Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1204: Tống Đầu Gỗ, Bí Mật Của Ngươi Bị Ta Phá Giải Rồi!

Chương 1204: Tống Đầu Gỗ, Bí Mật Của Ngươi Bị Ta Phá Giải Rồi!
Hãy xem “Thuật ăn cắp thần thánh” của ta đây!
Tống Thư Hàng khống chế Diệt Phượng Công Tử, đưa tay nhắm ngay vào Biệt Tuyết Tiên Cơ đang hóng chuyện chẳng biết khỉ gió gì.
Thuật ăn cắp thần thánh rất trâu bò, lúc luyện đến cảnh giới tối cao, vượt cấp ăn cắp cũng không thành vấn đề. Năm đó chính Thông Nương đã kiểm chứng điểm này rồi.
Mặc dù Tống Thư Hàng chỉ mới luyện thuật ăn cắp thần thánh hai lần, nhưng đừng quên hắn đã từng nhập mộng thể nghiệm cuộc đời của Thông Nương. Thông qua trạng thái nhập mộng, hắn đã từng bám vào người Thông Nương, luyện thuật ăn cắp thần thánh vô số lần .
Thế nên mặc dù đây là lần đầu tiên ra tay với người khác nhưng lại cực kỳ hiệu quả. Thuật ăn cắp Thần thánh giống như thành bản năng đi theo linh hồn của Tống Thư Hàng vậy.
“Trúng rồi!”
Tống Thư Hàng thầm hô lên.
Ngay sau đó, trong tay hắn bỗng xuất hiện một vật bằng lụa thơm ngát.
Lúc đầu hắn tưởng đây là khăn tay mà Tiên Cơ mang theo bên người, nhưng cẩn thận cảm ứng lại thì thấy không đúng. Vật này dày hơn, nặng hơn khăn tay một chút.
Trộm được cái gì thế này?
Tống Thư Hàng rụt tay của Diệt Phượng Công Tử về, nhìn kỹ vật kia. Ơ, đây hình như là một tấm drap trải giường thì phải? Tấm drap trải giường này rất mỏng, hơn nữa hẳn là đã bị Tiên Cơ làm phép, xếp thành một miếng nhỏ lớn chừng bàn tay.
Tống Thư Hàng khống chế cơ mặt của Diệt Phượng Công Tử, lộ ra vẻ nghi hoặc. Tiên Cơ mang một tấm drap trải giường theo bên người làm gì? Chẳng lẽ tấm drap trải giường này là pháp khí gì đó?
Không đúng... Trên tấm drap trải giường này không có chút ba động pháp lực nào hết. Hơn nữa nhìn nó khá là quen mắt, cùng kiểu với tấm drap trải giường ở phòng khách trong động phủ của Tiên Cơ mà hắn ở nhờ ngày hôm qua. Đây chính là một tấm drap trải giường mỏng rất bình thường.
Sao Tiên Cơ lại cật kỹ nó như vậy?
Nó có ý nghĩa gì đặc biệt sao?
Tống Thư Hàng động não suy nghĩ.
Đột nhiên linh quang chợt lóe, hắn bỗng nghĩ tới một khả năng.
Nếu quả thật là thế... vậy thì không ổn rồi, chẳng khác gì trộm được vật riêng tư của Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Mong là mình đoán sai.
Có lẽ Tiên Cơ đã thu hết tất cả drap trải giường trong phòng khách, chuẩn bị mang đi giặt một lần thì sao?
Vừa suy nghĩ Tống Thư Hàng vừa khống chế thân thể của Diệt Phượng Công Tử ngẩng đầu lên, nhìn về phía Biệt Tuyết Tiên Cơ. Quá trình này kéo dài đến ba giây, là tác dụng phụ khi dùng năng lực thiên phú của Diệt Phượng Công Tử.
Ngẩng đầu nhìn lên, hắn thấy Biệt Tuyết Tiên Cơ đang nhìn thân thể hắn và Diệt Phượng Công Tử với ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt của Tiên Cơ vô cùng sắc bén, khóa chặt hai người lại.
Cô nhìn Tống Thư Hàng và Diệt Phượng Công Tử hệt như đang nhìn hai con linh thú sắp bị làm thịt. Ánh mắt như dao, dường như đang suy nghĩ nên cắt từ chỗ nào mới khiến hai con linh thú này chết một cách nhanh gọn.
“Nguy rồi!”
Trong đầu Tống Thư Hàng hiện ra cảnh báo.
Chết toi, vừa rồi sao mình lại ra tay với Biệt Tuyết Tiên Cơ chứ? Rõ ràng dù là Tô thị A Thập Lục hay Thi cũng đều an toàn hơn mà.
Vào lúc đưa ra quyết định khi nãy, chắc chắn là mình bị ấm đầu rồi.
Làm thế đây? Bây giờ phải làm sao đây?
Tống Thư Hàng vắt óc suy nghĩ cách giải quyết.
Bạch tiền bối, Tô thị A Thập Lục, Thi đứng cạnh đó đều nhìn Biệt Tuyết Tiên Cơ và Tống Thư Hàng đang khống chế Diệt Phượng Công Tử với ánh mắt đầy khó hiểu.
Cảnh giới của Thi khá thấp nên cô bé không thấy rõ chuyện gì xảy ra, Tô thị A Thập Lục cũng nhìn thấy rất mơ hồ. Chỉ có Bạch tiền bối thấy rõ Tống Thư Hàng đã thi triển một pháp thuật kỳ quái, sau đó lấy được một vật phẩm bằng lụa được xếp gọn gàng từ trên người Biệt Tuyết Tiên Cơ, tiếp đó trên người Biệt Tuyết Tiên Cơ tỏa ra sát ý cực kỳ sắc bén.
“Thư Hàng tiểu hữu lại tự đi tìm đường chết à?”
Bạch tiền bối xoa cằm nghĩ thầm trong lòng.
...
...
[Ngươi đã làm gì với Biệt Tuyết Tiên Cơ vậy hả?]
Bị cảm xúc dao động mãnh liệt của Tống Thư Hàng ảnh hưởng, Diệt Phượng Công Tử dường như cảm ứng được gì đó, giọng hắn vang lên.
Năng lực thiên phú của hắn đã mạnh hơn trước một chút, dù đã cho mượn Tống Thư Hàng mượn CPU nhưng hắn vẫn có thể tiến hành giao lưu với Tống Thư Hàng ở ngay trong đầu.
[Ta trộm được một cái drap trải giường, hình như là vật riêng tư của Biệt Tuyết Tiên Cơ.]
Tống Thư Hàng trả lời.
[Riêng tư ở mức nào?]
Diệt Phượng Công Tử hỏi tiếp.
Tống Thư Hàng:
[Nhìn ánh mắt của Biệt Tuyết Tiên Cơ đích, có lẽ cô ấy đang xem xét đến chuyện giết người diệt khẩu.]
[Ngươi chết chắc rồi... Mà này ta muốn hỏi một chút, đối tượng bị diệt khẩu chắc không bao gồm cả ta đâu nhỉ?]
Diệt Phượng Công Tử nói.
Tống Thư Hàng:
[Diệt Phượng tiền bối nói thử xem? Bây giờ tình trạng của chúng ta tuy hai mà một đó nha.]
[Fuck, Tống Tam Lãng, lúc ngươi đi tìm đường chết đừng mang theo ta có được không?]
Diệt Phượng Công Tử cả giận quát.
Tống Thư Hàng:
[...]
Lần này hắn không biện bạch được gì.
[Mau xin lỗi đi, còn đực mặt ra đó làm gì!]
Diệt Phượng Công Tử kêu lên.
Xin lỗi?
Đúng rồi, ngay sau thuật ăn cắp thần thánh, chiêu thứ hai chính là “Năm trăm cách đầu hàng khi không đánh lại tu sĩ nhân loại”. Lúc biên soạn “Hai trăm bản lĩnh mà yêu tinh cần phải biết để có thể ngoan cường sống sót”, có phải Tống Đầu Gỗ đã cố ý sắp xếp như vậy không?
[Nhân lúc chưa bị Biệt Tuyết Tiên Cơ đưa lên bàn Thực Tiên yến, hãy thành tâm xin lỗi cho ta. Nếu như Biệt Tuyết Tiên Cơ không chịu tha thứ, vậy thì ngươi chết chắc rồi! Đến lúc đó ta nhất định sẽ vì đại nghĩa không quản đến bạn bè đâu.]
Diệt Phượng Công Tử oán giận nói.
Tống Thư Hàng:
[...]
Đây đúng là loạn trong giặc ngoài mà.
Lúc này chỉ còn cách thành khẩn xin lỗi thôi.
“Biệt Tuyết Tiên Cơ~~”
Tống Thư Hàng khống chế thân thể Diệt Phượng Công Tử nhảy lên thật cao.
Nhảy càng cao, thành ý càng nhiều.
Nhưng vì giữ thể diện cho Diệt Phượng Công Tử, lúc nhảy đến giữa không trung, Tống Thư Hàng động ý niệm thử để Diệt Phượng Công Tử khôi phục nguyên hình.
“Bùm~~”
Một con miêu yêu năm đuôi dáng người thon dài xuất hiện trên không trung.
Một tiếng bịch vang lên, thân thể miêu yêu năm đuôi bày ra tư thế như mãnh hổ lạc địa. Đây chính là thức đầu hàng mãnh hổ lạc địa có khí thế nhất trong năm trăm cách đầu hàng khi không đánh lại tu sĩ nhân loại.
Sau khi đáp xuống, Tống Thư Hàng vốn muốn nói “Tiên Cơ, ta sai rồi!”
Nhưng lúc há miệng nói, mọi lời nói lại biến thành một chuỗi tiếng ‘meo meo meo meo’.
Tống Thư Hàng:
“...”
“Hóa ra Diệt Phượng tiền bối là mèo, đáng yêu quá đi.”
Bé Thi nói.
Tô thị A Thập Lục gật đầu tán đồng.
Bạch tiền bối lại càng xác định Tống Thư Hàng tiểu hữu đang tìm đường chết, chọc giận Biệt Tuyết Tiên Cơ rồi.
...
Biệt Tuyết Tiên Cơ liếc mắt nhìn hình thái mèo yêu của Diệt Phượng Công Tử. Do đột nhiên biến thành hình thái mèo, drap trải giường vốn bị Diệt Phượng Công Tử cầm trong tay giờ lại nằm dưới móng vuốt mèo, móng vuốt sắc bén bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát drap trải giường.
Tống Thư Hàng lại thử khống chế thân thể Diệt Phượng Công Tử lên tiếng, kết quả vẫn là tiếng kêu kia:
“Meo?”
Biệt Tuyết Tiên Cơ:
“Ha ha ha ha...”
Tiếng cười cực kỳ lạnh lẽo, đã đạt đến cấp bậc không độ tuyệt đối.
Nếu lúc này Bạch tiền bối không ở đây thì cô đã xông lên cho Tống Thư Hàng và Diệt Phượng Công Tử nếm mùi lợi hại của tiên trù rồi.
Tống Thư Hàng:
[Tèo rồi, lợn lành chữa thành lợn què rồi.]
Tiếp theo phải làm sao đây?
Nếu tiếp tục dựa theo năm trăm cách đầu hàng khi không đánh lại tu sĩ nhân loại thì thức thứ hai sẽ là nằm ngửa lộ bụng. Động tác để lộ bụng lúc xin lỗi là kiến thức thông thường.
Lúc xin lỗi hãy để lộ ra cái bụng đáng yêu cho tu sĩ nhân loại thấy, tỏ vẻ mình vô hại, phối hợp với vẻ mặt ngây thơ đáng yêu có thể khơi dậy lòng trắc ẩn của tu sĩ nhân loại.
Hình thái miêu yêu của Diệt Phượng tiền bối rất thích hợp với tư thế này.
Nhưng tư thế này rất xấu hổ, có thể hắn sẽ bị Diệt Phượng Công Tử diệt khẩu sau khi thi triển, kiểu gì cũng toi mạng hết.
Ngay lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ đủ thứ, trong đầu hắn chợt hiện lên một luồng cộng minh.
Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công tầng thứ nhất, công pháp nhập môn hiện lên trong đầu hắn.
Sinh ra cộng minh thật rồi ư?
Sự cộng minh giữa hai loại công pháp đặc thù càng ngày càng mãnh liệt.
Mà tất cả những biến hóa đều xảy ra sau khi Diệt Phượng Công Tử để lộ hình thái miêu yêu thi triển thức đầu hàng mãnh hổ lạc địa.
Tống Thư Hàng hít thở thật sâu.
Lúc này hắn quên hết tất cả.
Lấy thân phận người nghiên cứu bắt đầu thi triển thức thứ hai - nằm ngửa lộ bụng.
Thân thể Diệt Phượng Công Tử lăn trên đất một vòng:
“Meo~”
Bộ dáng kia đáng yêu muốn chết.
Biệt Tuyết Tiên Cơ:
“Ha ha.”
Bây giờ mới biết làm nũng tỏ vẻ đáng yêu à? Trễ rồi!
...
...
Mà lúc này, ký ức về phần công pháp kế tiếp của Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công tầng thức nhất trong đầu Tống Thư Hàng không ngừng hiện lên.
Quả nhiên có tác dụng.
Nếu mình tiếp tục thi triển “Hai trăm bản lĩnh mà yêu tinh cần phải biết để có thể ngoan cường sống sót”, có lẽ sẽ tìm ra được bí mật mà Tống Đầu Gỗ cất giấu trong đó.
Vì vậy Tống Thư Hàng tiếp tục khống chế thân thể của Diệt Phượng Công Tử bắt đầu tu luyện theo trình tự.
Năm trăm cách đầu hàng, cách mê hoặc tu sĩ nhân loại, thậm chí còn có thêu thùa may vá...
Bạch tôn giả, Tô thị A Thập Lục, Thi và Biệt Tuyết Tiên Cơ yên lặng nhìn Diệt Phượng Công Tử trong hình thái mèo yêu làm đủ loại hành động quái dị.
Khi thì dùng thân thể mèo yêu uốn éo nhảy múa, đồng thời không ngừng ‘liếc mắt đưa tình’ quyến rũ mọi người. Khi thì ngoan ngoãn lấy ra kim chỉ bắt đầu may quần áo, khi thì nghiêm túc quét dọn.
Đạo cụ biểu diễn vô cùng phong phú, đều là những thứ Tống Thư Hàng đã chuẩn bị sẵn vào sáng sớm. Hôm qua hắn luyện bí tịch hai lần, chuẩn bị đạo cụ rất đầy đủ.
Rốt cuộc tên này đang làm gì vậy? Đây là đang luyện công pháp bí mật đấy à? Giống động kinh hơn thì có.
Khóe miệng co giật liên hồi, Biệt Tuyết Tiên Cơ thấy mà cạn lời.
“Hình như Thư Hàng đã tiến vào trạng thái đốn ngộ rồi.”
Bạch tiền bối xoa cằm nói.
Thi:
“Ơ? Thế này mà cũng có thể tiến vào trạng thái đốn ngộ ạ?”
Đốn ngộ rớt giá dữ vậy sao?
Tô thị A Thập Lục:
“Nếu như ta không nhìn lầm thì pháp môn mà Thư Hàng đang thi triển hẳn là bí tịch của tổ chức yêu quái trên toàn thế giới chung tay kết thành người một nhà.”
“Là bí pháp thật à?”
Khóe miệng Biệt Tuyết Tiên Cơ càng co giật dữ dội hơn.
“Ta nhớ hình như Đông Phương Lục đạo hữu chính là trưởng lão của tổ chức này đúng không?”
Bạch Tôn Giả hỏi.
Tô thị A Thập Lục gật đầu xác nhận.
Chỉ lát sau Tống Thư Hàng đã thi triển hết cả bộ bí tịch “Hai trăm bản lĩnh mà yêu tinh cần phải biết để có thể ngoan cường sống sót” một lần.
Mới đầu Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công trong đầu hắn còn có thể tiến hành cộng minh với bí tịch. Nhưng tu luyện về sau, cộng minh đã dừng lại, thay vào đó là một chuỗi chữ viết kỳ quái không ngừng xuất hiện trong đầu hắn.
Không phải chữ viết viễn cổ cũng không phải chữ viết hiện đại, mà là đủ loại phù văn vô nghĩa.
“Bí văn!”
Tống Thư Hàng thầm mừng rỡ.
Đây hẳn là bí văn ẩn trong bí tịch của tổ chức yêu tu mà tên tôn giả âm lãnh kia nói đến. Tiếp theo chỉ cần dùng một loại phương pháp phá giải do Tam Thập Tam Thú Thần Tông truyền thừa xuống là có thể phá giải bảng bí văn này, lấy được truyền thừa ngầm hoàn chỉnh.
Đây chính là bí mật mà Tống Đầu Gỗ cất giấu trong bí tịch, không sai được.
Chỉ còn một bức nữa thôi là hắn sẽ lấy được Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công bản hoàn chỉnh và phương pháp luyện chế pháp bảo phối hợp.
Có lẽ hắn có thể luyện chế ra được tổ hợp pháp khí trước khi bước vào cảnh giới ngũ phẩm. Mà nếu cho dù số hắn không may cũng không đủ giàu có, nhưng ít nhất cũng phải luyện chế thành công bản mệnh pháp khí phối với thiên cự kình.
Lấy được bí mật do Tống Đầu Gỗ để lại rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận