngài cơ mà.”
Điền Thiên Đảo Chủ: “Thì ra là thế… cảnh giới tu vi à? Chắc là cảnh giới Thần thánh Ma pháp đạo sư rồi.”
Vũ Nhu Tử hôm nay vẫn chưa có đạo hiệu mới: “Điền Thiên tiền bối là ma pháp sư sao?”
“Đúng đó!” Điền Thiên Đảo Chủ trả lời.
Bá Tống: “…”
Vũ Nhu Tử, cô bị dắt mũi rồi.
Hoàng Sơn Mệt Tim Muốn Về Hưu: “Điền Thiên đạo hữu là Linh Hoàng lâu năm rồi, trước đó nghe nói hắn có đột phá, có khi đã tấn thăng lên lục phẩm rồi cũng nên. Thư Hàng tiểu hữu có phát hiện gì sao?”
“Trong tay ta có pháp khí hồi sinh nhưng chỉ có người từ lục phẩm trở xuống mới sử dụng được thôi. Nếu Điền Thiên tiền bối vẫn ở cảnh giới ngũ phẩm thì có lẽ pháp khí hồi sinh của ta có thể phát huy được tác dụng.” Tống Thư Hàng nói: “Tàn hồn của Điền Thiên tiền bối đến giờ còn chưa hồi sinh, ta lo rằng thuật pháp hồi sinh của ngài ấy bị phá hư hoặc xảy ra vấn đề, nên mới khiến ngài ấy không hồi sinh được.”
Bắc Hà Tán Nhân: “Chẳng phải ngươi đã sử dụng hết pháp khí hồi sinh hôm bị nổ tung rồi sao?”
“Lần đó chỉ dùng có một cái thôi, ta vẫn còn vài cái nữa. Vì gần đây chết nhiều quá nên ta đã mua cả bộ pháp khí hồi sinh ở chỗ tiên tử hàng gì cũng có thể bổ luôn.” Tống Thư Hàng trả lời.
Nói mới thấy tu chân giới đúng là một nơi tàn khốc.
Còn nhớ khi trước lúc mới tiếp xúc với tu chân giới, hắn đã ôm quyết tâm “sáng thấu đạo, chiều chết cũng cam” mà gõ xuống câu phát biểu đầu tiên của mình trong nhóm Cửu Châu số 1.
Không ngờ chỉ trong vòng năm tháng ngắn ngủi mà hắn đã chết hết lần này đến lần khác, trừ trong sự kiện ở thế giới Kim Liên của Nho gia ra, những lần chết sau đó đúng là muôn hình vạn trạng.
Sáng thấu hiểu, chiều chết cũng cam? Nên vậy, đương nhiên nên vậy! Không chết dăm bảy lần thì làm sao xứng với quyết tâm thấu hiểu của tại hạ đây?
Bắc Hà Tán Nhân: “…”
Nhìn thấy Tống Thư Hàng tiểu hữu bây giờ có thể chạy nhảy tung tăng, hắn cảm thấy rất vui mừng.
Có thể nói ra những lời nặng nề như “gần đây chết nhiều quá”, hơn nữa còn duy trì được tâm thái tích cực, lạc quan là chuyện khó khăn biết nhường nào?
Lệ Chi Tiên Tử: “Thư Hàng suy đoán cũng có lý, có lẽ thuật pháp hồi sinh mà Điền Thiên chuẩn bị đã gặp vấn đè gì đó rồi. Trong tay ta có một đại trận hồi sinh dành cho cảnh giới từ Tôn Giả trở xuống, nếu cần thì liên hệ với ta, ta sẽ mang trận pháp tới bằng tốc độ nhanh nhất.”
Điền Thiên Đảo Chủ: “Hả? Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của mọi người. Ta thấy trạng thái của mình bây giờ tốt lắm, có thể online 24/24 luôn. Mà lúc này ta hệt như một con cá muối vậy, chẳng cần nghĩ gì, không có phiền não. Ta không cần hồi sinh cũng được.”
Cuồng Đao Tam Lãng: “Điền Thiên mất trí rồi, mọi người nhanh tay nhanh chân lên. Nếu chậm quá mà Điền Thiên sống dậy bị ngu đi thì hỏng hết xôi chè.”
Điền Thiên Đảo Chủ: “Hệ thống nhắc nhở ‘Cuồng Đao Tam Lãng đã bị ngài cho vào sổ đen’”
Cuồng Đao Tam Lãng: “…”
Trong tiên phủ của Điền Thiên.
Tống Thư Hàng thở dài, đặt điện thoại di động sang một bên.
Sau đó hắn lại khởi động hình thái sương mù rồi đặt tay lên CPU của máy tính.
Các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 cũng không biết rõ cảnh giới của Điền Thiên Đảo Chủ, vậy thì dùng bí pháp giám định để giám định thử một lần vậy.
“Lần này phải giám định cảnh giới của Điền Thiên tiền bối, hi vọng tia tàn hồn này có thể cho mình thông tin hữu ích.” Tống Thư Hàng nói.
Ngón tay hắn tiếp xúc với lớp vỏ kim loại lạnh lẽo của CPU… ừm, không bị giật điện.
Sau đó hắn tập trung tinh thần.
Bí pháp giám định được kích hoạt.
Lần này đối tượng giám định đổi thành tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ đang ẩn mình trong máy vi tính.
Trên người Tống Thư Hàng có mấy luồng sương mù phun ra nhưng lại nhanh chóng bay về.
Kết quả của bí pháp giám định hiện lên trong đầu óc hắn.
“Tàn hồn của Điền Thiên Đảo Chủ: Tàn hồn chỉ còn một phần mười kí ức, thực lực nhị phẩm.”
Thực lực nhị phẩm?
Điền Thiên Đảo Chủ chỉ có cảnh giới nhị phẩm á?
Hoàng Sơn tiền bối từng nói Điền Thiên Đảo Chủ là một Linh Hoàng đã tấn cấp lâu năm, thậm chí còn có thể đột phá tới lục phẩm rồi cơ mà.
Số liệu này không đúng.
Chẳng lẽ cảnh giới “nhị phẩm” mà bí pháp giám định đưa ra là cảnh giới của phần tàn hồn còn sót lại của Điền Thiên Đảo Chủ?
“Bí pháp giám định cũng không phải là vạn năng.” Tống Thư Hàng thở dài.
Đồng thời, hắn thử thôi động bí pháp giám định xem có còn tìm được nhiều thông tin có ích hơn không, ví dụ như vì sao thuật pháp hồi sinh của Điền Thiên Đảo Chủ lại không kích hoạt?
Một lát sau, tin tức lại hiện lên trong đầu hắn.
“Phần hồn phách còn lại của Điền Thiên Đảo Chủ bị cuốn vào không gian khép kín. Mức độ tổn hại của hồn phách vượt qua giới hạn thấp nhất để hồi sinh, khiến cho Khôi Phục Thần Thuật mà Điền Thiên Đảo Chủ đã chuẩn bị không thể khởi động được.”
Kết quả giám định này đã mang đến cho Tống Thư Hàng niềm vui bất ngờ.
Không gian phong bế.
Hồn phách của Điền Thiên Đảo Chủ không bị xóa bỏ, mà bị cuốn vào một nơi gọi là “không gian phong bế”.
Nói cách khác, nếu có cơ hội đưa hồn phách của Điền Thiên Đảo Chủ trở về thì Khôi Phục Thần Thuật mà hắn tự chuẩn bị có thể khởi động được.
Vấn đề là… không gian phong bế là chỗ nào?
Tống Thư Hàng định tiếp tục kích phát bí pháp giám định, nhưng lần này bí pháp giám định không đưa ra được tin tức nào nữa.
Tống Thư Hàng vội vàng lấy điện thoại ra, lúc này màn hình của hắn vẫn sáng, giao diện phần mềm chat vẫn mở nhóm Cửu Châu số 1.
“Các tiền bối ơi, có ai biết không gian phong bế là chỗ nào không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Bắc Hà Tán Nhân: “Chưa nghe bao giờ, từ này chung chung quá, chẳng giống địa danh gì cả.”
Vũ Nhu Tử hôm nay vẫn chưa có đạo hiệu mới: “Tống tiền bối, ngươi lại tìm thấy đầu mối gì mới rồi??”
“Đúng vậy, phần hồn phách còn lại của Điền Thiên tiền bối bị cuốn vào không gian phong bế, ta đang nghĩ nếu đưa được phần hồn phách đó về thì Điền Thiên tiền bối được cứu rồi.”
Đại La Giáo Vũ Nguyệt Chân Quân: “Thư Hàng tiểu hữu tìm thấy manh mối ở đâu đấy? Manh mối đó có cho biết thêm thông tin gì về không gian phong bế không?”
“Không có. Đầu mối chỉ có mỗi cụm từ “không gian phong bế” thôi, ngoài ra ta cũng không biết thêm gì, nên mới lên đây để hỏi các vị tiền bối đó.” Tống Thư Hàng nói.
“Tống tiền bối hôm nay y như thám tử lừng danh ấy nhỉ.” Vũ Nhu Tử nói: “Tống *Thám tử lừng danh* Thư Hàng.”
“Là manh mối do bí pháp của ta cung cấp đấy. @Thất Tu Thánh Quân, Thất Tu tiền bối có thông tin gì không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Thất Tu Thánh Quân: “Không có đầu mối, như Bắc Hà đạo hữu nói đó, không gian phong bế là một từ rất chung chung. Nếu ngươi muốn tìm một không gian phong bế thì tất cả các bí cảnh trong chư thiên vạn giới này đều có thể coi là không gian phong bế hết.”
Vũ Nhu Tử hôm nay vẫn chưa có đạo hiệu mới: “Tống tiền bối, đột nhiên ta có ý này, chúng ta nói chuyện riêng đi.”
Cuồng Đao Tam Lãng: “Nói chuyện riêng?”
Vừa đọc thấy dòng này thì hắn đã cảm thấy ngón tay mình ngứa ngáy.
Thế là hắn không nhịn được mà thả một đống ảnh meme.
[Một gã đàn ông cười cợt nhả: Nói chuyện riêng à? Nói chuyện riêng là mang thai đấy nhé.]
[Một bác sĩ phụ khoa mặt mày nghiêm túc: Nghe nói có người mang thai vì nói chuyện riêng hả? Ở đâu đấy? Ta đến đỡ đẻ ngay đây.]
[Một anh chàng cảnh sát đẹp trai: Các đơn vị chú ý, nói chuyện riêng là mang thai, nói chuyện riêng là mang thai đấy!]
Tống Thư Hàng: “…”
Một lát sau, Tống Thư Hàng lẳng lặng lấy điện thoại ra chụp mắt trái của mình, nét căng đét.
Sau đó hắn gửi bức ảnh đó qua tin nhắn riêng cho Cuồng Đao Tam Lãng.
Một bức “Con mắt Thánh Nhân Nho gia” gửi cho Tam Lãng tiền bối thân yêu.
Trong tấm ảnh, mắt trái của Tống Thư Hàng tỏa ra ánh sáng lạ lùng, mang đến cho người ta áp lực như núi.
Nhìn ai là người đó mang thai.
Cuồng Đao Tam Lãng: “…”
Đồng thời, Vũ Nhu Tử cũng nhắn tin cho Tống Thư Hàng: “Tống tiền bối, đột nhiên ban nãy ta nảy ra một ý… bí pháp giám định kì quái của ngươi có thể thao tác như thế này được không? Đầu tiên Tống tiền bối lấy một tờ giấy ra, viết bốn chữ “không gian phong bế” lên, sau đó dùng bí pháp giám định để giám định nội dung của bốn chữ “không gian phong bế” đó. Liệu làm thế có lấy được tin tức liên quan đến không gian phong bế không nhỉ?”
Phương thức tư duy của Vũ Nhu Tử rất khác biệt với người bình thường.
Nghe có vẻ vô lý nhưng lại rất hợp lý.
“Có lẽ là làm được thật đấy, có khi ta chỉ cần nghĩ đến nội dung về không gian phong bế là thực hiện được. Để ta thử xem.” Tống Thư Hàng nói.
Vũ Nhu Tử: “[icon giơ ngón cái] Tống tiền bối cố lên!”


Tống Thư Hàng lấy giấy bút ra khỏi thế giới hạch tâm, viết bốn chữ “không gian phong bế” lên.
“Thử một lần đi, lỡ như thành công thì sao.” Tống Thư Hàng nói.
Lúc này hắn còn chưa giải trừ hình thái sương mù, bèn đặt luôn tay mình lên bốn chữ kia.
“bí pháp giám định.” Tống Thư Hàng nói khẽ.
Trong đầu không hề có bất kì suy nghĩ nào khác, ngoại trừ “giám định nội dung “không gian phong bế”, rốt cuộc nó là cái gì, tồn tại ở nơi nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận