Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1195: Về một trăm cách nấu canh thịt rùa

Chương 1195: Về một trăm cách nấu canh thịt rùa
“Sao ta lại quên mất thế giới hạch tâm nhỉ, đi tới nơi vắng người qua lại còn chẳng bằng ẩn mình vào thế giới hạch tâm.”
Tống Thư Hàng thầm nhủ.
Chỉ cần vào thế giới hạch tâm, sẽ không có ai nhìn lén được hắn, nơi đó là địa bàn của hắn, là nơi thích hợp để tu luyện bí pháp kỳ lạ này.
Đúng lúc chuẩn bị tiến vào thế giới hạch tâm để tu luyện “Hai trăm bản lĩnh yêu tinh cần phải có để có thể ngoan cường sống sót”, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy vầng trăng sáng giữa không trung.
Đều nói trăng mười lăm sáng trăng mười sáu tròn, đã qua Trung Thu nhưng trăng hôm nay có vẻ như còn tròn hơn.
Cảnh đêm như thi như họa, tuyệt đẹp vô ngần. Ở thế giới hạch tâm không thể thưởng thức được vầng trăng như thế.
“Có lẽ mình không nên bỏ qua cảnh đêm thế này… Hay là, cứ tìm một nơi vắng người vừa tu luyện vừa ngắm cảnh nhỉ.”
Trong đầu Tống Thư Hàng đột nhiên hiện lên một suy nghĩ như thế.
Nhưng, nhớ lại một lượt “Hai trăm bản lĩnh yêu tinh cần có để ngoan cường sống sót”, nghĩ tới “năm trăm cách đầu hàng nếu đánh không lại tu sĩ nhân loại”, “nam yêu phải phịch kiểu gì để nữ chủ nhân vui vẻ, bảy mươi hai cách đá bay đạo lữ của nữ chủ nhân” thì hắn lại loại bỏ suy nghĩ này ngay lập tức.
Vẫn nên tu luyện bí tịch cổ quái này trong thế giới hạch tâm thì tốt hơn… Nếu luyện trong hiện thế, nhỡ đâu có ai nhìn thấy thì hắn không còn mặt mũi nào làm người nữa.
Cuối cùng, Tống Thư Hàng vẫn quyết định vào trong thế giới hạch tâm để tu hành.
Trước khi vào đó, hắn lại nhìn lên vầng trăng trên trời lần nữa… hắn cứ cảm thấy trăng hôm nay đặc biệt đẹp, hơn nữa dường như trong ánh trăng còn ẩn chứa một sức mạnh khó nói thành lời, không ngừng hấp dẫn hắn.
********************
Thế giới hạch tâm.
Tống Thư Hàng đi tới chính giữa thế giới, bên bờ suối nguồn sự sống.
Hít sâu một hơi, hắn cố gắng vứt bỏ tất cả sự xấu hổ của bản thân.
“Mình đang nghiên cứu bí pháp, vì thế dù là động tác xấu hổ thế nào mình cũng phải hoàn thành. Hơn nữa, ở đây không có ai khác nhìn thấy, đây là thế giới của mình.”
Tống Thư Hàng thầm nhủ.
Sau đó, hắn từ từ luyện tập theo như “Hai trăm bản lĩnh yêu tinh nhất định phải có để có thể ngoan cường sống sót” mà mình học được khi nhập mộng vào cuộc đời của Thông Nương.
Hai trăm bản lĩnh không đơn giản chỉ là hai trăm chiêu.
Có một số kỹ năng gốc được phân làm nhiều nhánh, ví dụ chỉ riêng đầu hàng tu sĩ nhân loại đã có hơn năm trăm cách rồi, vô sỉ tới cực điểm luôn.
“Kỹ năng đầu tiên là ‘Thuật ăn cắp thần thánh’, đúng là khiến người ta muốn phỉ nhổ mà, thuật ăn trộm mà còn thần thánh quái gì!”
Tống Thư Hàng nói.
Tuy nói như thế nhưng hắn vẫn tuần tự luyện chiêu “thuật ăn cắp thần thánh” này theo đúng quy trình trong phần giới thiệu kỹ năng.
Thực ra chiêu này rất mạnh cũng rất hữu dụng, năm đó Thông Nương đến cảnh giới nhất phẩm cũng không có, nhưng dựa vào chiêu này cô vẫn trộm được một quyển bí tịch công pháp của Cửu Đăng ni cô.
Lúc Tống Thư Hàng thể nghiệm kỹ, hắn phát hiện ra trong chiêu này ẩn chứa một số kỹ xảo ra tay rất lợi hại. Nếu như dùng chúng khi tấn công thì có thể nâng cao tốc độ xuất chiêu đao pháp của hắn.
Tống Thư Hàng:
“Trong hai trăm bản lĩnh yêu tinh cần có để có thể ngoan cường sống sót này quả nhiên ẩn chứa huyền cơ.”
“Vậy có phải trong những chiêu thức khác cũng cất giấu một số bí quyết gì đó không… Không đúng, thứ mình cần không phải là bí quyết mà là truyền thừa hoàn chỉnh của Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công cơ mà.”
Tống Thư Hàng lắc đầu.
Tiếp đó là chiêu tiếp theo. Sau Thuật ăn cắp thần thánh là “năm trăm cách đầu hàng khi đánh không lại tu sĩ nhân loại”.
Trong đó chiêu thức có khí thế nhất là “thế đầu hàng mãnh hổ lạc địa”.
Chính là chiêu thức mà Thông Nương thi triển lúc mới gặp Tống Thư Hàng.
Phải nhảy lên cao, ngũ thể quỳ rạp xuống đất… Theo như giới thiệu của kỹ năng, nhảy càng cao thì thành ý càng nhiều.
Khóe miệng Tống Thư Hàng giật giật, hắn bắt đầu tự thôi miên bản thân:
“Ta đang nghiên cứu công pháp, ta đang hiến mình cho khoa học, không đúng, nói nhầm rồi, ta hiến mình cho tu chân.”
Dù sao thì cũng chẳng ai nhìn thấy!
Vì thế, Tống Thư Hàng nhảy lên thật cao, với thực lực hiện tại của hắn, nhảy bừa một phát cũng phải cao hơn hai mươi mét. Sau đó cơ thể của hắn “bịch” một tiếng rơi xuống đất.
Lúc này còn phải phối hợp với một câu thoại rất vô sỉ… bí tịch còn đặc biệt nhắc nhở, nhất định phải đọc câu thoại ra, không đọc ra thì kỹ năng này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tống Thư Hàng kiên trì, cắn răng đọc:
“Thượng tiên, xin người tha cho tiểu yêu, lúc nãy tiểu yêu chỉ đùa với người thôi, tiểu yêu đầu hàng!”
Đọc xong câu thoại, Tống Thư Hàng bắt đầu cảm thấy chẳng sao cả… Sau khi đã đạt đến một cực hạn nhất định thì lòng hổ thẹn cũng tan vỡ thôi. Đến lúc đó con người sẽ chết lặng, cho dù có làm chuyện xấu hổ tới đâu cũng thấy bình thường.
Tâm thái này gọi là “từ bỏ trị liệu”.
Dù sao thì mình cũng đã rất xấu hổ rồi, có xấu hổ thêm chút nữa cũng chẳng sao. Dù sao hai tay của mình cũng bẩn rồi, cho dù bẩn thêm chút nữa cũng không sao hết.
Năm trăm cách đầu hàng phong phú đa dạng.
Ngoại trừ “thế mãnh hổ lạc địa” ra còn có thế nằm ngửa lộ bụng… lúc xin lỗi lộ bụng ra là thường thức! Khi xin lỗi thì lộ cái bụng dễ thương của mình ra cho tu sĩ nhân loại, thể hiện bản thân mình rất vô hại, kèm thêm biểu cảm đáng yêu có thể khơi dậy lòng trắc ẩn của tu sĩ nhân loại.
Nhưng Tống Thư Hàng cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhỉ? Thường thức lúc xin lỗi đâu có phải là lộ bụng!
Dù sao nói tóm lại, chiêu này là nằm trên đất, lăn một vòng rồi sau đó để ngửa bụng ra trước mặt tu sĩ nhân loại và tỏ ra đáng yêu.
Bí pháp còn nhắc nhở, nếu như là yêu tu đáng yêu, ví dụ như chó, mèo, gấu mèo v.v.. khi tỏ ra đáng yêu để tìm đường sống thì tốt nhất nên hiện ra nguyên hình, phối hợp với bí pháp sẽ có hiệu quả tốt hơn.
Cho tới bây giờ Tống Thư Hàng chưa từng nghĩ tới chuyện đầu hàng đơn giản cũng ẩn chứa nhiều huyền cơ và học vấn đến thế.
Đáng sợ!
Điều đáng sợ hơn chính là, những cách xin lỗi đẩy con người đến cực hạn xấu hổ như thế này còn có bốn trăm chín mươi tám loại nữa.
Nếu như bộ công pháp này thật sự do Tống đầu gỗ sáng tạo ra thì hắn nhất định là một tên biến thái.


Vất vả lắm mới tu luyện xong “năm trăm cách đầu hàng khi đánh không lại tu sĩ nhân loại.”
Tống Thư Hàng lau mặt, chỉ trong thời gian ngắn chỉ số xấu hổ của hắn đã vượt qua mọi đong đếm, không biết xấu hổ là gì nữa rồi.
Đồng thời, hắn lại bắt đầu trầm tư.
Trong quá trình tu luyện, bí pháp này hoàn toàn không có cộng hưởng với Tam Thập Tam Thú Thiên Tiên Nhất Khí Công, rõ ràng khi nhập vào cơ thể Tiểu Thải, hai loại công pháp này sản sinh ra cảm giác cộng hưởng mạnh mẽ cơ mà.
Là do cách thức tu luyện của mình không đúng ư?
Hay là chưa đủ thành ý?
“Hay là, phải học hết hai trăm bản lĩnh này mới sản sinh ra phản ứng hóa học?”
Tống Thư Hàng thầm nhủ.
Hắn xoa mặt, nói:
“Lên tinh thần nào, tu luyện một mạch hết hai trăm bản lĩnh này thôi.”


Dựa vào cảnh giới tứ phẩm của Tống Thư Hàng, cộng thêm trạng thái toàn tâm toàn ý đẩy nhanh tu luyện, hắn nhanh chóng học xong tất cả bản lĩnh.
Bây giờ đã là hai giờ sáng ngày 15 tháng 9 năm 2019.
“Một ngày mới đã bắt đầu rồi.”
Tống Thư Hàng nhìn thời gian trên điện thoại, chán chường nằm vật ra đất.
Hắn tu luyện một mạch từ đầu tới cuối hai trăm bản lĩnh.
Nhưng truyền thừa của Thú Thần bộ trong tưởng tượng hoàn toàn không xuất hiện.
Thậm chí đến cả sự cộng hưởng giữa hai loại công pháp cũng chẳng có nốt.
Thực nghiệm thất bại.
“Ta đoán sai rồi ư?”
Tống Thư Hàng yếu ớt vô lực nói:
“Xem ra, ta đơn phương rồi, hoặc là “Yêu quái toàn thế giới chung tay kết kết thành người một nhà” chỉ là một tổ chức yêu tu mua vui đơn thuần mà thôi, bí pháp kia cũng chỉ để cho vui thôi, chẳng có liên quan gì tới Thú Thần bộ hết.”
Điều may mắn duy nhất là, hắn đã luyện bộ bí pháp này ở thế giới hạch tâm, không ai chứng kiến quá trình hắn luyện tập “hai trăm bản lĩnh yêu tinh nhất định phải có để ngoan cường sống sót” này.
Nếu không hắn sẽ xem xét đến chuyện giết người diệt khẩu.
“Coi như chuyện này chưa từng xảy ra, cứ xem như ban đêm mình mất ngủ nên ra ngoài vận động thôi.”
Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói.
Suy nghĩ lóe lên, hắn ra khỏi thế giới hạch tâm, xuất hiện bên ngoài động phủ của Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Sau khi ra ngoài, hắn lại ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng trên bầu trời.
Ánh trăng lười biếng chiếu xuống cơ thể của hắn.
Ngắm cảnh đêm đẹp đẽ, Tống Thư Hàng cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần của mình đều được an ủi.
“Sớm biết thế này thì thà dành thời gian ra mà ngắm trăng còn hơn.”
Tống Thư Hàng thầm nhủ.
Hắn hít sâu một hơi, nhìn lên vầng trăng tròn, thả lỏng tâm.
Qua hồi lâu…
Trong đầu Tống Thư Hàng hiện lên một suy nghĩ.
“Hay là luyện “hai trăm bản lĩnh yêu tinh cần phải có để ngoan cường sống sót” dưới trăng một lần xem sao nhỉ?”
Sau khi ý nghĩ này xuất hiện, nó chiếm lấy đầu óc của hắn, hồi lâu không biến mất.
Dường như vầng trăng ẩn chứa một sức mạnh kỳ dị.
“Đối với yêu tu, ánh trăng ẩn chứa một loại sức mạnh lạ kỳ. Tu luyện dưới trăng có thể giúp ích rất nhiều cho bọn họ.”
Tống Thư Hàng nhớ ra điểm này.
Khi Ngư Kiều Kiều ở cạnh hắn thì thường xuyên chạy vào phòng hắn lúc đêm hôm, vừa phơi trăng vừa lợi dụng Ngộ Đạo thạch để tăng cường hiệu quả tu luyện.
Mà bộ công pháp kỳ lạ này lại được sáng tạo riêng cho yêu tu, có khi nào, phải tu luyện bí tịch dưới ánh trăng mới có thể tìm ra công hiệu đặc biệt của nó chăng?
Ý nghĩ này giống như trực giác của tu sĩ.
Lại như có người đang nhắc nhở hắn vậy!!
“Nếu không thì thử xem sao? Nhân lúc đêm khuya vắng người, tìm một nơi yên tĩnh, lặng lẽ thử xem. Cẩn thận một chút thì sẽ không bị người khác phát hiện ra.”
Tống Thư Hàng thầm nhủ trong lòng.
Dù sao lúc nãy đã luyện qua một lần trong thế giới hạch tâm rồi, luyện một lần là luyện, luyện hai lần cũng là luyện, luyện nhiều thêm một chút cũng không có gì đáng ngại.
Sau khi quyết định, Tống Thư Hàng tế Bảo Đao Bá Toái ra, bay về đằng xa.
Bay mãi cho đến một nơi khá xa, hắn tìm thấy một rừng rậm ít hơi người.
Tinh thần lực tản ra, sau khi xác định xung quanh không có ai hắn mới thầm gật đầu.
Tiếp đó, hắn tế ra Vô Hình Đao Cổ, để nó đi tuần tra xung quanh.
“Thừa dịp trăng tròn lên cao, đẩy nhanh tốc độ luyện một lần.”
Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói.
Sau đó hắn bắt đầu chiêu thức nhất “Thuật ăn cắp thần thánh”.
Sau đó là thế đầu hàng mãnh hổ lạc địa.
Hắn nhảy lên thật cao rồi lao xuống đất:
“Thượng tiên, xin hãy tha cho tiểu yêu. Vừa nãy tiểu yêu chỉ đùa với người thôi, tiểu yêu đầu hàng!”
Đúng lúc này, một cánh cửa không gian mở ra trước mặt hắn.
Một con rùa biển lớn bò ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận