Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 586: Mau Thả Ta Xuống! Sắp Tè Ra Quần Rồi!

Chương 586: Mau Thả Ta Xuống! Sắp Tè Ra Quần Rồi!
Tống Thư Hàng:
“Chờ đã, Diệp sư tỷ có thể kí kết khế ước linh quỷ với người khác á?”
“Ừm, đúng vậy.”
Sở các chủ đáp:
“Ngươi đừng ngạc nhiên thế, chung quy thể chất của Diệp Tư bây giờ nghiêng về linh quỷ hơn mà.”
Tống Thư Hàng sợ hết hồn.
Vấn đề này không phải lớn vừa đâu… nó có nghĩa là một ngày nào đó Diệp sư tỷ cũng sẽ kí kết khế ước với người khác như những linh quỷ khác ư?
Nói vậy… nếu hắn tiếp tục yêu đương với Diệp sư tỷ mà đột nhiên một ngày nọ, Diệp sư tỷ kí kết khế ước linh quỷ với người khác thì họ phải làm sao đây?
Mỗi lần hẹn hò đều bị một cái đèn điện sáng trưng cảm ứng từ xa thông qua “khế ước linh quỷ” sao?
Nếu người ta là nữ thì còn may.
Chứ nếu mà là nam… thế thì trong tương lai nếu hắn và Diệp sư tỷ kết thành đạo lữ song tu, người đàn ông kí kết khế ước linh quỷ với Diệp sư tỷ kia sẽ có cùng cảm nhận à?
Đáng sợ quá đi mất.
Không đúng không đúng, nếu Diệp sư tỷ trở thành đạo lữ song tu của hắn thì tuyệt đối không thể kí kết khế ước linh quỷ với người khác được! Cho dù đối phương là nữ cũng không được!
Thế nhưng vấn đề ở đây là… khế ước linh quỷ có thể kí kết cưỡng chế đó!
Nếu đối phương có thực lực cực mạnh thì hoàn toàn có thể bắt ép Diệp sư tỷ kí kết khế ước linh quỷ. Ngay cả khế ước giữa hắn Tống Thư Hàng hắn và linh quỷ cũng là hắn khuất phục linh quỷ xong rồi kí kết mà.
Nói cách khác, mối tình đầu của hắn bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị người ta bắt cóc đi kí kế khế ước sao?
Đúng là khiến cho người ta tuyệt vọng quá đi mà!
Nếu vậy thì việc mang Diệp sư tỷ ra khỏi Bích Thủy Các là vô cùng nguy hiểm.
Vì nỗi tuyệt vọng đáng sợ này, Tống Thư Hàng lập tức tỉnh lại từ trong mộng cảnh.
Thứ 3, ngày 6 tháng 8.
Tống Thư Hàng ngủ một giấc tỉnh lại thì phát hiện ra mình vẫn đang nằm bò trên sàn của Vân Trung Các, vì tư thế nằm sấp không được tự nhiên nên cổ hắn hơi nhức mỏi.
“Mình ngủ bao lâu rồi?”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm nói. Vì ở Địa Hạ thành trong Thời Quang Thành một thời gian nên thời gian trong di động và đồng hồ của hắn đều sai lệch hết.
Trong phòng Sở các chủ cũng không có công cụ tính thời gian, nên hắn không biết đã qua bao lâu.
Tống Thư Hàng nhìn Sở các chủ và Diệp sư tỷ trên giường mà thở dài khe khẽ.
Thể chất của Diệp sư tỷ là một phiền phức lớn đây.
Linh quỷ bình thường có thể sẽ không khiến cho tu sĩ chú ý tới, thế nhưng Diệp sư tỷ lại cực kì đặc biệt, hơn nữa đã ở cảnh giới ngũ phẩm rồi, còn quý giá hơn linh quỷ cấp cao nhiều.
Cho dù là Tôn Giả thất phẩm hay huyền thánh bát phẩm không có linh quỷ mà nhìn thấy Diệp sư tỷ thì cũng sẽ không nề hà gì mà cho cô một “khế ước cưỡng chế” làm lễ vật đâu.
Nếu không giải quyết vấn đề này thì hắn căn bản không dám đưa Diệp sư tỷ ra khỏi Bích Thủy Các.
Chẳng lẽ hắn và mối tình đầu lại phải yêu xa à?


Cười khổ một tiếng, Tống Thư Hàng nhẹ nhàng rời khỏi Vân Trung Các. Xem ra Diệp sư tỷ và Sở các chủ còn ngủ một hồi lâu nữa, hắn cũng ngại đứng mãi ở đây nhìn hai vị mỹ nhân ngủ say.
Thế bây giờ đi đâu tiếp đây nhỉ?
Đúng rồi, tìm Lý m Trúc trước mới được.
Sau khi vào Bích Thủy Các, vì hàn bệnh phát tác mà Lý m Trúc rơi vào trạng thái ngủ sâu, không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi.
Sau khi ra khỏi khối băng thì cô bé này cứ quyến luyến mình chẳng muốn rời xa một bước. Nếu cô tỉnh lại mà không thấy mình bên cạnh thì không biết có sợ hãi hay không.
Cứ thế, Tống Thư Hàng mau chóng rời khỏi Vân Trung Các, xuống đến cửa ra vào.
Ngay khi Tống Thư Hàng bước chân tới cửa vào Vân Trung Các thì đột nhiên nhìn thấy bên cạnh mình có từng tòa tháp cột đá dựng đứng lên.
Tống Thư Hàng:
“?”
Từ từ, đây là hệ thống cảnh giới à?
Tại sao hệ thống phòng ngự của Vân Trung Các lại bị kích hoạt? Hắn đi từ bên trong ra cơ mà!
Chẳng lẽ hệ thống phòng ngự này khinh hắn không có hộ khẩu Vân Trung Các hay sao?
Tống Thư Hàng mau chóng hạ quyết định, dồn sức xuống chân, nhảy vọt ra sau. Nếu là hệ thống phòng ngự thì hắn nhảy lại vào Vân Trung Các chắc là không sao chứ nhỉ?
Thế nhưng ngay khi Tống Thư Hàng nhảy vọt về phía sau thì đột nhiên có tấm lưới chụp xuống từ không trung, trùm kín hắn lại.
Ngay sau đó từ tháp đá bắn ra hơn mười sợi xích, trói Tống Thư Hàng thành hình chữ “Đại” rồi treo lên cao ngay trước cửa vào Vân Trung Các.
Tư thế bị treo này cực kì xấu hổ.
“Đừng thế mà!”
Tống Thư Hàng kêu lên rồi giãy dụa mấy cái theo bản năng.
Nhưng chỉ dựa vào tu vi tu sĩ nhị phẩm của hắn thì làm sao có thể trốn thoát hệ thống phòng ngự mà Sở các chủ tự tay bố trí đây?
Hắn càng giãy thì xiềng xích trói hắn lại siết càng chặt hơn.
Hắn đang bị trói thành chữ “Đại” mà bị siết chặt, bây giờ sắp thành chữ “Thổ”, hai chân đã bị kéo thành chữ “Nhất” rồi!
Nếu không phải nhờ thể chất của hắn tăng nhanh trong thời gian ngắn làm cho thân thể trở nên cực kì mềm dẻo, thì chữ “nhất” này đã có thể khiến hắn ngất lịm đi luôn.
“Đau đau đau đau quá, chuột rút chân rồi!”
Tống Thư Hàng khóc không ra nước mắt:
“Sở các chủ, mau dậy đi! Là ta mà, ta không phải kẻ xâm nhập đâu, xin hãy mau thả ta xuống đi mà!”
Thế nhưng Sở các chủ đã ngủ say há có thể tỉnh dậy dễ dàng như thế?
Quan trọng hơn là, nơi này chính là “cấm địa” của Bích Thủy Các, bình thường nếu không có việc gì thì chẳng có đệ tử nào lại đi vào trong cấm địa này cả.
Cho nên không một ai nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn.
Tống Thư Hàng quẫn đến khôn cùng.

…Lúc này, một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi tới làm cho Tống Thư Hàng rùng cả mình.
Hai chân bị kéo thành chữ nhất tê quá đi.
Không chỉ thế, Tống Thư Hàng cảm thấy bàng quang căng cứng mót tiểu.
Cảm giác mót tiểu này rất thần kì. Lúc ngươi không để ý đến nó thì có thể nhịn rất lâu, thế nhưng khi ngươi bắt đầu để ý đến nó thì sẽ cảm thấy càng ngày càng mót tiểu, càng để ý thì càng không nhịn được.
Sắc mặt hắn trắng bệch cả ra.
Đúng là họa vô đơn chí!
“Cứu mạng, cứu mạng, ai cũng được, mau cứu ta đi.”
Tống Thư Hàng gào xé cổ.
Hắn không muốn diễn trích đoạn “Vừa ra ngoài đã bị treo thành chữ “thổ” mà tè ra quần đâu!
“Sở các chủ mau dậy đi! Diệp sư tỷ mau dậy đi!”
“Ai đến cũng được, mau thả ta xuống đi mà!”
“Còn không mau thả ra xuống là ta tè ra trước cửa nhà cô nè, ta nói được thì làm được đó!”
“Có ai không? Có ai ở đây không?”
“Chết tiệt, phòng ngủ của Sở các chủ không có kết giới cách âm đấy chứ?”
Phù phù, Tống Thư Hàng kiệt sức, tiếng hô cũng yếu ớt dần đi.
Hu hu, tuyệt vọng rồi, tuyệt vọng hoàn toàn với thế giới tràn ngập ác ý này rồi.
Không được, sắp tè ra quần rồi.
Mau dời lực chú ý đi, mau nghĩ tới cái khác đi!
Đúng rồi, trong tiểu thuyết võ hiệp hắn đọc trước kia, khi nhân vật chính uống say thì có thể dùng nội lực ép rượu ra mà! Vậy mình có thể ép nước tè ra không nhỉ?
Có lẽ đây là ý kiến hay đó. Trong cơ thể mình bây giờ có mấy cái đan điền cơ mà! Mình bây giờ còn mạnh hơn đại hiệp trong tiểu thuyết nhiều, chắc chắn là có thể làm được…
Có thể cái con khỉ ấy!
Tè mà còn phải ép à? Ép một phát là bắn nó ra luôn còn gì?
Không được, phải dời lực chú ý đi, phải dời lực chú ý đi!
Đúng rồi, mình có thể thầm niệm địa tạng độ hồn kinh, niệm nhiều lần thì sẽ có thể lĩnh ngộ thuật siêu độ càng thêm sâu sắc.
Thế là Tống Thư Hàng bắt đầu niệm địa tạng độ hồn kinh để dời lực chú ý.
Hình như có tác dụng thật?
Thế thì niệm thêm mấy lượt nữa đi.
Từ từ đã, dời lực chú ý là một cách rất tiêu cực. Hẳn là mỉnh phải chủ động một tí, mình có thể thử một chút xem có dùng bí pháp giám định để giám định xiềng xích này, coi có cách nào cởi nó ra không.
Chung quy thì nhìn từ một góc độ nào đó, thuật giám định hữu dụng lắm đấy. Tuy bây giờ mình vẫn còn đeo bao tay tình yêu của Mộc Ngưu Kiếm Khách, nhưng chắc gì bao tay đã ngăn cản được thuật giám định.
Thử một phát đi, cùng lắm thì phun máu thôi, hắn phun quen rồi.
“Giám định cho ta!”
Tống Thư Hàng hét lớn.
Đáng tiếc là bí pháp không khởi động. Dù cách bao tay cũng vẫn có tỷ lệ xúc phát bí pháp rất nhỏ, thế nhưng tỷ lệ này đã nhỏ quá rồi.
A, không được.
Kích động lên một cái thì càng mót tiểu hơn.
Hay là tè luôn đi? Dù sao ở đây cũng có ai thấy đâu.
Không không không, không đúng!
Ý chí kiên cường như thép của ta lại có thể đầu hàng dễ dàng như thế hay sao?
Trong quyển “Nhật kí tu hành của cao tăng khổ hạnh” kia, cao tăng đã dùng ý chí kiên định để vượt qua cả kịch độc cơ mà!
Chỉ là mót tiểu mà thôi, để đấy rồi ta vượt qua cho các người xem!


Ngay khi Tống Thư Hàng muốn dùng ý chí cường đại của mình đã vượt qua giờ phút khó khăn thì đột nhiên… hắn cảm thấy từ chỗ xương sống của mình truyền tới một luồng mát lạnh thoải mái.
Đó là cảm giác tê dại mà sung sướng khi cúi mình quá lâu rồi được vươn vai.
Đồng thời, phù văn khế ước linh quỷ trong cơ thể hắn hơi hơi phát sáng.
Linh quỷ xảy ra chuyện gì rồi?
Vị đại năng mượn linh quỷ của Tống Thư Hàng đã dùng lực lượng cường đại để chặn cảm ứng giữa hắn và linh quỷ. Hắn không thể biết được linh quỷ của mình đang trải qua cái gì.
Thế nhưng dựa vào liên hệ khế ước thì Tống Thư Hàng cũng đoán ra trạng thái của linh quỷ hiện tại. Linh quỷ đang tiến hóa!
Linh quỷ của hắn vốn có cơ hội tiến hóa thành linh quỷ cao cấp, thế nhưng tỷ lệ kia rất thấp, nói không chừng đến cuối đời Tống Thư Hàng cũng không thể làm cho linh quỷ tiến hóa được.
Mà lúc này đây linh quỷ của hắn đang tiến hóa lên cảnh giới linh quỷ cao cấp!
Không, nói đúng ra là linh quỷ của hắn đã sắp tiến hóa xong rồi! Quá trình tiến hóa đã tiến vào giai đoạn kết thúc, cho nên phù văn khế ước trong cơ thể hắn mới biến hóa như thế.
Theo sự tiến hóa của linh quỷ, chân khí trong khí hải đan điền, Long Vĩ đan điền, Long Trảo đan điền trong cơ thể Tống Thư Hàng đều sục sôi tràn đầy.
Trong khoảng thời gian này, Tống Thư Hàng lại dùng thêm mấy viên linh thú tinh, chân khí trong cơ thể đã sắp đến mức bão hòa.
Bây giờ không cần Tống Thư Hàng cố ý khống chế, chân khí trong cơ thể đã bắt đầu trùng kích đan điền thứ tư là Long Khu đan điền!
Cảm giác vui sướng đê mê tràn ngập toàn thân Tống Thư Hàng.
“Á á á, không ổn rồi. Thân thể thoải mái thế này thì sẽ không nhịn được mất thôi!”
Tống Thư Hàng đỏ hoe cả mắt.
Đáng sợ hơn là, vì chân khí trong cơ thể đang trùng kích Long Khu đan điền thì toàn thân Tống Thư Hàng đều bất giác chấn động lên.
Thân thể chấn động làm cho xiềng xích siết càng chặt.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì một chữ tèo sẽ thành chữ tè mất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận