Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1024: Lão Phu Nhìn Lầm Các Ngươi Rồi, Đúng Là Hai Tên Chết Nhát!

Chương 1024: Lão Phu Nhìn Lầm Các Ngươi Rồi, Đúng Là Hai Tên Chết Nhát!
Thấy con rối tinh phẩm đột nhiên ôm đầu ngồi xuống, trái tim Tống Thư Hàng chợt lạnh đi một nửa. Vừa ra sân đã tung tuyệt chiêu chết nhát thế kia, con con rối tinh phẩm này có làm ăn được gì hay không đây?
Cho dù nó thật sự có tu vi bát phẩm trở lên, nhưng cứ sợ hãi thế này thì làm sao phát huy ra thực lực vốn có chứ?
Lúc này Tống Thư Hàng bắt đầu cảm thấy hoài nghi, liệu cách đối phó mà bí phái giám định đã ám chỉ có thật sự là con con rối tinh phẩm này hay không?
Có điều hắn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn thì một quả tên lửa thiên kiếp đã nổ tung.
Ầm~~ uy lực của vụ nổ bao trùm cả năm người.
Tống Thư Hàng cảm giác da thịt toàn thân đau nhói, cộng thêm vết thương sâu thấy xương do sử dụng bí pháp giám định ở sau lưng, lúc này hắn đau đến muốn ngất đi.
Về phần con con rối kia... Dù phải đối mặt chính diện với vụ nổ đang ập tới, con con rối tinh phẩm mà hắn gửi biết bao kỳ vọng kia vẫn dùng hai tay ôm đầu, ngồi xổm ở đó không hề nhúc nhích...
Trong lòng Tống Thư Hàng chỉ còn sự tuyệt vọng.
Bó tay rồi!
Hoàn toàn không nhờ được gì!
Xem ra chỉ có thể đánh cược vào hai mươi mấy phần trăm sống lại khi dùng mệnh phù mà thôi, sống hay chết đành phải xem ý trời vậy.
Ầm ầm ầm ầm ầm~~
Một quả tên lửa vừa nổ lại kéo theo mấy chục quả tên lửa ở phía sau cũng nổ tung theo.
“Sắp chết rồi, sắp chết rồi~~”
Lão giả vô dụng kia cũng đang làm động tác giống hệt như con rối tinh phẩm. Hắn ngồi xổm tại chỗ, hai tay ôm đầu, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Trên mặt Thất Sinh Phù Phủ Chủ hiện lên vẻ kiên cường, trong tay hắn cầm chặt tất cả phù bảo. Trên người hắn cũng có pháp bảo làm sống lại giống như mệnh phù, hắn cùng chẳng khác gì Tống Thư Hàng vậy, có thể sống lại hay không chỉ có thể xem ý trời. Trước khi chết thì cứ liều một lần thôi!
Thiên Nhai Tử đạo trưởng vẫn duy trì tư thế chắp hai tay sau lưng, trong đôi mắt hắn không có sợ hãi mà chỉ còn bình thản, có cảm giác như đã siêu thoát sinh tử. Nếu hắn tiếp tục giữ vững đạo tâm thế này, nói không chừng tương lai có hy vọng tấn thăng Tôn Giả thất phẩm lắm.
Còn vị Linh Hoàng ngũ phẩm trẻ tuổi Thường Viễn Tử chỉ im lặng sửa soạn lại bộ dạng của mình, sau đó hai tay cầm chặt song kiếm. Hắn không có thủ đoạn để sống lại nhưng cho dù chết thì hắn cũng phải chết đứng.
...
Uy lực nổ tung của tên lửa thiên kiếp hoàn toàn triển khai, con rối tinh phẩm vẫn duy trì tư thế ôm đầu sợ hãi, bị ngọn lửa do vụ nổ tạo ra cắn nuốt.
Ở ngay phía sau nó là Tống Thư Hàng. Hắn dùng toàn lực thi triển thức thứ ba Nghịch Lân Thức trong Nghịch Lân Đao Pháp, hơn nữa còn ngưng tụ khôi giáp đao ý lần nữa, mượn đao ý tăng cường đao thức, bắt đầu lần giãy giụa cuối cùng.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ kích hoạt tất cả phù bảo, có loại hình phòng ngự hình, loại hình phụ trợ, loại hình tăng cường công kích, loại hình tác dụng đặc biệt. Dù sao thì tất cả phù bảo đều bị hắn kích hoạt hết.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng điểu khiển kiếm, dùng hết khí lực toàn thân chém ra một luồng kiếm quang.
Thường Viễn Tử khống chế song kiếm, chỉ công không thủ.
Lão giả vô danh bỗng hét thảm một tiếng:
“A a a a~~”
Hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng, trên người không hề có thủ đoạn phòng ngự nào cả. Dưới sức phá hủy của tên lửa lôi kiếp cộng thêm đạn đại bác từ xe tăng thiên kiếp bắn đến, thân thể hắn lập tức bị nổ nát bấy.
Nát bấy theo đúng nghĩa đen!
Do sức nóng từ vụ nổ, chẳng mấy chốc thân thể lão giả vô danh đã biến thành một đống tro bụi. Đây còn là vì thân xác của hắn đã đạt đến trình độ tam phẩm đỉnh phong rồi đấy, chứ nếu không, thì thân thể hắn đã hóa thành khí luôn rồi.
Lần này không ai có thể cứu được hắn nữa.
Bất kể là Thất Sinh Phù Phủ Chủ, Thường Viễn Tử, Tống Thư Hàng hay là Thiên Nhai Tử đạo trưởng, ai cũng đang giãy giụa một lần cuối cùng, cách cái chết không xa...
Trong tên lửa thiên kiếp bao hàm cả lực lượng của thiên hỏa kiếp, kim kiếp, phong kiếp và tâm ma kiếp, chứ không chỉ đơn giản là lôi kiếp không.
Lực lượng của hỏa kiếp và kim kiếp tạo thành phần thân tên lửa. Lôi kiếp tạo thành phần đầu đạn, gia tăng uy lực cho tên lửa thiên kiếp. Phong kiếp gia tăng tốc độ công kích của thiên kiếp. Còn tâm ma kiếp thì tăng cường uy lực chấn nhiếp được sinh ra lúc tên lửa nổ tung.
Đợt thiên kiếp hiện đại hóa này đã thật sự dung hợp tất cả thuộc tính thiên kiếp làm một thể, cho nên uy lực mới đáng sợ như vậy.
Hơn nữa, bắt đầu từ đợt thứ hai, thiên kiếp đã chuyển sang chế độ công kích trên phạm vi rộng. Cả năm người Tống Thư Hàng đều là mục tiêu của nó, vậy nên năm người đều tụ lại chung một chỗ, không cần tách riêng ra.
...
Chỉ trong thời gian một hơi thở, lão giả vô danh đã hóa thành tro bụi.
Tiếp đó người thứ nhất không chống đỡ nổi chính là Tống Thư Hàng. Nghịch Lân Thức không chịu nổi uy lực của thiên kiếp, đã bị vỡ nát. Ngay sau đó khôi giáp đao ý cũng nhanh chóng tiêu tan, thậm chí còn không thể tung ra phản kích phòng thủ, bởi vì không chờ điểm nộ tích đủ để phản kích thì khôi giáp đao ý đã bị uy lực nổ tung chôn vùi mất rồi.
Ngay khi mất đi tầng phòng ngự của Nghịch Lân Thức và đao ý khôi giáp, thân xác Tống Thư Hàng lập tức bị vụ nổ cắn nuốt, da thịt rách toạc máu chảy đầm đìa.
Cuối cùng hắn không nhịn được lại nhìn về phía con con rối tinh phẩm vẫn đang ôm đầu sợ hãi kia, trong mắt hiện lên sự không cam lòng.
Không ngờ con con rối này lại chỉ là một thứ vô dụng. Biết vậy cứ bỏ hạch tâm ngụy vĩnh hằng chi lô vào trong cơ thể con rối ngân long cho rồi, nói không chừng con rối ngân long có hạch tâm bát phẩm còn có thể chống cự được một lúc.
Hôm nay là ngày chết tiệt gì vậy không biết!
Tống Thư Hàng cắn răng vận chuyển đao ý lần nữa, định ngưng tụ ra khôi giáp đao ý phủ lên người.
Mà lúc này... dường như cảm ứng được ý niệm của Tống Thư Hàng, con rối tinh phẩm vẫn đang ôm đầu sợ hãi đột nhiên run lên.
Ngay sau đó nó chợt xoay đầu lại, im lặng nhìn Tống Thư Hàng.
Lúc này, Tống Thư Hàng đang dựa vào khôi giáp đao ý và Nho Gia Kim Cương Thân để chống đỡ. Da thịt trên người hắn đã rách toác ra, phần tay cầm đao cháy đen một mảng, toàn bộ lông tóc đều bị cháy trụi, lộ ra một cái đầu trọc bóng loáng.
Nhìn đầu trọc sáng bóng cộng thêm ánh sáng công đức đang bắt đầu khôi phục trên người Tống Thư Hàng, lúc này trông hắn cứ như một vị cao tăng đắc đạo.
Ánh sáng màu vàng cam trong đôi mắt của con rối tinh phẩm chợt lóe lên, sau đó cô bỗng giơ tay... kéo mặt mình xuống.
Mà bất ngờ là khuôn mặt dữ tợn đáng sợ kia lại thật sự bị kéo xuống một chút, hóa ra khuôn mặt dữ tợn chỉ là một tấm mặt nạ mà thôi.
Mặt nạ bị kéo xuống một chút, để lộ ra nửa khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của con rối tinh phẩm.
Vì là con rối nên khuôn mặt nhỏ nhắn này chẳng có cảm xúc gì cả.
Tiếp đó, con rối tinh phẩm lại khôi phục tư thế ôm đầu sợ hãi như lúc trước.
Nhưng lần này trên người cô lại hiện lên một màn sáng nhàn nhạt, nó từ từ mở rộng ra rồi lặng lẽ bao bọc Tống Thư Hàng lại.
Sau đó lấy Tống Thư Hàng làm trung tâm, màn sáng lại tiếp tục mở rộng, bao trùm cả Thất Sinh Phù Phủ Chủ, Thiên Nhai Tử và Thường Viễn Tử đứng sau lưng Tống Thư Hàng vào.
Màn sáng nhàn nhạt này cũng không hẳn là màn phòng ngự, với lại màu sắc của nó quá nhạt, mà thiên kiếp lại quá chói mắt nên rất khó nhìn thấy.
Hơn nữa ngoại trừ màn sáng trên người Tống Thư Hàng, màn sáng trên thân mấy người Thất Sinh Phù Phủ Chủ có lực phòng ngự rất nhỏ, cũng không thể ngăn cản hoàn toàn lực sát thương do thiên kiếp gây ra.
Vậy nên trong thời gian ngắn, nhóm người Thất Sinh Phù Phủ Chủ vẫn không phát hiện ra, thậm chí cũng không cảm ứng được màn sáng này.
Một hơi thở sau...
Thất Sinh Phù Phủ Chủ là người ngã quỵ trước, hắn đã kiên trì chống đỡ tên lửa thiên kiếp trong gần ba hơi thở.
Thật ra chỉ bằng thực lực tứ phẩm đỉnh phong mà hắn có thể cầm cự được ba hơi thở dưới uy lực của tên lửa thiên kiếp thất phẩm biến thái kiểu này cũng đã nghịch thiên lắm rồi.
Lúc này khắp người hắn toàn là vết thương, pháp bào màu đen khoác ngoài đầy phong cách cũng đã rách bươm, trên thân thể có gần trăm vết thương cả lớn lẫn nhỏ, máu thịt be bét. Chân khí trong cơ thể khô kiệt, kinh mạch bị tổn thương hơn chín mươi phần trăm.
Hai mắt Thất Sinh Phù Phủ Chủ tối sầm lại.
“Kết thúc rồi.”
Hắn thầm nói trong lòng.
Trước mắt bỗng hiện lên hình dáng của rất nhiều tiên tử, mỗi vị tiên tử đều có cá tính và nét đẹp riêng.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ rất có hảo cảm với những tiên tử này, thật ra tình cảm “thầm mến” mà hắn nói cũng chỉ là sự ái mộ đối với các cô ấy mà thôi.
Những tiên tử này hợp thành một kính vạn hoa, xoay chuyển ở trước mắt hắn.
Nghe nói trước khi chết, người ta thường sẽ thấy được đèn kéo quân tua lại cuộc đời mình, nhưng giờ hắn lại thấy kính vạn hoa do vô số tiên tử tạo thành.
“Quả nhiên, ta đã hoàn toàn hết thuốc chữa rồi sao?”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ cười thảm một tiếng, sau đó mất hết tri giác.
Mà ngay lúc Thất Sinh Phù Phủ Chủ mất tri giác, màn sáng nhàn nhạt trên người hắn chợt lóe lên.
Sau đó thân thể đang hôn mê kia đột nhiên ngồi dậy, tuy động tác hơi cứng ngắc nhưng lại rất kiên định. Hai tay hắn run rẩy ôm lấy đầu, bày ra tư thế ôm đầu sợ hãi.
Say khi bày xong tư thế, màn sáng trên người Thất Sinh Phù Phủ Chủ lại xuyên thấu qua trạm trung chuyển là Tống Thư Hàng, mơ hồ hình thành một loại cộng minh nào đó với con rối tinh phẩm.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ ôm đầu ngồi đó, khi lực xung kích của đạn nổ tràn tới thì thân thể hắn lại khẽ lắc lư.
Rõ ràng tên lửa thiên kiếp vẫn đang nổ liên hồi ngay bên cạnh, đạn đại bác xe tăng vẫn không ngừng bắn vào trên người, thế nhưng Thất Sinh Phù Phủ Chủ lại không hề bị tổn thương chút nào.
[Hắn mạnh mặc hắn mạnh, thanh phong lướt qua đồi]!
*Khẩu quyết Cửu Dương Thần Công trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ tiến vào trạng thái rớt mạng vô địch.
...
Sau khi Thất Sinh Phù Phủ Chủ ngã xuống, Thường Viễn Tử cũng không chống đỡ nổi nữa. Ngay từ lúc bắt đầu thì hắn đã từ bỏ phòng thủ, chỉ lấy công đối công chống lại thiên kiếp, nên giờ tình trạng của hắn còn thảm hơn Thất Sinh Phù Phủ Chủ gấp trăm lần.
Hai cánh tay cong vẹo bất thường, pháp khí song kiếm quý giá vỡ vụn, trên người có mười bảy vết thương trông hệt như lỗ máu. Nếu người bình thường bị thương kiểu này thì đã chết từ lâu rồi.
“Ha ha ha ha, sảng khoái!”
Thường Viễn Tử lớn tiếng hét to, hắn vẫn duy trì tư thế đứng thẳng người, rồi cứ vậy mà mất đi ý thức.
Thà chết đứng chứ không muốn sống quỳ!
Chẳng qua là Thường Viễn Tử không hề ngờ rằng, sau khi mất đi ý thức, thân thể hắn không tự chủ được khuất nhục ngồi xổm xuống, bày ra tư thế ôm đầu sợ hãi đối mặt với thiên kiếp tàn khốc. Hai tay hắn ôm lấy đầu, ngồi xuống co ro lại thành một cục.
Sau đó hắn cũng rơi vào trạng thái rớt mạng vô định giống y như Thất Sinh Phù Phủ Chủ.
Dưới sự công kích của tên lửa thiên kiếp và xe tăng đại bác, thân thể hắn khẽ lắc lư theo sóng xung kích oanh tạc.
...
“Đệch, chuyện gì thế này?”
Lúc này Thiên Nhai Tử đạo trưởng đã rơi vào trạng thái mất máu liên tục. Hắn vốn muốn liếc mắt nhìn xem Thất Sinh Phù đạo hữu, Thường Viễn Tử đạo hữu cùng độ kiếp với mình còn sống hay không trước khi tèo.
Nhưng hắn vừa quay đầu đã thấy Thất Sinh Phù Phủ Chủ, Viễn Tử đang duy trì một tư thế cực kỳ hèn nhát. Ôm đầu ngồi xổm một chỗ, thân hình không ngừng đung đưa? Hay là đang run lẩy bẩy đây nhỉ?
Thiên Nhai Tử đạo trưởng không kềm được mà tức giận.
Mẹ nó, lão phu còn tưởng hai tên này là nhân vật kiêu ngạo khí phách, là những đạo hữu thà sống đứng chứ không chết quỳ.
Nhưng không ngờ thì ra lại là hai tên chết nhát!
Vừa nghĩ đến đây, Thiên Nhai Tử đạo trưởng trong trạng thái mất máu liên tục cũng dần mất đi ý thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận