Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1426: Ngày 10 tháng 10, tất cả sắp lịch vào ngày 10.

Chương 1426: Ngày 10 tháng 10, tất cả sắp lịch vào ngày 10.
“Hả? Bạch long tỷ tỷ khẳng định chắc nịch thế? Chẳng phải cô nói khi Thận Long biến thành món ăn thì sẽ rất khó để tìm ra chúng sao?” Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch long tỷ tỷ cười dịu dàng: “Dù sao ta cũng là tổ tiên của rồng, người khác thì khó mà tìm được Thận Long nhưng ta chắc chắn sẽ tìm ra bọn chúng.”
“Cũng phải.” Tống Thư Hàng nói.
“Đúng rồi, Tống tiền bối này, bệnh của chúng ta nghiêm trọng hơn rồi.” Vũ Nhu Tử đột nhiên nói.
Tống Thư Hàng: “Sao cơ?”
“Ta nói là trạng thái trong suốt của chúng ta càng ngày càng nghiêm trọng hơn rồi. Ban nãy khi Tống tiên bối vào kg để ức hiếp đám nhỏ nhị phẩm thì ta đã làm một thí nghiệm, sau đó ta phát hiện ra thời gian các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 nhớ được chúng ta càng ngày càng ngắn lại.” Vũ Nhu Tử nói.
Tống Thư Hàng nói: “Vũ Nhu Tử chớ nói lung tung, ta có ức hiếp hậu bối đâu. Khoan đã, trạng thái trong suốt càng ngày càng nghiêm trọng à?”
Khi bọn họ bị nhốt vào Phòng tối Thiên Đạo thì cảm giác tồn tại bị xóa đi, bây giờ nói chuyện với người ta một lúc đã bị quên béng mất.
Đã trong suốt đến mức này rồi mà còn thảm hại hơn được nữa cơ à?
“Đúng vậy, ta thí nghiệm rồi. Ví dụ nhé.” Vũ Nhu Tử quay đầu gọi Bắc Hà Tán Nhân: “Bắc Hà tiền bối!”
Bắc Hà Tán Nhân ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi: “Mao Mao tiên tử gọi ta có chuyện gì thế?”
Nhưng vừa nói xong, Bắc Hà Tán Nhân đột nhiên nhíu mày, xoa cằm: “Quái nhỉ, ban nãy ai gọi mình à?”
Sau khi nói câu đó, Bắc Hà Tán Nhân lại cúi đầu nâng chén trà lên nhâm nhi thưởng thức.
Trời đậu!
Trước đó ít ra còn có thể nói chuyện với mọi người vài câu, bây giờ vừa mới chào nhau xong đã quăng nhau vào dĩ vãng rồi sao?
Tống Thư Hàng nghi ngờ nói: “Cái vị đương kim kia tăng cường độ phòng tối đối với chúng ta à?”
“Có thể lắm, có khi vì chúng ta vượt ngục trốn ra nên bị tăng cường độ trừng phạt đấy, từ tiểu trong suốt biến thành đại trong suốt luôn.” Vũ Nhu Tử nói.
“Vậy chúng ta còn phải duy trì trạng thái này trong bao lâu nữa?” Tống Thư Hàng nhìn trời, đau gan quá đi mất.
Trải nghiệm cuộc đời của Trong Suốt Cư Sĩ một chốc một nhát thôi là được rồi, hắn không muốn làm một tiểu trong suốt cả đời đâu!
Bạch long tỷ tỷ: “Biết đâu đây lại là chuyện tốt đấy.”
Tống Thư Hàng: “Hả?”
“Nói không chừng trạng thái trong suốt có liên quan đến thời gian thi hành án của các ngươi đấy. Khi cảm giác tồn tại của các ngươi càng thấp xuống thì thời hạn thi hành án cũng sẽ giảm đi. Lúc sự hiện hữu của các ngươi hoàn toàn biến mất có khi lại là lúc kì hạn phòng tối kết thúc.” Bạch long tỷ tỷ suy đoán.
Tống Thư Hàng thở dài yếu ớt: “Cảm ơn bạch long tỷ tỷ vì đã an ủi ta nhé…”
Khả năng trạng thái trong suốt này rút ngắn thời gian cơ hồ = 0, chắc chắn là vì tính tình dịu dàng trời sinh nên bạch long tỷ tỷ mới nói thế để an ủi hắn thôi.
“Nếu thời hạn thi hành án của các ngươi sắp kết thúc thì phải nghĩ cách nhanh chóng đưa các ngươi về phòng tối Thiên Đạo. Nếu không vạn nhất sau khi thời gian thi hành án kết thúc mà các ngươi không có trong phòng tối Thiên Đạo, có khi còn bị tăng hình phạt cũng không chừng.” Bạch tiền bối buông đũa trong tay, nói lời thấm thía.
Vũ Nhu Tử cười khanh khách: “Ta lại cảm thấy… có khi nào chúng ta đã bị tăng cường độ rồi không? Không chừng vị đương kim kia chỉ muốn giam chúng ta mấy ngày thôi, ai ngờ lúc sắp thả lại phát hiện chúng ta chuồn mất, cho nên mới tăng độ trong suốt của chúng ta lên đấy.”
Tống Thư Hàng bỗng cảm thấy cách nói của Vũ Nhu Tử có lý ra phết.
“Tống tiên bối, bây giờ trạng thái của chúng ta như thế này, ngươi nói xem chút nữa các tiên tử bưng thức ăn lên có quên mất chúng ta không?” Vũ Nhu Tử nói.
Tống Thư Hàng: “…”
“Không phải lo, đồ ăn trong Thực Tiên yến bình thường đều là suất to mà.” Bạch tiền bối an ủi.
Khi họ đang nói chuyện thì các thiếu nữ lại bắt đầu mang thức ăn lên.
Một cái nồi to bằng nửa cái bàn được bày lên… đúng là to thật.
Thế này thì chí ít không cần phải lo lắng về thức ăn trong Thực Tiên yến nữa rồi.

Ở một phía khác.
Trên bàn của bé Thi.
Thi cẩn thận gói ghém đầu cá cá voi Dực Vương vào định đem về.
Cả cái đầu to đùng, cô bé chỉ nếm thử một chút thôi. Sau đó các món chính trong Thực Tiên yến bắt đầu được dọn lên rồi.
Đương nhiên cô bé muốn giữ đầu cá cá voi Dực Vương lại, còn để bụng ăn món chính trong Thực Tiên yến chứ.
Mặt khác, trong lòng cô luôn cảm thấy món đầu cá này còn có phần của một người khác nữa. Cô muốn chia sẻ tiên trân với người ấy…
Nhưng mà cô bé không nhớ nổi người mình muốn chia sẻ món ăn này là ai.
“Chắc là Chúc rồi… Lần này nó không tham gia Thực Tiên yến được, cho nên mình định mang một ít đồ ăn về cho nó nếm thử.” Thi nghĩ thầm.
Trong môn phái, quan hệ giữa Thi và Chúc là tốt nhất, có cái gì tốt thì cô bé cũng sẽ nghĩ tới Chúc đầu tiên.

Qua ba lần rượu.
Đông Qua Thánh Quân rảo bước chạy tới chỗ Tống Thư Hàng.
“Bá Tống đạo hữu!” Đông Qua Thánh Quân trầm giọng gọi.
Tống Thư Hàng cũng đứng dậy, đối diện với Đông Qua Thánh Quân.
“Bá Tống đạo hữu, cơ hội hiếm gặp, hay là chúng ta bàn luận chút đi?” Đông Qua Thánh Quân cười cởi mở.
Tống Thư Hàng bình tĩnh xua tay: “Đông Qua đạo hữu, trận chiến giữa đôi ta không cần vội vàng nhất thời. Ngày 10 tháng 10, trên đỉnh Tử Cấm, chúng ta hẹn nhau đánh một trận, nối tiếp giai thoại Kiếp Tiên chi chiến đi.”
“Ngày 10 tháng 10? Thời gian tốt đấy.” Đông Qua Thánh Quân gật đầu.
Tống Thư Hàng nhân tiện nói luôn: “Vậy chúng ta cứ hẹn thế đi.”
Đông Qua Thánh Quân: “Được lắm, một lời đã định.”
Dứt lời, Đông Qua Thánh Quân thỏa mãn rời đi, vừa đi vừa gãi đầu nghĩ bụng, đại chiến trên đỉnh Tử Cấm ngày 10 tháng 10 à? Nghe quen thế nhỉ? Hình như trước đó mình đã hẹn Bá Tống Huyền Thánh như thế thì phải.
Đông Qua Thánh Quân vừa suy nghĩ vừa đi về chỗ mình.
Sau đó hắn lâm vào trầm tư.


Một lúc sau, lại có một vị văn sĩ phe phẩy quạt đi tới trước mặt Tống Thư Hàng.
“Bá Tống đạo hữu, cơ hội hiếm có, hay là chúng ta bàn luận chút đi?” Người đàn ông ăn mặc kiểu văn sĩ nói.
Ngôn ngữ hắn nói không phải là tiếng Trung, nhưng bên cạnh hắn có một thánh ấn mơ hồ hiện lên. Thánh ấn này có chức năng phiên dịch, dịch lời văn sĩ thành ngôn ngữ mà Tống Thư Hàng nghe hiểu.
Vị văn sĩ này cũng là Huyền Thánh, mà còn là Huyền Thánhd đức cao vọng trọng tấn thăng từ một nghìn năm trước kia!
Thánh ấn của Huyền Thánh còn có tác dụng phiên dịch nữa à?
Sao thánh ấn của mình không có?
Chẳng lẽ vì của mình là hàng rởm hay sao? Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Với lại… vị Huyền Thánh ăn mặc như văn sĩ này có hẹn với Đông Qua Thánh Quân không mà lời thoại giống nhau như đúc thế?
Tống Thư Hàng lại đứng dậy, khiêm tốn nói: “Đạo hữu, trận chiến giữa đôi ta hà tất phải nóng vội nhất thời. Ngày 10 tháng 10, trên đỉnh Tử Cấm, chúng ta hẹn nhau đánh một trận. Đến lúc đó có sai sót gì thì mong đạo hữu chỉ bảo cho.”
Dù sao bây giờ hắn cũng đang ở trạng thái trong suốt mà.
Tới đi, dù là vị Huyền Thánh nào muốn luận bàn thì hắn cũng sẽ nhận lời hết. Ngày 10 tháng 10, hãy để hắn viết nên giai thoại về một trận Huyền Thánh chi chiến trên đỉnh Tử Cấm đi!
Các người cứ nhớ được ta đã rồi hẵng tính ~
Ta trong suốt, ta kiêu ngạo.
“Ngày 10 tháng 10? Hay lắm, vậy chờ Thực Tiên yến kết thúc thì ta sẽ ở lại thêm mấy ngày.” Văn sĩ vung quạt, mỉm cười: “Có điều, hình như Bá Tống đạo hữu rất tự tin thì phải.”
Không không không tiền bối ơi, không phải ta tự tin mà là ta đang đắc ý đó! Dù sao thì các ngươi cũng không nhớ nổi ta và cái hẹn mồng 10 mà.
“Ha ha, không phải ta tự tin đâu. Ta chỉ cảm thấy nếu được luận bàn với một Huyền Thánh thành danh đã lâu như đạo hữu thì sẽ được lợi rất nhiều mà thôi, thành ra trong lòng kích động quá.” Tống Thư Hàng cười xởi lởi.
“Thì ra là thế, ta thích tính cách này của Bá Tống đạo hữu!” Người đàn ông ăn mặc như văn sĩ gật đầu: “Vậy thì chúng ta sẽ hẹn nhau trên đỉnh Tử Cấm vào ngày 10 tháng 10.”
Nói xong, văn sĩ nhấp vào thánh ấn của mình một cái.
Hắn báo “thánh hào” của mình với Tống Thư Hàng.
Đó là chữ viết phức tạp của một giới khác, không thuộc về Địa Cầu. Tuy nhiên nhờ có công năng phiên dịch của Thánh ấn nên Tống Thư Hàng vẫn có thể hiểu được ý nghĩa của thánh hào kia.
Tam Chu?
Thánh hào “Tam Chu”.
Sau khi báo thánh hào của mình xong, Tam Chu Thánh Quân mỉm cười về chỗ.
Sau đó hắn cũng đột nhiên rơi vào trầm tư, y hệt như Đông Qua Thánh Quân ban nãy.

Cứ như là hẹn nhau từ trước vậy.
Tam Chu Thánh Quân vừa mới đi được một lát thì Thanh Loan Thánh Quân vén tà váy dài đi tới bên cạnh Tống Thư Hàng.
Ôi trời ơi, có để yên cho người ta ăn mấy miếng Thực Tiên yến không?
Thở dài một cái não ruột, Tống Thư Hàng đứng dậy tiếp đón, mỉm cười nói: “Thanh Loan Thánh Quân, cô cũng tìm ta để luận bàn à?”
“Hả? Ừ.” Thanh Loan Thánh Quân gật nhẹ đầu.
Tống Thư Hàng: “Thánh Quân, hôm nay không phải là thời điểm tốt để luận bàn. Cho nên chúng ta có thể thay đổi địa điểm và thời gian khác được không?”
“Hả? Được.” Thanh Loan Thánh Quân nói.
Tống Thư Hàng vung tay lên: “Ngày 10 tháng 10 là ngày lành tháng tốt, hay là chúng ta hẹn nhau trên đỉnh Tử Cấm, viết nên giai thoại về trận chiến Kiếp Tiên?”
Tống Thư Hàng phát hiện ra mình nói càng ngày càng trơn tru.
“Ngày 10 tháng 10? 3 ngày nữa sao?” Thanh Loan Thánh Quân suy tư một lát rồi gật đầu nói: “Được, vậy thì ngày 10.”
“Đến lúc đó, xin Thanh Loan Thánh Quân chỉ điểm nhiều hơn.” Tống Thư Hàng mỉm cười nói.
“Ừm.” Thanh Loan Thánh Quân gật đầu, trông có vẻ suy nghĩ rất lung.
Tống Thư Hàng chắp tay với Thanh Loan Thánh Quân.
Dường như Thanh Loan Thánh Quân nhớ ra điều gì, bèn đỏ mặt nói: “Vậy chúng ta gặp lại vào ngày 10 nhé.”
Dứt lời, cô vén váy lên, đi về chỗ của mình.
Giống hệt hai vị Thánh Quân đi trước, Thanh Loan Thánh Quân vừa ngồi xuống thì cũng lâm vào trầm tư.
Tống Thư Hàng thở dài.
Muốn chết quá đi mất.
Vũ Nhu Tử ngồi bên cạnh cười khúc khích: “Tiền bối lợi hại quá, một ngày mà nghênh chiến ba vị Huyền Thánh liền.”
“Dù sao mọi người cũng không nhớ, thôi thì cứ đồng ý trước đi. Thế còn tốt hơn là hôm nay bị cưỡng ép lôi đi luận bàn.” Tống Thư Hàng nói.
Dứt lời, hắn lại cảm thán: “Bây giờ ta lại thấy trạng thái trong suốt cũng rất tốt.”
Chí ít thì nó giúp hắn tránh né được rất nhiều phiền phức.
Lúc này, Bạch tiền bối bên cạnh hắn cũng xoa cằm đầy nghiền ngẫm.
Bây giờ ngài đang suy nghĩ một vấn đề… ấy là trạng thái trong suốt của Tống Thư Hàng rồi sẽ phải chấm dứt. Trong tương lai khi trạng thái trong suốt của hắn chấm dứt rồi, mọi người có quên đi quãng thời gian hắn trong suốt này không? Hay là sẽ đợt nhiên nhớ lại nhỉ?
Nghĩ ngợi một lát, Bạch tiền bối lại gật đầu.
Thôi, tạm thời cứ kệ việc này đã.
Nhóm Tống Thư Hàng vừa bị giam vào phòng tối Thiên Đạo không lâu, chắc chắn còn chưa được thả ra nhanh như vậy đâu. Trong tương lai dù mọi người có nhớ được cái hẹn ngày 10 thì nó cũng trôi qua từ lâu rồi. Thế là không phải Tống Thư Hàng cho họ leo cây, mà là các vị kiếp tiên tự mình thất hẹn đấy chứ.


Thanh Loan Thánh Quân về chỗ không lâu thì Yêu Mộng Thánh Quân tóc đỏ rảo bước đi tới.
“Bá Tống đạo hữu.” Yêu Mộng Thánh Quân mỉm cười gọi.
Cô là Huyền Thánh thuộc dòng cổ vu, thường ngày chỉ chuyên tâm nghiên cứu cách khôi phục truyền thừa của hệ cổ vu.
Tống Thư Hàng đứng dậy đáp: “Yêu Mộng Thánh Quân đạo hữu, cô cũng muốn tìm ta để luận bàn sao?”
“Bá Tống đạo hữu là nghìn năm đệ nhất thánh, mọi người đều rất tò mò về ngươi. Ngươi lại có thêm ma hào Bá Nho Huyền Ma, cho nên các đạo hữu đều muốn tìm hiểu về ngươi sâu hơn đấy.” Yêu Mộng Thánh Quân vén mái tóc dài đỏ như lửa: “Ta cũng không phải là ngoại lệ.”
“Ngày 10 tháng 10.” Tống Thư Hàng nói.
Yêu Mộng Thánh Quân: “Sao?”
“Ta thấy ngày 10 tháng 10 là ngày lành tháng tốt. Cho nên chúng ta hẹn nhau luận bàn trên đỉnh Tử Cấm vào ngày hôm đó đi. Đến lúc đó chúng ta có cả ngày để so tài, chẳng phải là rất tốt ư?” Tống Thư Hàng mỉm cười nói.
“Ta cứ thấy Bá Tống đạo hữu đã chuẩn bị sẵn câu nói này từ lâu là sao nhỉ?” Yêu Mộng Thánh Quân rất nhạy cảm.
Tống Thư Hàng nói: “Ta biết tất cả mọi người đều có hứng thú với ta, nhưng hôm nay là Thực Tiên yến, ta muốn ăn cho ngon cái đã. Chuyện luận bàn có thể dời lại ngày sau mà. Hơn nữa lúc ăn cơm mà vận động mạnh thì không tốt cho cơ thể đâu.”
Yêu Mộng Thánh Quân nở nụ cười: “Bá Tống Huyền Thánh, ngươi còn hài hước hơn ta tưởng đấy.”
“Hài hước?” Yêu Mộng Thánh Quân là người đầu tiên khen ngợi hắn như vậy đó.
“Vậy chúng ta hẹn ngày 10 gặp lại. Ta rảnh mà.” Yêu Mộng Thánh Quân nói.
Dứt lời, cô thong thả đi về chỗ của mình.
Sau đó học theo ba vị Thánh Quân trước đó, Yêu Mộng Thánh Quân ngồi xuống, chìm vào trầm tư.
Tống Thư Hàng thở dài khe khẽ.
“Tống tiên bối, trừ các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 ra thì trong Thực Tiên yến lần này có khoảng bảy vị Huyền Thánh đấy.” Vũ Nhu Tử nhắc nhở.
Bảy vị là công khai thân phận Huyền Thánh để đến dự, nói không chừng còn có các vị khác đến trong âm thầm nữa kia.
Bởi vì bữa Thực Tiên yến này mời khắp chư thiên vạn giới mà.
Nếu đúng như lời Yêu Mộng Thánh Quân nói là các Huyền Thánh tới tham gia Thực Tiên yến đều có hứng thú với Tống Thư Hàng, thế thì có lẽ tất cả bọn họ đều sẽ tìm Tống Thư Hàng để luận bàn mất.
“Ta cảm thấy trạng thái trong suốt đúng là quá tốt.” Tống Thư Hàng nói khẽ.
Tới đi, bao nhiêu vị Huyền Thánh tới đây thì hắn cũng xếp lịch hẹn vào ngày 10 tháng 10 hết.
Dù thế nào cũng còn hơn hôm nay bị các vị đè ra rồi lần lượt từng người quần một mình hắn.
“Ồ? Mùi càng ngày càng gần rồi.” Đúng lúc này, bạch long tỷ tỷ bỗng lên tiếng.
“Thận Long à?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Đúng vậy. Xem ra quả nhiên là Thận Long đang náu mình trong các món ăn của Thực Tiên yến.” bạch long tỷ tỷ thu nhỏ lại, ẩn hiện trên người Tô Thị A Thập Lục, lẳng lặng quét mắt khắp sảnh tiệc Thực Tiên yến.
Nếu có thể tìm được Thận Long và mượn sức chúng, thì có thể giúp A Thập Lục tỉnh lại nhanh hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận