Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 374: Vũ Nhu Tử cô nương nói có lý lắm!

Chương 374: Vũ Nhu Tử cô nương nói có lý lắm!
Tống Thư Hàng cảm giác có gì đó sai sai ở đây... Bạch tiền bối ngài quay đầu lại nhìn ta làm gì, ngươi đã hứa với Sở Sở cô nương là để cho cô ấy lên đàn mà, thế thì quay đầu lại nhìn ta nói một chữ “được” là có ý gì đây hả?
Sở Sở cũng cảm thấy có gì đó là lạ, rõ ràng là cô đang van xin, nhưng tại sao vị Bạch Tôn Giả lại quay đầu nhìn Tống Thư Hàng chứ?
Nhưng thôi, sao cũng được hết, cho dù phải trả giá bằng thọ nguyện, thậm chí là một cái giá lớn hơn nữa để kích hoạt tiềm lực cũng không sao cả, chỉ cần có thể khiến cho cô lên đài đánh một trận vì Sở gia, đoạt được thắng lợi của trận Đoạn Tiên đài thứ nhất thì cô sẽ không còn gì hối tiếc.
Cho nên, Sở Sở cúi rạp người xuống đất, nói với vẻ cảm kích:
“Cảm ơn tiền bối đã thành toàn.”
Tộc lão Sở gia đứng bên trọng mở miệng muốn nói nhưng rốt cuộc chỉ đành thở dài một tiếng mà thôi —— bởi vì hắn cảm thấy mình hoàn toàn không thể xen lời vào được.
“Ừ, ngươi theo ta qua đây, chúng ta ra đằng sau tìm một chỗ... Chỉ lát nữa thôi là Sở Sở có thể ra sân được rồi.”
Bạch Tôn Giả nói.
Sau đó, Bạch Tôn Giả đứng dậy đi về phía sau trận doanh Sở gia. Nơi đó có một cái lều, vốn được dùng làm nơi sơ cứu tạm thời cho các đệ tử bị thương trong lúc tham gia thi đấu Đoạn Tiên đài, nơi đó rất thích hợp để che giấu tai mắt của người khác nhất.
Sở Sở gian nan bò dậy từ trên mặt đất, cô hít sâu một hơi, chuẩn bị đuổi theo Bạch Tôn Giả. Nhưng thương thế của cô vẫn chưa hồi phục, chỉ riêng ngồi dậy thôi đã dùng hết sức của cô, bây giờ làm gì có thể di chuyển được kia chứ?
Tống Thư Hàng đứng bên cạnh lập tức giơ tay đỡ lấy Sở Sở, sau đó đỡ cô đuổi theo Bạch Tôn Giả —— đây là một cô gái kiên cường, Tống Thư Hàng hiểu rõ cô còn hơn cả mẹ ruột của cô nữa. Hơn nữa... không biết có phải là vì hôm trước đã từng trải qua cuộc đời của Sở Sở hay không, Tống Thư Hàng tự nhiên lại sinh ra cảm giác thân thiết với Sở Sở và Sở gia.
“Cảm ơn.”
Sở Sở nói, cô được Tống Thư Hàng đỡ lấy, hai người cùng đi vào trong cái lều nhỏ kia cùng với Bạch Tôn Giả.
...
Bạch Tôn Giả vừa đi xong thì các tiền bối trong nhóm Cửu Châu Số 1 lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Bắc Hà Tán Nhân nhìn con khỉ lớn mặc đạo bào màu đen đứng bên cạnh mình, tò mò ướm lời hỏi thử:
“Tam Lãng này, sao ngươi còn giữ bộ dạng con khỉ làm gì thế, sao chưa chịu giải khai ảo thuật của Chân Quân nữa?”
“Cuồng Đao Tam Lãng là ai?”
Cuồng Đao Tam Lãng trong hình hài con khỉ lớn cười lạnh, vuốt tóc làm dáng:
“Ta là Tô Thị A Thất!”
—— giỡn chắc, lúc nãy hắn trần như nhộng rớt xuống đấy, nên đến giờ dù có đánh chết hắn cũng không muốn biến lại thành bản thể đâu…
“Phì ~~”
Đông Phương Lục Tiên Tử đứng bên cạnh nhịn không được bèn phì cười thành tiếng.
Lúc này, Hoàng Sơn Chân Quân thản nhiên cất lời:
“Mọi người đừng rộn lên nữa, chúng ta vẫn nên nghĩ cách khiến Bạch tiền bối hạ hỏa trước đi đã... Ta cảm giác Bạch tiền bối sai phi kiếm dùng một lần đưa chúng ta tới từ ngàn dặm xa xôi thế này, chắc chắn không thể nào chỉ đơn giản như muốn chúng hưởng thụ cảm giác cưỡi phi kiếm một lần như thế đâu. Nói không chừng còn có chuyện đáng sợ hơn nữa đang chờ chúng ta ở đằng sau đấy.”
Chân Quân nói xong thì các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu Số 1 lập tức nuốt nước bọt.
“Hay là ba mươi sáu kế, chúng ta chạy trước đi nhé?”
Tuyết Lang Động Chủ dè dặt hỏi thử.
“Trốn khỏi hòa thượng nhưng trốn không khỏi miếu, chạy thoát hôm nay không thoát nổi ngày mai.”
Hoàng Sơn Chân Quân thản nhiên nói.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Đông Phương Lục Tiên Tử hỏi tiếp.
Hoàng Sơn Chân Quân nói:
“Ta cũng không biết nữa, cho nên mới cần mọi người thảo luận đây này.”
Các đạo hữu của nhóm Cửu Châu Số 1:
“...”
Lúc này, Cuồng Đao Tam Lãng lặng lẽ kề sát Vũ Nhu Tử, trên gương mặt khỉ già đầy vẻ buồn bực:
“Này Vũ Nhu Tử cô nương, lần này cô hại bọn ta thảm quá.”
Vũ Nhu Tử mở to hai mắt, tò mò hỏi lại:
“Tại sao lại đổ cho ta thế này?”
“Bởi vì cô là người đã gửi bộ meme Bạch tiền bối vào trong nhóm chứ sao!”
Cuồng Đao Tam Lãng đáp.
Tất cả tiền bối đứng ở xung quanh đều yên lặng gật đầu —— cái bộ meme này chính là căn nguyên gây ra tai họa!
“Cái bộ meme đó không đẹp hả?”
Vũ Nhu Tử dè dặt hỏi lại.
“Đẹp thì có đẹp... nhưng cũng vì bộ meme đó mà mọi người đều bị Bạch tiền bối dùng phi kiếm dùng một lần đưa tới chỗ này đó!”
Cuồng Đao Tam Lãng nói với vẻ buồn bực.
Vũ Nhu Tử nghe xong thì nghi hoặc hỏi ngược lại:
“Không phải tại vì các tiền bối tự tìm đường chết, không chỉ spam meme trong nhóm, còn đổi meme Bạch tiền bối thành ảnh đại diện nên mới bị thế à?”
Cuồng Đao Tam Lãng nói:
“Ài, cho nên ta mới bảo là do cái bộ meme của cô cả đấy!”
“Đúng ra thì việc này đâu thể trách ta được chứ?”
Vũ Nhu Tử nói rất đỗi nghiêm túc:
“Ta chỉ gửi bộ meme của Bạch tiền bối lên nhóm mà thôi... Nếu như các tiền bối chỉ lặng lẽ tải bộ meme đó về, giấu trong máy lén lút ngắm cũng được mà. Nhưng các tiền bối lại tự tìm đường chết, spam meme của Bạch tiền bối ở trong nhóm suốt, còn đổi thành ảnh đại diện nữa, nên chắc chắn sẽ phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng để đối mặt với sự trừng phạt của Bạch tiền bối chứ, chẳng lẽ chút giác ngộ ấy mà Tam Lãng tiền bối ngài cũng không có à?”
“Cái gì?”
Cuồng Đao Tam Lãng thấy có gì đó sai sai, tư duy logic của cô nàng Vũ Nhu Tử này hình như hơi bị quái thai thì phải:
“Chẳng lẽ cô có giác ngộ rồi?”
“Đương nhiên rồi.”
Vũ Nhu Tử nói như đúng rồi:
“Chúng ta đâu phải là trẻ con, mình làm gì thì mình phải có trách nhiệm chứ. Ngay lúc ta gửi đống meme ấy lên nhóm thì đã giác ngộ ngay rồi... Ta từng nghe phụ thân nói, Bạch tiền bối có đam mê với việc lấy phi kiếm dùng một lần đưa người ta lên vũ trụ chơi với sao trời. Cho nên ta đã sẵn sàng để Bạch tiền bối đưa vào vũ trụ rồi nha, ta còn chuẩn bị cả trang phục phi hành gia và tích cốc đan rồi ấy chứ, vẫn giấu trong chiếc túi thu nhỏ đây này!”
Nói xong câu cuối cùng, hai mắt Vũ Nhu Tử sáng ngời lên lấp lánh và khuôn mặt thì ngập tràn trong nỗi chờ mong khát khao… cô nàng rất muốn được phi kiếm dùng một lần của Bạch tiền bối “biu~” một cái đưa vào vũ trụ đó.
Cuồng Đao Tam Lãng quay đầu nhìn các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu Số 1 rồi ngẩng đầu bốn lăm độ ngó trời, trong lòng rối ren trăm mối.
Vũ Nhu Tử trả lời thật có lý, Cuồng Đao Tam Lãng cảm thấy mình không biết đáp lại ra sao. Cho nên… cả đám đạo hữu đông đảo trong nhóm Cửu Châu Số 1 bị hố ngu người chính là vì “không có giác ngộ” đấy à?
“Khụ khụ, đừng có làm loãng đề tài… Bây giờ chúng ta phải nghĩ xem làm sao để Bạch tiền bối vui vẻ lên mới đúng!”
Hoàng Sơn Chân Quân kéo đề tài lại. Đây mới là chuyện quan trọng nhất này! Nhất định phải làm cho Bạch tiền bối dễ thương trở lại, à nhầm, là phải làm cho Bạch tiền bối vui vẻ lên mà quên sạch cái vụ meme Bạch Tôn Giả kia đi!
Lúc này, Đậu Đậu lên tiếng đầy tự đắc:
“Ta có một diệu chiêu để làm cho Bạch tiền bối vui vẻ lên đây này. Gâu gâu.”
Bây giờ nó đã biến về kích thước của một con kinh ba bình thường, Ngư Kiều Kiều hóa thành cá nhỏ đáng yêu cỡ bàn tay ngự trên người nó, tổ hợp này nhìn rất chi là dễ thương.
“Đậu Đậu có diệu chiêu gì thế?”
Hoàng Sơn Chân Quân tò mò hỏi.
Đậu Đậu dương dương tự đắc:
“Ahihi, chỉ cần Hoàng Sơn ngu ngốc nhà ngươi gọi ta ba tiếng chủ nhân thì ta sẽ nói cho ngươi ngay. Gâu!”
Hoàng Sơn Chân Quân thở dài não ruột, sao hắn lại nuôi ra một con chó thần kinh thế này cơ chứ?
“Đậu Đậu à.”
Hoàng Sơn Chân Quân trầm giọng:
“Nghe nói tiểu cô nương Sở gia nằm trên lưng ngươi ban nãy tên là Sở Sở?”
“Rồi sao?”
Đậu Đậu hỏi ngược lại.
“Đậu Đậu à.”
Hoàng Sơn Chân Quân càng hạ giọng hơn:
“Nghe nói ở thủ đô ngươi có người quen cũ là một con miêu yêu, nó cũng tên là Sở Sở à?”
“Chỉ là tên giống nhau mà thôi.”
Đậu Đậu hừ lạnh.
“Đậu Đậu à.”
Hoàng Sơn Chân Quân nói tiếp:
“Nghe nói ngươi ơ hờ với bà xã trên mạng, nickname trên mạng của bà xã đó cũng có hai chữ Sở Sở luôn?”
“Hoàng Sơn ngu ngốc! Ngươi theo dõi ta đấy à? GÂU!”
Đậu Đậu hét toáng lên.
“Còn muốn ta nói thêm cái gì nữa không hả cái con kinh ba đần cuồng “Sở Sở” kia? Ngươi muốn ta vạch trần bí mật xấu xa dơ bẩn nhất trong đáy lòng ngươi ngay trước mặt mọi người ở đây à?”
Ánh mắt Hoàng Sơn Chân Quân như ngọn đuốc rọi thẳng vào mắt Đậu Đậu.
Đậu Đậu rụt cổ theo bản năng.
“Giờ biết phải làm thế nào rồi chứ?”
Hoàng Sơn Chân Quân lạnh lùng hỏi.
Đậu Đậu nghĩ một lát, sau đó quỳ rạp xuống đất quăng hết tôn nghiêm, đoạn nói:
“Xin lỗi Hoàng Sơn đại nhân! Gâu!”
“Tiếng nhỏ quá, giọng điệu không thành khẩn.”
Hoàng Sơn Chân Quân ngạo nghễ lạnh nhạt.
“Xin lỗi Hoàng Sơn đại nhân. Áu áu ~ Ta là Tiểu Đậu Đậu trung khuyển của Hoàng Sơn đại nhân ~ Xin Hoàng Sơn đại nhân ngài đại nhân đại lượng, không chấp tiểu nhân ~ áu áu ~”
Đậu Đậu hô ầm lên.
“Tốt lắm. Giờ thì nói đi, diệu chiêu gì mà có thể khiến cho Bạch tiền bối vui lên?”
Hoàng Sơn Chân Quân nói.
“Tống Thư Hàng chuẩn bị quay một bộ phim… Khi hắn nói vụ này với Bạch Tôn Giả, nhìn Bạch Tôn Giả có vẻ hào hứng lắm.”
Đậu Đậu đáp.
Ngư Kiều Kiều cũng vội vàng giơ tay:
“Ta cũng biết việc này. Ta còn biết một tác giả viết truyện hay lắm, đang định bắt hắn lại giam vào phòng tối để ép hắn viết kịch bản nè.”
Bắc Hà Tán Nhân nghe đến đó thì cảm thán:
“Đây là đề nghị mà Tống Thư Hàng tiểu hữu đề xuất à? Ha ha, xem ra hai ngày nay Thư Hàng tiểu hữu sống cũng chẳng dễ dàng gì!”
Cũng đúng. Tống Thư Hàng chính là người khởi xướng ra vụ meme Bạch Tôn Giả đó nha. Mấy ngày nay hắn lại còn ở cùng với Bạch Tôn Giả nữa. Sau khi sự kiện meme bùng nổ, khỏi cần nghĩ cũng biết tình cảnh của Thư Hàng tiểu hữu thê thảm đến mức nào. Hắn nghĩ ra được diệu chiêu đóng phim để dỗ Bạch tiền bối vui vẻ trở lại cũng là làm khó hắn rồi.
“Đóng phim à? Ý hay đó!”
Hoàng Sơn Chân Quân vỗ tay đen đét:
“Thế này đi, chúng ta sẽ cùng nhau hành động để ủng hộ Thư Hàng tiểu hữu quay một bộ phim rung động cả nước nhé!”
“Làm tới mức rung động toàn quốc liệu Bạch Tôn Giả đã vừa lòng chưa? Hay là chúng ta làm luôn một bộ phim rung động thế giới cho chắc ăn!”
Cổ Hồ Quan Chân Quân đề nghị.
Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu Số 1 nhấn like ầm ầm.
Mà lúc này thì Hoàng Sơn Chân Quân âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm… thật không ngờ lần này lại dọa được Đậu Đậu. Hóa ra Đậu Đậu thực sự “cuồng Sở Sở” à? Xem ra có chuyện để đào rồi, phải bới ra để làm đại sát chiêu uy hiếp Đậu Đậu mới được!
Đúng vậy… cái gọi là “bí mật” mà Chân Quân nói ban nãy chỉ là để hù Đậu Đậu mà thôi.

Khi các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu Số 1 đang bàn tán xôn xao, thì cũng là lúc trận chiến thứ hai trên Đoạn Tiên đài đi tới hạ màn.
Sở Vĩnh của thế gia họ Sở vẫn thất bại thảm hại.
Cho dù tiểu sư đệ của chưởng môn Hư Kiếm phái bị người hộ đài chém một kiếm, bị thương, thế nhưng cái gã như dã thú này chỉ băng bó vết thương đơn giản rồi vẫn đánh bại Sở Vĩnh một cách dễ dàng.
“Trận thứ hai Đoạn Tiên đài, Hư Kiếm phái thắng!”
Lúc tuyên bố kết quả, người hộ đài lặng lẽ liếc nhìn mấy vị ngồi trong trận doanh của thế gia họ Sở.
Hắn tuyên bố kết quả này, chỉ sợ sẽ làm cho mấy vị tu sĩ đại lão ấy chẳng vui vẻ gì.
Áp lực lớn quá đi!
Làm chủ trì Đoạn Tiên đài lần này khổ như chó ấy!
“Tiếp theo, trận chiến Đoạn Tiên đài thứ nhất bắt đầu. Mời người tham chiến của hai bên lên đài.”
Một người hộ đài khác hô to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận