Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1445: Quy Tiền Bối Muốn Thử Xem

Chương 1445: Quy Tiền Bối Muốn Thử Xem
Thế giới hạch tâm hiện nay của Tống Thư Hàng có rất nhiều mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ, cũng thăng cấp mấy lần, diện tích đã vô cùng to lớn. Nhưng sau khi bị dải ngân hà này bao phủ, thế giới hạch tâm trông nhỏ bé thấy rõ.
Phàm là người nhìn thấy ‘ngân hà’ đều rung động không thôi, hít thở khó khăn.
“Đây là cái gì?” Hoàng Sơn tiền bối nhíu mày, giờ hắn đã đạt đến cảnh giới Tôn Giả thất phẩm, nhưng sau khi nhìn dải ngân hà này một lúc thì hắn cảm thấy con mắt căng đau, nước mắt bất giác ứa ra.
Chẳng lẽ trong ngân hà này ẩn chứa pháp tắc đại đạo ư?
“Mắt sắp chảy máu tới nơi rồi.” Lệ Chi Tiên Tử xoa mắt mình, cười khổ nói. Cô có cảnh giới Chân Quân lục phẩm, đôi mắt bị thương tổn lớn hơn.
Diệt Phượng Công Tử: “Các ngươi còn đỡ, mắt ta giờ toàn là màu trắng xóa, cảm giác như mù rồi vậy.” Diệt Phượng Công Tử hiện tại đã là cảnh giới ngũ phẩm.
“Thì ra Diệt Phượng ngươi cũng thấy toàn màu trắng như bị mù à. Ta còn tưởng rằng mình là ngoại lệ… Vì giả ngầu, ta vẫn luôn giữ tư thế ngửa đầu ngắm ngân hà, sợ bị các ngươi nhìn ra là ta đã mù.” Cuồng Đao Tam Lãng nói.
Diệt Phượng Công Tử: “…”
Lệ Chi Tiên Tử: “…”
Hoàng Sơn tiền bối: “…”
“Tam Lãng làm tốt lắm.” Lúc này, Thất Tu Thánh Quân đột nhiên tán dương.
“Hả?” Bắc Hà Tán Nhân lộ ra vẻ mặt không dám tin, Thất Tu tiền bối vậy mà lại đi khích lệ Tam Lãng? Thất Tu tiền bối mù cả trái tim luôn rồi ư?
Những đạo hữu khác của nhóm Cửu Châu số 1 cũng đều hoài nghi giống Bắc Hà Tán Nhân, không biết có phải lỗ tai mình bị gì hay không.
“Các ngươi đừng dời mắt đi, dù cho mắt có nổ tung thì cũng phải nhìn vào ngân hà chằm chằm, đây là cơ duyên có thể ngộ nhưng không thể cầu đấy! Bỏ lỡ rồi thì nói không chừng cả đời cũng không gặp được nữa.” Thất Tu Thánh Quân trầm giọng nói.
Bằng vào cảnh giới Huyền Thánh bát phẩm của hắn, lúc nhìn ngân hà chằm chằm cũng cảm thấy hai mắt khó chịu.
Thế nhưng so với thu hoạch thì đau đớn của hai mắt có là gì đâu?
Lúc đạt đến cảnh giới Huyền Thánh bát phẩm, bất kể là tu luyện giả hệ nào thì cũng bắt đầu tiếp xúc với ‘pháp tắc’ trong thiên địa. Cũng chính vì chỉ có bát phẩm mới có tư cách tiếp xúc với pháp tắc, cho nên cảnh giới này mới được tôn là ‘Thánh’.
Tiếp xúc, làm quen, dung nhập pháp tắc. Đây là cơ hội để nhóm Huyền Thánh tấn chức Kiếp Tiên.
Thất Tu Thánh Quân vừa mới bước vào cảnh giới Huyền Thánh bát phẩm không lâu, hiện tại hắn còn cách cảnh giới ‘tiếp xúc với pháp tắc’ rất xa. Thông thường, Huyền Thánh mới tấn chức sẽ ngao luyện hơn trăm năm, sau đó mới có cơ hội ‘tiếp xúc với pháp tắc’. Hoặc là có kỳ ngộ, có thể tiếp xúc với pháp tắc thực thể hóa sớm hơn từ trong một vài bí cảnh viễn cổ, dị tượng thiên địa.
Mà bây giờ, trong ‘ngân hà’ vắt ngang qua thế giới hạch tâm này lại ẩn chứa pháp tắc thực thể hóa. Đám pháp tắc thực thể hóa này trôi giạt trong ngân hà, tinh khí thần của Thất Tu Thánh Quân tập trung nhìn vào cũng chỉ có thể tiếp xúc với một vài mẩu pháp tắc thực thể hóa nho nhỏ.
Dù là như vậy nhưng Thất Tu Thánh Quân đã được lợi rất lớn. Mỗi một cái liếc nhìn có thể giúp hắn giảm đi một đoạn thời gian ‘ngao luyện’ rất dài.
Cho nên, dù tròng mắt có nổ tung cũng không sao cả. Đối với Huyền Thánh bát phẩm mà nói, thứ như tròng mắt này chỉ cần không chứa huyết mạch đặc thù, dù có nổ tung thì cứ móc ra rồi ném đi là xong. Qua một thời gian ngắn là có thể mọc ra lần nữa.
Dù là tu sĩ bát phẩm trở xuống, nhìn chằm chằm vào dải ngân hà này cũng có diệu dụng to lớn.
Sau khi nhìn pháp tắc thực thể hóa thì sẽ không quên. Tu sĩ bát phẩm trở xuống tạm thời xem không hiểu, nhưng pháp tắc thực thể hóa sẽ lưu lại hạt giống trong lòng bọn họ, chúng có diệu dụng vô cùng trong tu luyện hàng ngày. Hơn nữa chờ sau khi bọn họ tấn chức Huyền Thánh, hạt giống này sẽ được kích hoạt.
Vì vậy, dù mắt có nổ cũng không sao hết. Cùng lắm thì móc ra, đổi mắt mới. Vả lại, rất nhiều đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đều nắm giữ Trình Lâm Tự Dũ Pháp. Dù không nắm giữ đi nữa thì cũng có thể xin Bạch tiền bối dẫn bọn họ đến di phủ Trình Lâm để lĩnh hội nó.
Sau khi lĩnh hội Trình Lâm Tự Dũ Pháp, tu luyện tới cảnh giới tiểu thành là có thể khiến mắt tự mọc lại lần nữa.
“Cho dù là mù tịt, cho dù mắt có nổ tung cũng không hề gì. Nhìn ngân hà chằm chằm cho đến khi các ngươi hoàn toàn nhìn không thấy bất kỳ thứ gì nữa mới thôi.” Thất Tu Thánh Quân trầm giọng nói.
Tô Thị A Thập Lục xoa đôi mắt đang đau dữ dội, cô quay đầu nhìn Tống Thư Hàng vẫn còn bị đạo bào của Hoàng Sơn tiền bối che đậy.
Thư Hàng còn chưa ra ngoài, chẳng lẽ hắn sẽ để vuột mất lần cơ duyên này ư?
[Không cần lo lắng cho Tống Thư Hàng, ngẩng đầu nhìn ngân hà trên đỉnh đầu đi, đừng bỏ qua lần cơ duyên này. Cô không muốn bị Tống Thư Hàng tiếp tục bỏ xa thì tuyệt đối không thể bỏ qua lần cơ duyên này.] Giọng bạch long tỷ tỷ vang lên bên tai Tô Thị A Thập Lục.
Đồng thời, thân hình bạch long tỷ tỷ tản ra, hóa thành một vùng trắng xóa tương tự với sự tồn tại của ánh sáng công đức. Trong vùng ánh sáng màu trắng này, một đôi tay xinh đẹp vươn ra, che trước mắt A Thập Lục.
Đôi tay này có màu trong suốt.
Xuyên qua đôi tay này, khi Tô Thị A Thập Lục tiếp tục nhìn ‘ngân hà’ trên đỉnh đầu thì mắt sẽ không còn đau nữa. Cô nhìn ngân hà rực rỡ, trông thấy từng tia pháp tắc thiên địa được thực thể hóa ra.
Mỗi một ánh sao trong ngân hà đều là do một tia pháp tắc thực thể hóa ra. Có mấy nghìn loại hình thái ngọn lửa, lại có huyền băng với nhiều màu sắc khác nhau, có sấm chớp uy nghiêm, còn có rất nhiều vật chất mà Tô Thị A Thập Lục căn bản không nhận ra.
“Chọn pháp tắc lôi điện có thuộc tính phù hợp với cô để quan sát, ghi nhớ hình dạng của chúng nó trong lòng. Nếu còn thừa tinh thần lực thì có thể cân nhắc lựa chọn một loại pháp tắc thuộc tính ‘thủy’.” Bạch long tỷ tỷ nhắc nhở lần nữa.
Sau khi huyết mạch long tộc trong cơ thể Tô Thị A Thập Lục thức tỉnh, thuộc tính hiện tại của cô là lôi và thủy. Lấy lôi làm chủ, lấy thủy làm phụ.
“Ta hiểu rồi.” Tô Thị A Thập Lục đáp.
Bên cạnh Tô Thị A Thập Lục, Vũ Nhu Tử đang ngồi xổm trên mặt đất, cô cúi đầu dùng sức dụi mắt.
“Đau quá…” Cô lẩm bẩm.
Sau đó cô lại ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn về phía ngân hà.
Một lát sau, cô lại cúi đầu xoa mắt: “Đau quá…”
Dụi một lát, Vũ Nhu Tử lại kiên cường ngẩng đầu lần nữa, nhìn về phía ngân hà trên bầu trời.
Một lát sau, cô lại cúi đầu: “Đau đau đau.”
Tuần hoàn lặp đi lặp lại như vậy.
Nhưng Vũ Nhu Tử cô nương không hề từ bỏ.
Mỗi lần sau khi cô dụi mắt, đôi mắt sẽ sáng ngời lần nữa, tiếp tục quan sát.
Đây là vận dụng Trình Lâm Tự Dũ Pháp.
Sau khi mắt đạt đến cực hạn, hoàn toàn không thấy gì nữa, cô bèn cúi đầu thi triển Trình Lâm Tự Dũ Pháp, khôi phục đôi mắt.
Bên kia, trên bậc thang Điện Hàn Đông.
“Mù rồi, mù rồi.” Thông Nương đau đớn kêu gào, mắt cô đã mù hoàn toàn rồi, không nhìn thấy gì nữa. Thực lực của cô quá yếu, chỉ có cảnh giới tam phẩm.
“Đừng nóng vội, chỗ nào trên búp hành của cô là mắt vậy? Ta cắt giúp cô, sau đó lại dùng Trì Dũ Thuật để cô mọc ra búp hành mới, mắt của cô sẽ khôi phục ngay, vậy thì cô có thể tiếp tục quan sát ngân hà lần nữa rồi.” Quy tiền bối đề nghị.
Thông Nương vội lắc đầu nói: “Không muốn, không muốn đâu. Đau quá đi mất.”
“Cô cần phải biết… nếu cô bỏ lỡ cơ duyên như vậy thì e rằng cả đời cũng không thể gặp lại. Không phải trước kia cô nói với ta mục tiêu của cô là trở thành Kiếp Tiên ư? Nếu như ngay cả chút đau đớn ấy cũng chịu không thấu thì còn nói gì đến cảnh giới Kiếp Tiên nữa?” Quy tiền bối nghiêm túc nói.
Thông Nương trầm mặc.
Cuối cùng, cô cắn răng: “Được!”
Cô phải trở thành nữ yêu Kiếp Tiên, làm sao có thể bị đau một chút đã bỏ cuộc rồi chứ?
Xoẹt!
Chân trước của Quy tiền bối như kiếm vậy, rạch nhẹ một đường đã cắt búp hành của Thông Nương xuống.
Đồng thời một Trì Dũ thuật siêu cấp rơi xuống người Thông Nương.
Dù bị phong ấn cảnh giới, nhưng dù sao Quy tiền bối cũng là cấp bậc Kiếp Tiên.
Một Trì Dũ thuật rơi xuống, búp hành của Thông Nương lập tức mọc ra.
Cô lại ngẩng đầu nhìn ngân hà chằm chằm.
Nhưng bởi vì thực lực của cô quá yếu, chỉ có cảnh giới tam phẩm. Nhìn chưa được bao lâu thì mắt cô lại mù.
“Mù rồi, lại mù rồi.” Thông Nương kêu lên.
Xoẹt!
Chân trước của Quy tiền bối tựa kiếm, cắt búp hành xuống lần nữa.
Tiếp theo là Trì Dũ thuật, búp hành sống lại lần nữa.
Tuần hoàn như vậy.
Không được bao lâu, Quy tiền bối đã thu hoạch được một khay búp hành.
[Lúc lên mạng thấy nhân loại làm ra một loại mặt nạ dưỡng da màu xanh nhạt. Vậy… dùng búp hành có thể chế tạo ra mặt nạ hành không nhỉ?]
Quy tiền bối muốn thử xem sao.


Ngoại trừ thành viên nhóm Cửu Châu số 1, những khách mời Thực Tiên yến khác cũng ngẩng đầu nhìn ngân hà.
Có điều chẳng mấy chốc, nhóm thiên tài từ ngũ phẩm trở xuống kia đã che mắt ngã xuống.
Trước đó bọn họ đã trải qua đại chiến giữa [quả cầu kim loại thể lỏng VS hành tinh mọc mắt], mắt đã chảy máu từ lâu, tinh thần cũng bị chấn động, hôn mê hết một lần.
Hiện tại chưa nhìn ngân hà được bao lâu đã không chịu nổi, bất tỉnh lần nữa.
Dù là như vậy… bọn họ cũng có được thu hoạch to lớn.
Được lợi lớn nhất là mấy vị Huyền Thánh bát phẩm lâu năm kia, mấy vị Huyền Thánh đã ‘tiếp xúc pháp tắc’ từ lâu, thậm chí đã đạt đến trình độ ‘làm quen với pháp tắc’.
Lần này lúc bọn họ nhìn chằm chằm vào ngân hà, chỉ cảm thấy rất nhiều lĩnh ngộ không ngừng xuất hiện trong lòng.
Đối với nhóm Huyền Thánh mà nói, chỉ nhìn ‘ngân hà’ này thôi thì thu hoạch đã cao hơn Thực Tiên yến rất nhiều rồi.


Toàn bộ tu sĩ trong thế giới hạch tâm đều mê mệt trong diệu dụng mà ngân hà mang đến.
Lúc này, Cuồng Đao Tam Lãng đột nhiên cảm khái: “Lại nói, lúc trước khi Thư Hàng dẫn chúng ta vào thế giới hạch tâm, Bạch tiền bối phân thân đột nhiên đi mất. Khi ấy chúng ta đều suy đoán có thể thế giới hạch tâm cũng có nguy hiểm to lớn hay không. Hiện tại xem ra, chẳng những không có nguy hiểm mà còn thu được rất nhiều lợi ích.”
Tam Lãng đã gần như không nhìn thấy gì nữa, hắn bắt đầu che mắt, thử xem có thể khiến mắt khôi phục ánh sáng lần nữa không. Sau đó, hắn lại thuận miệng tìm một chủ đề để buôn chuyện.
Bắc Hà Tán Nhân mỉm cười nói: “Giờ Bạch tiền bối cũng ở chỗ này, yên tâm đi, sẽ không có nguy hiểm đâu.”
“Lời này của Bắc Hà đạo hữu không đúng rồi.” Diệt Phượng Công Tử mỉm cười, nói: “Chẳng lẽ các ngươi quên mất, số mệnh của Bạch tiền bối luôn là may mắn cùng tai nạn đi đôi à. Cầu phú quý trong nguy hiểm. Nếu như cơ duyên này có quan hệ với Bạch tiền bối, nói không chừng sẽ có tai nạn kéo theo đấy.”
Bắc Hà Tán Nhân lập tức nhói tim.
“Không sợ, vẫn có Tống Thư Hàng ở đây mà.” Cuồng Đao Tam Lãng nói.
“Điều này thì có liên quan gì với Tống Thư Hàng chứ?” Giao Bá Chân Quân nghi hoặc hỏi.
Cảm giác tồn tại của Tống Thư Hàng khôi phục lại, ký ức của mọi người về hắn cũng được mở niêm phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận