Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 979: Phòng Ngày Phòng Đêm, Giặc Nhà Khó Phòng

Chương 979: Phòng Ngày Phòng Đêm, Giặc Nhà Khó Phòng
“Dùng đao ý của mình để xé nát kiếm ý ư?”
Tống Thư Hàng sờ lên vết thương trên trán mình, chủ yếu là vị trí bị thương là trên đầu, trong quá trình dùng đao ý cắn nát kiếm ý, lỡ như sơ ý liệu có tổn thương não hay không? Có biến hắn thành kẻ ngốc không?
Mức độ nguy hiểm có lớn lắm không nhỉ?
Diệp Tư che miệng cười khẽ:
“Ngươi cứ yên tâm đi, đạo kiếm ý này chỉ chén lên trán của ngươi, cắt thành một vết thương nho nhỏ, còn chưa đả thương được đến xương sọ nữa ngươi nữa là. Khi dùng đao ý cắt nát kiếm ý thì sẽ tiến hành trong phạm vi của vết thương này, sẽ không tổn thương đến đầu óc của ngươi đâu.”
Tống Thư Hàng: Ha ha ha.
Vậy nên hắn lấy một gốc cỏ Đao Ý Thông Huyền ra.
Nhân dịp này cứ thử nghiệm trước đi đã.
Lúc trước khi ở bên ngoài cấm địa thì hắn đã muốn thử rồi, không phải nuốt cỏ Đao Ý Thông Huyền vào mà là ngậm nó trong miệng, sau đó thôi động năng lực Thiệt Xán Liên Hoa, liệu có thể tạo thành hạt sen Đao Ý Thông Huyền hay không.
Nếu như có thể thì hắn có thể tránh khỏi đau đớn khi nuốt cỏ Đao Ý Thông Huyền.
Kết quả đúng lúc đó Bạch Tôn Giả và Như Hỏa Tôn Giả lao xuống từ trên trời, tạo thành một vụ nổ mạnh, khiến Tống Thư Hàng giật mình nuốt thẳng cỏ Đao Ý Thông Huyền trong miệng xuống, đau đến mức khóc thét.
Nhân lúc mình còn đang ở trong thế giới hạch tâm, không bị người ngoài quấy rầy, phải tiếp tục thí nghiệm của mình mới được.
Tống Thư Hàng há miệng ngậm lấy cỏ Đao Ý Thông Huyền, sau đó hắn hít sau, định dùng năng lực Thiệt Xán Liên Hoa.
Nhưng đúng lúc này, Tiểu Thải chợt kêu ré lên, bay thẳng tới đánh trúng eo của Tống Thư Hàng.
Mỹ nhân rắn công đức cũng không cản Tiểu Thải lại, bởi vì kiểu như Tiểu Thải không tính là tấn công.
“Á!”
Tống Thư Hàng bị đánh trúng, há miệng kêu một tiếng. Sau đó... cỏ Đao Ý Thông Huyền cứ trôi tuột xuống cổ họng của hắn như thế.
Hốc mắt của Tống Thư Hàng lập tức ươn ướt.
Cảnh tượng mới quen thuộc làm sao.
Ngay sau đó, cổ họng của hắn truyền đến cơn đau đớn khôn tả, tựa như có một cây đao đâm thẳng vào yết hầu, đau đớn vô cùng!!
Tống Thư Hàng giơ hai tay ôm lấy cổ họng của mình, nước mắt tuôn lã chã, ăn tươi cỏ Đao Ý Thông Huyền mới phê làm sao!!
Cố nén cơn đau trong cổ họng, Tống Thư Hàng nhanh chóng dùng năng lực Thiệt Xán Liên Hoa, nhờ thiên phú của mình chuyển hóa đao ý trong cổ họng thành bốn đóa hoa sen, sau khi hoa sen héo úa thì ngưng tụ thành một hạt sen thật to.
“Tiểu Thải, ngươi làm gì đấy?”
Tống Thư Hàng nhìn Tiểu Thải đang quắp móng vuốt vào eo mình.
“Sư phụ đừng có la ta.”
Tiểu Thải chớp mắt:
“Là lỗi của con chuột túi kia kìa, sau khi nó tỉnh lại, nhìn thấy ta thì tự nhiên nhào tới đạp ta bay ra!”
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn con cỏ Cách Đấu Thú đã tỉnh lại ở cách đó không xa, lúc này nó đang thả thiện ý ra với Tống Thư Hàng, trong mắt đầy vẻ nịnh nọt.
Tống Thư Hàng: ...
Sau đó con Cách Đấu Thú kia lại nhào tới bên cạnh Tống Thư Hàng, vung đuôi đánh bôm bốp lên người hắn.
“Qủa nhiên, tối nay chúng ta ăn lẩu chuột túi đi.”
Tống Thư Hàng nói.
Sau khi thở dài, hắn cất hạt sen Đao Ý Thông Huyền đi.
“Diệp Tư, hộ pháp giúp ta với.”
Tống Thư Hàng cắn răng nói.
Diệp Tư cười khẽ, cô giơ tay trái túm lấy Cách Đấu Thú, tay phải thì chộp lấy Tiểu Thải kéo chúng nó ra khỏi Tống Thư Hàng.
“Không có đứa nào bớt lo giùm.
Tống Thư Hàng lại lấy thêm một cọng cỏ Đao Ý Thông Huyền ra ngậm vào miệng.
Tiếp theo, hắn quay đầu ngó nghiêng, xác định lần này tuyệt đối sẽ không có ai quấy rầy thí nghiệm của mình nữa.
Tống Thư Hàng mỉm cười đầy thỏa mãn, thôi động năng lực Thiệt Xán Liên Hoa.
Lần này... rốt cuộc không có ai quấy rầy hắn nữa.
Năng lực Thiệt Xán Liên Hoa được thôi động, Tống Thư Hàng có thể cảm ứng được lúc năng lực này được thôi động thì có một làn sóng cuốn hết đao ý bên trong cỏ Đao Ý Thông Huyền ra, biến thành hoa sen trước mặt hắn.
“Thành công rồi!!”
Tống Thư Hàng nhếch môi cười.
Nếu như không cần nuốt cỏ Đao Ý Thông Huyền, không cần gánh chịu cảm giác đau đớn như bị dao xẻo yết hầu mà vẫn có thể tạo ra được hạt sen Đao Ý Thông Huyền, khi nào hắn có thời gian rảnh rỗi, chia đều năm giây đã có thể thu được một hạt sen Đao Ý Thông Huyền, mỗi ngày đều thu hoạch được một đống.
“Nhân dịp đang rỗi, trước khi Bạch tiền bối quay về, một hơi tạo ra trăm hạt sen Đao Ý Thông Huyền, sau đó thử xem có thể ngưng tụ ra được đao ý thuộc về chính ta hay không.”
Tống Thư Hàng nói.
“Ngươi định một hơi nuốt nhiều hạt sen Đao Ý Thông Huyền như vậy ư?”
Diệp Tư chợt hỏi.
“Ừ, hạt sen và cỏ Đao Ý Thông Huyền thuần túy khác nhau, nó không chỉ ngon mà còn không hề có bất kỳ tác dụng phụ nào. Chỉ cần buồn miệng thì có thể coi nó như đồ ăn vặt, mỗi ngày ăn vài nghìn hạt cũng không sao.”
Tống Thư Hàng giải thích.
Bản thân hắn vì Hỏa Diễm đao của Xích Tiêu Tử đạo trưởng cho nên đã tiến thẳng tới ngưỡng cửa lĩnh ngộ đao ý. Một trăm hạt sen Đao Ý Thông Huyền hẳn là đủ để hắn lĩnh ngộ được đao ý thật sự.
...
Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Tống Thư Hàng không ngừng thôi động năng lực Thiệt Xán Liên Hoa, liên tục chuyển hóa cỏ Đao Ý Thông Huyền thành hạt sen Đao Ý Thông Huyền, giữ trong một cái túi nhỏ.
Trong lúc chuyển hóa cỏ Đao Ý Thông Huyền, Tống Thư Hàng cũng từng lặng lẽ ra khỏi thế giới hạch tâm, chính là kiểu lóe lên một cái để quay về ấy... Hòng xem thử Bạch tiền bối đã về chưa.
Nhưng hắn xem vài lần mà vẫn chẳng thấy Bạch tiền bối đâu, còn đám Kiếm Cổ Vô Hình kia thì đã khôi phục như cũ, thanh cự kiếm màu đỏ do vô số Kiếm Cổ Vô Hình dung hợp mà thành cũng đã biến mất.
Nhưng vẫn có thể thấy vết kiếm xẹt qua trên mặt đất, đó là do kiếm khí trên người Kiếm Cổ Vô Hình cắt qua mặt đất khi bay thấp.
Lần này Bạch tiền bối đi hơi lâu.
“Được rồi, gom đủ một trăm hạt sen rồi!!”
Tống Thư Hàng bỏ một hạt sen cuối cùng vào trong cái túi nhỏ của mình.
Tiếp theo chính là lúc chứng kiến kỳ tích.
Sau khi dùng hết một trăm hạt sen thì hắn có thể thức tỉnh được đao ý của mình hay không đây?
Tống Thư Hàng nhấc túi chứa hạt sen Đao Ý Thông Huyền lên.
“Ơ? Sao ta cảm giác túi này nhẹ thế nhỉ?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi lại.
Sau đó hẳn mở túi ra xem... Đậu xanh, chuyện gì thế này, hắn nhớ rõ mình đã chuyển hóa đủ một trăm hạt sen Đao Ý Thông Huyền rồi mà, sao bây giờ trong túi chỉ còn lại có hai mươi hạt thế này?
Tám mươi hạt còn lại đâu mất tiêu rồi?
Diệp Tư cũng tò mò ngó qua:
“Lạ thật, ta cũng nhìn ngươi chuyển hóa hơn một trăm lần rồi mà, tại sao chỉ còn có hai mươi hạt thế?”
“Không phải là những hạt sen kia lại dung hợp với nhau đấy chứ?”
Tống Thư Hàng lập tức nghĩ tới một khả năng.
Từ sau khi dị năng Thiệt Xán Liên Hoa của nắng thăng cấp xong thì hạt sen được ngưng tụ ra có chức năng dung hợp! Bây giờ một lần Thiệt Xán Liên Hoa có thể biến đổi ra bốn hạt sen, sau đó ngay khi thành hình thì bốn hạt sen kia sẽ lập tức hợp lại thành một hạt sen lớn.
Có khi nào một trăm hạt sen của mình lại dung hợp thêm lần nữa không?
Nếu thật sự dung hợp thì một hạt sen bây giờ tương đương với năm hạt sen ư?
Tống Thư Hàng suy nghĩ một lát, vói tay nhón một hạt sen cho vào miệng.
Mùi vị thơm ngon của hạt sen Đao Ý Thông Huyền lan ra khắp miệng hắn.
Ngon quá.
Sau đó... Một đạo lĩnh ngộ về đao ý xuất hiện trong lòng hắn.
Nhưng hình như hiệu quả của hạt sen này cũng không hề tăng lên, vẫn y như một hạt sen bình thường mà?
Thế này chẳng phải lỗ to à?
Tống Thư Hàng xoay đầu lại nhìn mười chín hạt sen còn lại, bắt đầu trầm tư.
Đúng lúc này, một bàn tay nhỏ bé màu vang đột nhiên vói vào, thuần thục nhón mất một hạt sen Đao Ý Thông Huyền.
Khóe miệng của Tống Thư Hàng co giật.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên.
Mỹ nhân rắn công đức bốc hạt sen Đao Ý Thông Huyền tỉnh bơ, bỏ vào miệng nhai ngon lành.
Sau khi nhai nuốt xong, cô vẫn giữ vẻ mặt cứng đơ kia.
Tống Thư Hàng: ...
Diệp Tư: ...
Phòng ngày phòng đêm, giặc nhà khó phòng.
Ai mà ngờ được, mỹ nhân rắn công đức sẽ ra tay ăn trộm hạt sen Đao Ý Thông Huyền chứ.
Trước đó Diệp Tư cũng không phát hiện hành vi tội lỗi của mỹ nhân rắn công đức, chủ yếu là vì lúc này mỹ nhân rắn công đức đang bao bọc lấy Tống Thư Hàng.
Thỉnh thoảng cô có đổi tư thế nên Diệp Tư cũng không để ý gì nhiều.
Hơn nữa động tác trộm hạt sen Đao Ý Thông Huyền của mỹ nhân rắn công đức rất kín kẽ, phía bên Diệp Tư khó mà thấy hành vi tội lỗi của cô.
Vậy nên, một trăm hạt sen Đao Ý Thông Huyền do Tống Thư Hàng vất vả chuyển hóa ra đã bị mỹ nhân rắn công đức lặng lẽ thó hơn tám mươi hạt.
Tống Thư Hàng thầm thở dài.
Qủa nhiên là ánh sáng công đức nhà hắn có vấn đề mà, có ánh sáng công đức nhà ai mà ăn được đồ đâu!
Ánh sáng công đức thuộc loại công đức chi lực cụ thể hóa ra, có thể nói đó là một loại hiệu quả pháp thuật.
Mà Tống Thư Hàng không thể không thừa nhận, có khi pháp thuật nhà mình thành tinh mất rồi.
“@#%× ăn hơn tám mươi hạt hạt sen Đao Ý Thông Huyền, cô ấy sẽ không lĩnh ngộ ra được đao ý đấy chứ?”
Diệp Tư hỏi.
Mặc dù tính ra thì ánh sáng công đức chỉ là một nhúm pháp thuật, nhưng mỹ nhân rắn công đức của Tống Thư Hàng rõ ràng không giống người thường.
“Ánh sáng công đức lĩnh ngộ ra đao ý ư? Ta cứ thấy nó sai sai thế nào ấy.”
Tống Thư Hàng cười khổ.
Trong lúc nói chuyện, @#%× Tiên Tử đột nhiên ra tay, giật lấy cái túi nhỏ của Tống Thư Hàng. Cô cầm cái túi trút ngược lên, đổ hết hạt sen Đao Ý Thông Huyền bên trong vào miệng mình.
Lúc trước là lén lút ăn trộm, nay bị phát hiện thì thành cướp bóc trắng trợn luôn.
Sau khi nuốt hết toàn bộ hạt sen Đao Ý Thông Huyền... Trên người của mỹ nhân rắn công đức thật sự xảy ra biến hóa.
Một tầng ánh sáng màu trắng bạc đột nhiên xuất hiện trên tay phải của cô.
Tầng ánh sáng bạc này lập lóe bất định.
Cuối cùng, nó biến thành một thanh đoản đao trong tay của mỹ nhân rắn công đức.
Trên đoản đao có đao khí tung hoành.
Mỹ nhân rắn công đức múa thanh đoản đao màu bạc kia một cái.
Ngay sau đó, có một loại khí tức bá đạo phát ra từ trên đoản đao.
“Đao ý ư?”
Tống Thư Hàng hỏi Diệp Tư.
“Ừ, đúng là đao ý. Hơn nữa còn là một loại đao ý rất bá đạo.”
Diệp Tư gật đầu đáp lại, đồng thời cô cũng chỉ về phía Tiểu Thải và Cách Đấu Thú.
Lúc mỹ nhân rắn công đức múa đao thì một yêu một linh thú kia đã ngã vật ra đất.
Tiểu Thải giạng cánh, đầu nằm bẹp dưới đất.
Cách Đấu Thú cũng mất hết sức sống, nằm phềnh bụng ra, đuôi run rẩy.
Ngay khi đoản đao màu bạc trong tay của mỹ nhân rắn công đức xuất hiện thì có một loại đao ý vô cùng bá đạo tỏa ra. Loại đao ý kia vô cùng khí phách, khiến kẻ khác run sợ.
Nói trắng ra thì đây là một loại đao ý cùng loại với khí tức bá vương, đao ý này vừa ra thì những kẻ không chịu nổi sẽ phải cúi đầu quỳ lạy.
Vì Diệp Tư là linh quỷ của Tống Thư Hàng nên từ mức độ nào đó mà nói thì cô, Tống Thư Hàng và mỹ nhân rắn công đức là một thể, cho nên cô mới không bị loại đao ý bá đạo này ảnh hưởng.
“Đúng là lĩnh ngộ được đao ý thật kìa.”
Tống Thư Hàng thở dài.
Ánh sáng công đức có đao ý đấy nhé, hỏi ngươi có sợ hay không?
Đợi sau này mỹ nhân rắn công đức nhà mình học được một bộ công pháp tuyệt thế xong thì tuyệt đối sẽ vô cùng super luôn.
Mỹ nhân rắn công đức nghiêng đầu nhìn thanh đoản đao màu bạc trong tay mình, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ đơ như cây cơ.
Một lát sau, cô thu hồi đoản đao, đao ý bá đạo kia cũng tản đi.
Sau đó cô tiếp tục vòng quanh Tống Thư Hàng, liên tục đổi tư thế, tựa như chuyện mình cướp hạt sen Đao Ý Thông Huyền và lĩnh ngộ đao ý hoàn toàn chưa từng xảy ra vậy.
“Mỹ nhân rắn công đức, có thể khu trừ kiếm ý trên trán giúp ta không?”
Tống Thư Hàng hỏi, đồng thời thử hạ chỉ lệnh cho mỹ nhân rắn công đức.
Sau khi nhận được chỉ lệnh của Tống Thư Hàng, mỹ nhân rắn công đức chợt dừng động tác lại, sau đó cô cúi người xuống, nửa người trên giữ tư thế song song với Tống Thư Hàng.
Tiếp theo thanh đoản đao màu bạc kia lại hiện lên trên tay cô lần nữa, cô nhắm đao ngay trán Tống Thư Hàng, khoa chân múa tay, hình như đang nghĩ xem phải hạ đao kiểu gì.
Tống Thư Hàng:
“Đậu xanh.”
Không phải là mỹ nhân rắn công đức định đâm thẳng vào trán của hắn để cắt nát kiếm ý kia đấy chứ?
“Ngừng ngừng ngừng.”
Tống Thư Hàng vội la ngừng.
Qủa nhiên, thôi thì cứ chế thêm một đống hạt sen Đao Ý Thông Huyền nữa, tự mình lĩnh ngộ đao ý ra xử lý kiếm ý trên trán cho rồi!
Hoặc là đợi Bạch tiền bối thì nhờ hắn rút kiếm ý ra cũng được.
“Diệp Tư, ta chuyển hóa ra thêm một mớ hạt sen Đao Ý Thông Huyền, lần này nhờ cô giữ hạt sen giúp nhé.”
Tống Thư Hàng nói.
Mắc công mỹ nhân rắn công đức lại thó mất nữa.
@#%× nghiêng đầu, sau đó bình tĩnh bay ra sau lưng Tống Thư Hàng, tiếp tục đổi tư thế với kiểu mặt liệt của mình.
Diệp Tư nhìn động tác của mỹ nhân rắn công đức... Là cô bị ảo giác ư? Sao cứ có cảm giác @#%× liên tục đổi tư thế như vậy chính là đang diễn luyện một bộ công pháp thế nhỉ?
Bên kia.
Bạch tiền bối tay trái cầm theo một cái thùng lớn, sau đó nhìn chiếc xe bên cạnh mình với vẻ mỹ mãn.
Ừm vừa rồi sau khi lấy đủ tất cả tài liệu để luyện chế thức ăn cho thú cưng nhất phẩm xong, Bạch tiền bối đã bay ra khỏi bảo khố của mình, lúc đi ngang một showroom bán xe thì nhín trúng một chiếc xe.
Đó là một chiếc xe limousine dài hơn mười mét.
Trông khá xấu.
Nhưng không hiểu tại sao Bạch tiền bối lại thấy chiếc xe này rất thú vị.
Lúc nhìn thấy nó thì trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều sáng kiến để cải tạo nó.
Vậy nên Bạch tiền bối quyết đoán mua ngay.
Còn chuyện xe cải tạo không được tham gia giao thông... đối với tu sĩ cao giai thì không là vấn đề.
“Chiếc xe này chắc chắn rất hợp với ta.”
Bạch Tôn Giả nói đầy vẻ thỏa mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận