Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2273: Thánh Quang Trảm Ác Kiếm

Chương 2273: Thánh Quang Trảm Ác Kiếm
Kỷ Song Tuyết tỏ vẻ nghi hoặc.
Tại sao bên ngoài sương mù dày đặc thế này mà trong sân nhà mình vẫn quang đãng vậy nhỉ?
Chẳng lẽ là do lúc ba luyện kiếm, thân kiếm quá lớn nên đã xua sương mù đi?
Một lúc sau.
Kỷ Song Tuyết xoa mạnh mặt mình... Cô thấy mình cũng bị lây bệnh của ba rồi, kiếm đâu phải quạt điện, sao lại có sức gió mạnh như thế được?
“Làm sao vậy?”
Joseph thấy con gái đứng ngoài cửa không nhúc nhích bèn dùng giọng tiếng Trung đúng chuẩn mà hỏi.
“Bên ngoài có sương mù ạ.”
Kỷ Song Tuyết đáp.
“Có sương mù rồi à? Dự báo thời tiêt hôm nay không báo là có sương mù mà.”
Joseph nghi hoặc thu kiếm lại, đi ra ngoài cửa.
Trong khi hai cha con nói chuyện với nhau, sương mù bên ngoài càng ngày càng dày đặc, tầm nhìn tiếp tục giảm xuống.
Hơn nữa, sương mù còn dày lên theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Cảnh tượng này hơi quỷ dị.
Đến Kỷ Song Tuyết cũng cảm giác được có điều gì đó bất thường.
“Lạ thật đấy.”
Joseph cau mày nhìn sương mù.
Nói thế nào đi nữa hắn cũng là một tồn tại từng trải qua sóng to gió lớn, được nhìn thấy cao thủ chân chính.
Joseph giơ đại kiếm trong tay mình ra, quấy mạnh giữa màn sương mù.
“Chít ~~”
Lúc này, đột nhiên có một tiếng kêu bén nhọn chói tai vang lên trong đám sương mù.
Kỷ Song Tuyết vô thức lùi về sau mấy bước.
Đùng ~ đùng ~ đùng ~
Tiếp đó, bên nhà hàng xóm vang lên tiếng đập cửa rất mạnh.
Một lát sau, giọng nói của ông bác hàng xóm vang lên:
“Ai đấy.”
Tiếp đó nữa là tiếng cánh cửa sắt nặng nề được mở ra... Cánh cửa nhà bác hàng xóm đã lâu năm, mỗi lần mở ra đều tạo thành âm thanh rất vang.
Joseph định lên tiếng ngăn cản nhưng không còn kịp nữa.
“Ơ? Sương mù dày thế nhỉ?”
Giọng nói của bác hàng xóm tiếp tục vang lên.
Joseph lớn tiếng kêu lên:
“Cẩn thận đấy, sương mù này không bình thường đâu.”
Thế nhưng... dường như giọng nói của hắn bị ngăn cách, không thể truyền được đến tai người hàng xóm.
“Sao không có ai thế này? Vậy lúc nãy là ai gõ cửa vậy?”
Bác hàng xóm nói.
Sau đó, cánh cửa sắt nặng nề từ từ đóng lại.
“A ~~”
Ngay khi cánh cửa đóng lại thì bỗng có một tiếng kêu đầy kinh ngạc vang lên.
Tiếp đó là tiếng hàng xóm té ngã.
Kỷ Song Tuyết vội ngẩng đầu lên, gọi mẹ mình đang ở cửa sổ tầng hai:
“Mẹ ơi, mẹ có nhìn thấy tình hình bên nhà hàng xóm không?”
Mẹ cô lắc đầu, cả ngôi nhà đều bị sương mù vây quanh, bà chỉ nhìn thấy sân vườn nhà mình, không rõ tình hình bên nhà hàng xóm thế nào.
“Sự kiện linh dị ư?”
Kỷ Song Tuyết không khỏi rùng mình một cái, hôm qua cô vừa xem một bộ phim điện ảnh, trong lòng vẫn còn ám ảnh tâm lý.
Joseph rất tỉnh táo, một tay nhấc kiếm, một tay từ từ đóng cửa lại... Lúc nãy ngay sau khi đóng cửa xong, hàng xóm liền kêu thảm rồi ngã xuống dất. Vì thế hắn cần phải đề phòng thứ gì đó trong sương mù đánh lén khi đóng cửa.
Sau khi đóng kỹ cửa, Joseph vội vàng lấy di động ra... Hắn có số của sư phụ.
Nhưng điện thoại không có tin hiệu.
“Gặp ma rồi.”
Joseph nói.
Lúc này, hắn có thể khẳng định chắc chắn rằng sương mù ngoài kia có vấn đề.
“Vào nhà trước đã.”
Joseph trầm giọng nói, ra hiệu cho vợ mình đóng tất cả cửa sổ lại.
Ngay khi vợ hắn vừa đóng cửa sổ trên gác thì ‘bụp’ một tiếng, dường như có thứ gì đó va vào cửa kính.
Cửa kính còn bị đụng nứt.
“Trong sương mù có thứ gì đó.”
Vợ hắn hoảng hốt la to.
Joseph một tay cầm kếm, che chở cho con gái vào nhà.
Với một người cha bình thường, con gái còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình, mình gặp chuyện cũng không sao, nhưng con gái tuyệt đối không thể bị bất kỳ tổn thương gì.
Kỷ Song Tuyết được đưa vào nhà, cô xoa huyệt Thái Dương, hoài nghi không biết có phải bản thân đang nằm mơ, chưa tỉnh ngủ hay không.
Bụp bụp bụp ~
Có tiếng va chạm với cửa sổ vang lên liên hồi ở trên lầu.
Thậm chí có tiếng cửa kính vỡ nát truyền tới từ mấy nhà hàng xóm, còn loáng thoáng tiếng kêu rất hoảng loạn, nhưng dường như tiếng kêu bị ngăn cách, nghe có vẻ rất xa xôi.
“Bảo mẹ con xuống đây đi, cửa kính trên tầng không chịu được lâu đâu.”
Joseph quyết đoán nói.
“Vâng.”
Sự bình tĩnh của ba trở thành chỗ dựa của Kỷ Song Tuyết, khiến cô không hoảng hốt.
Joseph cầm chặt đại kiếm.
Sương mù bắt đầu chui từ ngoài cửa vào.
Cảnh tượng này giống hệt phần mở đầu của một bộ phim kinh dị.
“Thực tế luôn kịch tính hơn trong phim đúng không.”
Joseph lẩm bẩm, lần sau có cần đổi sang kính chống đạn cho căn nhà ở khu Giang Nam của mình không nhỉ?
Xì ~~
Sương mù chui vào nhanh hơn.
Chỉ trong tích tắc đã bao phủ cả sân.
Joseph trợn to hai mắt.
Trong một khoảnh khắc nào đó, hắn đột nhiên phát giác trong sương mù có một bóng đen đang bổ nhào về phía mình.
“Tới đúng lúc lắm!”
Joseph nắm chặt kiếm, gào lên:
“Thánh quang ơi, tà ma kia thoạt nhìn đáng để chiến đấu một trận đây! Thánh Quang Trảm Ác Kiếm!”
Thánh Quang Trảm Ác Kiếm khác xa kiếm pháp của tu sĩ bình thường, trong kiếm quyết của nó ẩn chứa sức mạnh ‘ngôn linh’.
Sức mạnh gào thét càng lớn, càng có thể dẫn dắt ra uy lực của thức ‘Thánh Quang Trảm Ác Kiếm’ này.
Trái lại, nếu như chỉ đọc thầm thì uy lực của chiêu này sẽ giảm mạnh.
Kỷ Song Tuyết đứng sau bỗng thấy lo lắng... Kiếm thuật này vừa nghe đã biết là đùa cho vui rồi, ba cô còn tưởng là thật mà dùng nó để đối phó với sương mù nữa chứ.
Lo lắng cho sự an toàn của ba, cô vội vàng xoay người nhìn về chỗ hắn.
Ngay trong tích tắc khi cô xoay người lại... dường như cô có ảo giác mình thật sự nhìn thấy trên kiếm của ba hiện lên ánh sáng mờ ảo.
Đại kiếm mang theo ánh sáng chém về hướng sương mù.
“Chít ~~~”
Một tiếng kêu thảm vang lên trong sương mù.
Rõ ràng trong sương mù có thứ gì đó bị đâm trúng.
Bụp ~
Thứ gì đó trong sương mù bị chém bay, đụng vào cửa, phát ra âm thanh vang vọng.
Mà sau khi chém xong nhát kiếm này, Joseph cảm thấy mình như mất hết cả sức lực.
Mồ hôi trên người hắn vã ra như tắm.
Thậm chí cả cơ bắp cường tráng luyện tập vài tháng nay cũng co lại trong nháy mắt, toàn thân gầy sọp hẳn đi!
Nói thật, hiệu suất giảm béo và gầy đi này chắc chắn là thứ mà người béo phí trên toàn thế giới mong ước.
...
...
Ở đại học Giang Nam đằng xa.
Vừa mang bữa sáng về cho bạn cùng phòng xong, nhân lúc chưa lên lớp, Tống Thư Hàng yên lặng đọc sách, đúng lúc này hắn ngẩng đầu lên, nhìn về hướng nhà của Joseph.
[Có khí tức.]
Tống Thư Hàng truyền âm.
Một tấm lệnh bài treo bên hông hắn truyền âm đáp:
[Là tà vọng và một lực lượng thánh quang đang đối kháng. Nhưng thánh quang đó yếu quá.]
Tấm lệnh bài này là bia đá đạo hữu thu nhỏ.
[Xin bia đá đạo hữu hãy tạm thời bảo vệ nhục thân của ta.]
Tống Thư Hàng nói.
[Có ta đây, ngươi cứ yên tâm đi.]
Chữ viết trên người bia đá đạo hữu lặng lẽ sáng lên.
Ngay sau đó, nguyên thần của Tống Thư Hàng xuất khiếu, dùng tốc độ nhanh nhất bay đến nơi có khí tức bạo phát lúc nãy.
Sau khi tấn thăng lên cảnh giới thất phẩm, nguyên thần của hắn đã vô cùng mạnh mẽ, không còn yếu như khi ngũ phẩm.
Đồng thời có một bộ ‘pháp khí tổ hợp tam thập tam thú’ bị hắn gọi về, cùng hành động với nguyên thần của hắn.
Thông Nương ở trên vai hắn suy tư một chút, vươn tay tế ‘Cửu Tu Phượng Hoàng Đao’ ra, để nó đi theo Tống Thư Hàng.
Nguyên thần chớp mắt đi ngàn dặm, mới nháy mắt đã đến được hiện trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận