Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 377: Chân Sư nhị phẩm Hư Kiếm phái!

Chương 377: Chân Sư nhị phẩm Hư Kiếm phái!
Chỉ cần càn quét sạch sẽ đám người Hư Kiếm phái là được chứ gì? Sở Sở nhìn về phía phe Hư Kiếm phái, kế tiếp vẫn còn hai người nữa.
Đánh thật nhanh, sau đó giải quyết gọn ghẽ bọn họ luôn thể.
Tiếp đó, tìm đến họa quyển Lý Thiên Tố ở dưới mật thất Sở gia, rồi kết thúc công việc của mình.
Chỉ là một việc quá mức đơn giản, lại náo loạn phiền phức đến mức này...
Trong trận doanh Hư Kiếm phái.
Chưởng môn Hư Tranh hít hít mũi, hắn đang khoác trên người một chiếc đạo bào màu lam, do vị đệ tử hiểu chuyện đã chủ động dâng lên cho chưởng môn hắn mặc.
Lúc này, trong lòng Hư Tranh không thể bình tĩnh nổi. Không đúng, cực kỳ không đúng! Từ lúc Sở Sở mang thân thể đầy vết thương trở về, toàn bộ kịch bản "ĐoạnTiên đài" cũng đã lệch hướng so với tiết tấu ban đầu.
Ngay từ đầu, rõ ràng mọi chuyện đều đi theo kịch bản được "tiên sinh" thiết lập từ trước, nhưng khi Sở Sở vừa trở về, hết thảy đều bắt đầu rối loạn.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Hư Tranh buộc bản thân phải bình tĩnh trở lại - ít nhất phải vượt qua được ván đầu tiên trong cuộc chiến Đoạn Tiên đài đã.
Tiếp đó, Chưởng môn Hư Tranh dùng giọng điệu nghiêm túc nói:
“Tuy rằng con nhóc Sở Sở này bị thương nặng, cảnh giới hạ xuống Dược Long Môn nhất phẩm, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của nó vẫn còn đó, tầm mắt của một tu sĩ nhị phẩm vẫn rành rành, Lỗ Quán không thua oan đâu. Chúc Trạch, ngươi lên sân đấu đi. Không cần vội vàng, cũng đừng liều mạng với nó, cần phải kéo dài thời gian. Nó dùng pháp môn đặc thù để kích hoạt tiềm lực, nhưng loại phương thức đặc biệt này luôn chỉ có tác dụng trong khoảng thời gian nhất định. Trì hoãn càng lâu càng tốt.”
“Vâng!”
Một đệ tử có hai chân rất dài đứng phía sau hắn đáp lời.
Hắn am hiểu khinh công nhất, lại có sở trường né tránh di chuyển trong phạm vi nhỏ. Không đối đầu chính diện, kéo dài thời gian chính là lĩnh vực hắn nắm chắc nhất.
. . .
. . .
Cuộc chiến Đoạn Tiên đài tiếp tục.
Đệ tử thứ hai Hư Kiếm phái là Chúc Trạch lên sân đấu, người phụ trách trị liệu của Hư Kiếm phái nhanh chóng mang tên khổng lồ kia xuống đài.
“Đệ tử Hư Kiếm phái Chúc Trạch, xin cô nương Sở Sở chỉ giáo!”
Sau khi Chúc Trạch lên đài, cũng không công kích vội vã, mà bày ra vẻ lễ nghi của mình - hắn nhớ rất rõ mục tiêu của bản thân, kéo!
Dùng thủ đoạn gì cũng được, kéo dài thêm một giây thì được một giây. Kiên trì chính là thắng lợi!
Sở Sở đứng đối diện mỉm cười với hắn, cũng không lên tiếng như trước.
“Kính xin cô nương Sở Sở lát nữa đây ra tay nể tình, đánh ngất xỉu ta là được rồi, đừng đánh đến mức khiến ta nằm trên giường bệnh mấy tháng nhé.”
Chúc Trạch tiếp tục nói, trong lúc nói chuyện, hắn bắt đầu kéo giãn khoảng cách giữa mình và Sở Sở.
Sở Sở nhíu mày, tên này dài dòng quá!
Ngay lúc cuộc chiến giữa Sở Sở và Chúc Trạch sắp bắt đầu, chưởng môn Hư Tranh lén gọi điện thoại.
Điện thoại được nối máy rất nhanh.
Chưởng Môn Hư Tranh nói rất vội vã:
“Alo, tiên sinh, xuất hiện tình huống bất ngờ rồi.”
Điện thoại truyền ra thanh âm cực kỳ thong thả:
“Không cần phải hoảng hốt, ta luôn chú ý đến nơi này. Tuy rằng phát sinh biến hóa, nhưng mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của ta. Ngươi đừng quá gấp gáp, cúp điện thoại đi, nhắn tin cho ta.”
Nghe được thanh âm bình lặng, chắc chắn đó làm Hư Tranh cảm thấy bản thân được uống thuốc an thần.
Vì thế, hắn lập tức cúp điện thoại, bắt đầu gửi tin nhắn nói chuyện cùng tiên sinh.
Tít tít tít, vị tiên sinh bí ẩn kia nhanh chóng đáp lời:
“Cứ để cuộc chiến Đoạn Tiên đài tiếp tục diễn ra đi, tuy rằng Sở Sở Sở gia có thể chiến đấu nằm ngoài dự đoán của ta, nhưng chúng ta đã thắng một ván rồi. Cho dù ván đấu Đoạn Tiên đài thứ hai này có thua thì cũng chẳng sao cả, không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của ta. Thế nhưng, trước khi ván thứ ba diễn ra, ngươi phải cố gắng kéo dài thời gian, ta cần sắp xếp một vài chuyện, dẫn ra một nhân vật quan trọng bên trong Sở gia. Yên tâm đi, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay ta hết rồi. Sau khi chuyện này kết thúc, ngươi cũng sẽ nhận được lợi ích vượt qua tưởng tượng của ngươi.”
“Tiên sinh, Sở gia phía đối diện mời đến rất nhiều viện trợ cường đại, ta sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Hư Tranh hồi âm rất nhanh —— những vị tu sĩ đại lão đang ngồi vây xem cuộc chiến làm hắn cảm nhận áp lực như núi vậy.
Tiên sinh bí ẩn an ủi:
“Đừng lo lắng quá, những cường giả này không phải viện trợ của Sở gia, Sở gia không có năng lực mạnh như thế đâu. Yên tâm, mọi chuyện đều có ta lo. Ta có diệu kế của mình!”
Nghe đến đó, trong lòng Hư Tranh càng thêm an tâm.


Trên Đoạn Tiên đài, Sở Sở cau mày, nhìn tên Chúc Trạch Hư Kiếm phái nhảy nhót qua lại trước mặt mình.
Sau một màn dài dòng thì thẳng khỉ này chẳng khác nào con khỉ, nhảy tới nhảy lui tránh xa mình, không chịu tới gần, tính chơi cái trò gì đây?
Không lâu sau, thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Sở Sở dùng sức day day huyệt thái dương, nhảy từ nãy đến giờ lâu lắm rồi, thằng ôn này không thấy mệt ư?
Ngay cả người hộ đài của Đoạn Tiên đài cũng nhíu nhíu mày.
Và mọi người lại nhìn sang Chúc Trạch Hư Kiếm phái kia nhảy rất có tinh thần, hắn vừa nhảy nhảy, vừa làm động tác khiêu khích Sở Sở.
Nếu như không chủ động công kích, phỏng chừng tên dở hơi này sẽ nhảy đến sông cạn đá mòn luôn nhỉ?
Sở Sở hít một hơi thật sâu.
Sau đó… Gràoo!!
Một tiếng gầm đáng sợ vang lên, sóng âm phát ra từ miệng Sở Sở giống như hóa thành thực chất lan ra khắp bốn phương tám hướng.
Thậm chí, chiêu sư hống công quy mô lớn này khiến cho toàn bộ Đoạn Tiên đài rung động. Hơn nữa, bên trong sóng âm còn được bổ sung thêm năng lực huyễn âm, khiến cho người ta khó có thể phòng bị.
Nếu bốn phía Đoạn Tiên đài không được bảo vệ bởi kết giới, sóng âm sư hống công này nhất định có thể lật tung hàng loạt đám người Hư Kiếm phái và Sở gia.
Trên Đoạn Tiên đài... vốn dĩ Chúc Tranh đang nhảy vô cùng hăng hái lập tức giống như bị sét đánh trúng, không giữ được tâm thần, đạp hụt một bước, ngã nhào trên đất.
Tiếp đó, Sở Sở tiến lên, quyền đấm cước đá đánh cho tên đệ tử Hư Kiếm phái này hôn mê luôn.
Thậm chí bởi vì Chúc Trạch không giữ được tâm thần nên căn bản là không còn sức phản kháng...
Sở Sở, thắng!


Hư Kiếm phái thua liên tục hai trận, sắc mặt của các đệ tử vô cùng khó coi.
Ngược lại, bên trong Sở gia, tiếng hoan hô vang lên khắp chốn.
Bởi vì các tiền bối phát hiện điểm thú vị nên không còn nhàm chán như trước nữa.
Bắc Hà Tán Nhân:
“Chậc chậc, đúng là phật môn sư hống công rồi.”
Cuồng Đao Tam Lãng:
“Cộng thêm kim cương căn bản quyền pháp trước đó, và cả chân ngã minh tưởng kinh nữa.”
“Còn nữa, lần này tiểu hữu xuất hiện với cái đầu trọc lớn đó.”
Cổ Quan Hà Chân Quân bổ sung.
“Ừ, thế ra tiểu hữu đã quyết định trở thành phật tu rồi hả?”
Hoàng Sơn Chân Quân xoa xoa cằm, mở miệng tổng kết.
Nếu nói thế... đến lúc đó bản thân muốn đưa bao lì xì cho tiểu hữu thì cũng phải dựa vào yếu tố này nhỉ?
Tặng một áo cà sa có năng lực phòng thủ mạnh mẽ, tiểu hữu Thư Hàng có thích không ta?
Trong lúc nói chuyện, đệ tử Hư Kiếm phái cuối cùng đi từng bước, từng bước lên Đoạn Tiên đài, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
“Diệp Đường Hư Kiếm phái, kính xin cô nương Sở Sở chỉ bảo.”
Vị đệ tử này có tướng mạo trung niên, dáng người gầy gò, lúc khoác lên mình đạo bào Hư Kiếm phái rộng thùng thình giống như lớn hơn khổ người một số.
Sở Sở cười cười với hắn... Thôi bỏ đi, trên thực tế thì ngoài cười ra thì cô cũng chẳng làm được gì khác.
“Trước khi chiến đấu, ta muốn cảnh báo, ta không giống với hai sư đệ kia.”
Diệp Đường hít sâu, rút thật chậm trường kiếm bên hông mình:
“Bởi vì... ta đã đột phá trở thành Chân Sư nhị phẩm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận