Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1506: Thư Sơn Áp Lực Đại tiểu hữu?

Chương 1506: Thư Sơn Áp Lực Đại tiểu hữu?
Khi đó lính mới tò te Tống Thư Hàng còn mượn CPU của hắn để tu luyện mà.
Thế mà chỉ mới chớp mắt, lính mới ngày nào đã trưởng thành đến mức có thể đánh giáp lá cà với năm mươi tên ngũ phẩm và một tên lục phẩm rồi.
Hắn cảm thấy chuyện Tống Thư Hàng là lính mới chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua thôi.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài… khoan đã… nhanh cái của khỉ!
Rõ ràng chỉ mới ba tháng rưỡi trước Tống Thư Hàng vẫn còn là một con gà mờ!
Đối với tuổi thọ dài dằng dặc của tu sĩ thì ba tháng đúng là “ngày hôm qua” rồi còn gì nữa?!
Diệt Phượng Công Tử mệt tim quá, chán nản quá, muốn out nhóm luôn cho rồi.
Hoàng Sơn tiền bối nói: “Thư Hàng, Thiên Nhân lục phẩm có thủ đoạn công kích thế nào?”
“À… theo ta nhớ thì hắn còn chưa kịp ra tay.” Tống Thư Hàng nhắn tiếp: “Vừa mới gặp nhau ta đã tặng cho bọn chúng một phát ánh nhìn mang thai, sau đó lập lớp phòng ngự để ngăn cản cung tên và phi tiêu. Nhân cơ hội, ta lại thình lình tặng Thiên Nhân lục phẩm một phát ánh nhìn phôi thai. Trên người Thiên Nhân lục phẩm có thuật nguyền rủa của Cổ Vu, đúng lúc này nó phát huy tác dụng. Thế là cả đám Thiên Nhân bị nguyền rủa chết sạch cả. Cuối cùng, ta dùng Ánh nhìn mang thai + ánh nhìn phôi thai hóa đá Thiên Nhân lục phẩm rồi ném hắn vào không gian tư nhân rồi giam lại.”
Bắc Hà Tán Nhân: “…”
Chẳng hiểu sao hắn lại thấy đám Thiên Nhân này hơi đáng thương.
Rõ ràng đám Thiên Nhân này là tử địch của tu sĩ, chỉ cần bọn chúng không bỏ cái thói săn kim đan chắc chắn sẽ kết mối thù không đội trời chung với tu chân giới và Yêu tộc. Thế nhưng nghe Tống Thư Hàng miêu tả xong, trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên cảnh tượng đám Thiên Nhân này ôm cái bụng phình to, nằm run như cầy sấy dưới ánh mắt của Tống Thư Hàng.
“Nếu Hoàng Sơn tiền bối muốn nghiên cứu thì ta gửi tặng Thiên Nhân lục phẩm cho ngài nhé? Nhưng chuyện này phải chờ Bạch tiền bối xuất quan mới được.” Tống Thư Hàng nói.
Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu: “Để ta nghiên cứu Thiên Nhân lục phẩm này cho. Ta đang chuẩn bị lên đường đến Lan Tây đảo để xem Điền Thiên và Điền Điền có cần trợ giúp gì không đây.”
Cuồng Đao Tam Lãng: “Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu là ai đấy? Trong nhóm của chúng ta có một người như vậy sao? Sao ta chẳng có ấn tượng gì cả nhỉ? Hoàng Sơn tiền bối, đạo hữu này mới vào nhóm đấy à?”
Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu: “…”
“Là Túy Vương Cư Sĩ chứ ai, đồ đần Tam Lãng.” Lệ Chi Tiên Tử nói: “Thế mà cũng không nhớ thì cư sĩ sẽ đau lòng đến mức nào cơ chứ?”
Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu: “…”
Đau lòng là cái gì?
Đối với ta mà nói, đau lòng chẳng là gì cả.
Vì từ lâu ta đã chẳng còn lòng ruột gì để mà đau nữa rồi!
“Vậy thì giao cho cư sĩ nhé.” Hoàng Sơn tiền bối nói.
Đương nhiên Hoàng Sơn tiền bối cũng đã quên béng đạo hiệu của Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu là gì rồi. Hắn bèn bỏ luôn đạo hiệu, chỉ gọi người ta là “Cư sĩ” thôi. Biện pháp này thông minh biết mấy.
“Chẳng phải Túy Vương Cư Sĩ nhà ngươi cũng chỉ có tu vi lục phẩm thôi sao? Ngươi có dám chắc là mình nghiên cứu được Thiên Nhân lục phẩm kia không đấy?” Cuồng Đao Tam Lãng lại hỏi.
“Thất phẩm rồi.” Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu thở dài bảo.
“Túy Vương Tôn Giả!” Cuồng Đao Tam Lãng chấn kinh.
Vì sao cư sĩ tấn thăng thành Tôn Giả mà không ai biết cả là thế nào?
“Ta tấn thăng một thời gian rồi… Thực ra cái hôm tấn thăng, ta còn nhắn tin trong nhóm nữa cơ.” Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu nói.
Bắc Hà Tán Nhân: “…”
Có sao? Có vụ này sao? Vì sao hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì thế này?
Hắn bèn nhanh chóng mở sổ ra xem.
Trên cuốn sổ của hắn cũng không hề ghi chép chuyện này.
“Chúc mừng cư sĩ đã tiến thêm một cảnh giới nữa, bát phẩm đang chờ rồi!” Bắc Hà Tán Nhân nói.
Ai cũng biết nguyện vọng lớn nhất của Bá Vương Cư Sĩ là tấn thăng bát phẩm, nhân tiền hiển thánh, chư thiên vạn giới không ai không biết hắn, sẽ không còn ai quên đạo hiệu của hắn nữa.
Bây giờ cư sĩ đã tấn thăng lên thất phẩm, với tư chất của hắn thì đường tới bát phẩm cũng không còn xa.
Đúng rồi, nói đi cũng phải nói lại, cư sĩ có mấy long văn nhỉ?
Trong lòng mọi người đều nghi hoặc, nhưng ai cũng ăn ý không hỏi vấn đề này. Bởi vì hỏi ra sẽ càng khiến cư sĩ đau lòng hơn mà thôi.
“Nếu có thông tin, số liệu hay phương thức tấn công của Thiên Nhân thì mọi người hãy gửi tin nhắn riêng cho ta. Ta sẽ cho người chỉnh lý lại… Tóm lại, những ngày tới các đạo hữu ngũ phẩm ra ngoài phải hết sức cẩn thận.” Hoàng Sơn tiền bối tổng kết: “Mặt khác, Tô Thị A Thất, nếu ngươi có kế hoạch dằn mặt Thiên Nhân thì nghĩ cách kiếm một cái phi hành khí của bọn chúng về cho ta. Ta muốn nghiên cứu thứ này để tìm hiểu cấu tạo của nó một chút. Đến lúc đối mặt với Thiên Nhân, chúng ta sẽ nhổ cỏ tận gốc, không cho bọn chúng cơ hội bỏ chạy.”
Hoàng Sơn tiền bối rất hiểu tính cách của Tô Thị A Thất. Gặp lũ Thiên Nhân ngông cuồng này, Tô Thị A Thất nhất định sẽ không chịu được mà muốn ra mặt đập cho chúng một trận ngay.
“Để ta cố thử xem.” Tô Thị A Thất đáp.
Tống Thư Hàng đọc đến đây, bèn nhắn: “Này… chỗ ta có một chiếc phi hành khí đấy. Ta đang định thay đổi cấu tạo của nó một chút để sửa thành thuyền tiên. Nếu Hoàng Sơn tiền bối muốn thì ta sẽ gửi nó cho.”
Hoàng Sơn tiền bối: “Hay lắm Thư Hàng. Nếu thực sự nghiên cứu ra cách phá giải phi hành khí của Thiên Nhân thì công đầu thuộc về ngươi đấy. Muốn thuyền tiên hả? Đến lúc đó ta sẽ chế tạo riêng một cái cho ngươi.”
Trong tu chân giới, danh tiếng và uy vọng của Hoàng Sơn tiền bối cực cao, mối quan hệ cũng rộng khắp.
“Cảm ơn Hoàng Sơn tiền bối.” Tống Thư Hàng nói.
Hoàng Sơn tiền bối lại nói: “A Thất à, ngươi cũng vẫn cứ nghĩ cách tóm cả phi hành khí nhé. Có mấy chiếc phi hành khí thì nghiên cứu cách phá giải sẽ nhanh hơn.”
“Được rồi. Để ta đi sắp xếp rồi lên đường săn Thiên Nhân ngay đây.” Tô Thị A Thất nói.
Sau khi offline, Tô Thị A Thất lập tức liên lạc với Tô Thị A Thập Lục… Hắn hi vọng Tô Thị A Thập Lục có thể tham gia vào kế hoạch săn Thiên Nhân lần này, chuyện này sẽ rất có ích với cô trong tương lai.


Cuộc thảo luận liên quan đến Thiên Nhân tạm thời kết thúc.
Tống Thư Hàng: “Đúng rồi, suýt nữa thì quên mất mục đích online. @Điền Thiên Đảo Chủ, @Điền Điềm Phó Đảo Chủ. Hai vị tiền bối có online không?”
Hắn muốn biết có phải hai vị này đã đón con rối tiên tử, Sở Sở và pho tượng của Bạch tiền bối lên Điền Thiên đảo rồi hay không.
Khi con rối tiên tử đi thì không để giấy tờ lại.
“Chỉ sợ đám Điền Thiên đang bận thôi, cả ngày hôm nay không thấy lên mạng trả lời tin tức rồi.” Bắc Hà Tán Nhân trả lời hắn: “Điền Thiên Đảo nhà họ lại là một tiết điểm không gian của chư thiên vạn giới, gần đây họ bận lắm.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ: “Thư Hàng tiểu hữu à, ta sắp đến Lan Tây đảo rồi. Chúng ta gặp nhau rồi ta đưa ngươi đến Điền Thiên đảo, ta có lệnh bài vào trận của Điền Thiên đảo, có thể vào thẳng trong đảo được đấy.”
Tống Thư Hàng đáp: “Được rồi, Thất Sinh Phù Phủ Chủ tiền bối. Ta đang ở trong quán ăn của Lan Tây đảo, để ta gửi tọa độ cho ngài.”


Hai tiếng sau, tiếng gõ cửa quán ăn vang lên.
Tống Thư Hàng kết thúc tu luyện minh tưởng, đứng dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa, Thất Sinh Phù Phủ Chủ vẫn mặc áo khoác đen rất ngầu, vẻ mặt vẫn uy nghiêm như trước.
“Tiền bối, cuối cùng ngài cũng tới rồi.” Tống Thư Hàng cười nói.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ thở dài bảo: “Trên đường lại gặp Thiên Nhân tập kích. Y như lần trước, bọn chúng xuất hiện thì lao vào đánh ta… sau đó đột nhiên rút lui chạy biến. Lần này ta ra ngoài hơi bị gấp, không mang theo phù văn mạnh, nếu không thì đã chơi chết bọn chúng rồi. Bị lãng phí mất bao nhiêu là thời gian.”
“Ta nghĩ… nguyên nhân đám Thiên Nhân đó vừa thấy ngài đã chạy có thể là vì hiệu quả “Thiên hạ không ai không biết ngài” trên người ngài đấy.” Tống Thư Hàng nói.
Bây giờ Thất Sinh Phù Phủ Chủ có cảnh giới ngũ phẩm, tám long văn, đồng thời trên người hắn còn mang thánh ấn.
Chắc hẳn vì cảm nhận được khí tức kim đan trên người Thất Sinh Phù Phủ Chủ nên đám Thiên Nhân kia mới hí hửng chạy tới, định đập hắn một trận để cướp kim đan. Nhưng vừa thấy mặt hắn thì bọn chúng phát hiện ra vị tu sĩ Kim Đan này là Thất Sinh Phù Huyền Thánh giả heo ăn thịt hổ.
Thế là cả đám chạy vắt giò lên cổ.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ ngửa cổ nhìn trời mà lòng đắng ngắt.
Những đạo hữu khác trong nhóm Cửu Châu số 1 bị Thiên Nhân chặn đánh thì chí ít có thể giết được mấy con, chỉ có hắn là không được con nào cả.
“Đừng nói chuyện này vội, tà tu kia có còn ổn không?” Thất Sinh Phù Phủ Chủ hỏi.
“Hắn thi triển một bí pháp, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại.” Tống Thư Hàng cười ha hả, đưa tay vạch một cái, chú thuật sư bị lôi từ thế giới hạch tâm ra.
Chú thuật sư vừa xuất hiện, hạ xuống đất, mở mắt ra liền nhìn thấy Thất Sinh Phù Phủ Chủ và Tống Thư Hàng.
“Thất Sinh Phù Huyền Thánh!” chú thuật sư thấy lòng mình lạnh ngắt.
Lại thêm một vị Huyền Thánh nữa.
“Ranh con, có nhớ những người dân bị ngươi sát hại ở Hổ Nha sơn năm đó không?” Thất Sinh Phù Phủ Chủ hỏi.
Lại là chuyện ở Hổ Nha sơn?
Tiêu rồi, phen này hắn đi đời nhà ma thật rồi.
Đáy lòng tà chú thuật sư rét lạnh, không biết có cơ hội tự sát để về nhà hồi sinh hay không nữa.
“Xem ra ngươi không nhớ rồi. Không nhớ cũng không sao, để ta nhắc cho mà nhớ.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói.
Dứt lời, hắn lấy sổ nhỏ của mình ra, tích thêm một cái.
Lại một lời thề nữa được hoàn thành.
“Thất Sinh Phù tiền bối, có thể trên người tên này có bí pháp hồi sinh, ngài nhớ phải đề phòng một chút nhé.” Tống Thư Hàng nhắc nhở: “Dựa vào kinh nghiệm phục sinh nhiều lần của mình, ta đánh hơi thấy khí tức của thủ đoạn tương tự ở trên người hắn. Theo ta phỏng đoán thì thủ đoạn hồi sinh của hắn chỉ là cấp thấp, phải trả giá lớn, xác suất thành công không cao, nhưng chung quy nó vẫn là thủ đoạn hồi sinh, cho nên phải đề phòng hắn tự sát.”
Dù sao hắn cũng đã sống lại hết lần này đến lần khác, cho nên có thể dùng trực giác để cảm ứng thuật pháp hồi sinh luôn rồi.
Tà chú thuật sư: “? ? ?”
Đánh hơi ra khí tức hồi sinh là cái quái gì?
Tống Thư Hàng cảm ứng được thuật pháp hồi sinh khiến cho tà chú thuật sư ngạc nhiên rớt cả hàm.
“Được rồi, ta tự biết chừng mực.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ dứt lời, bèn đưa tay triệu hồi mấy đạo phù văn rồi ném hết lên người tà chú thuật sư.
Sau đó, Thất Sinh Phù Phủ Chủ đưa một cái bình nhỏ cho Tống Thư Hàng: “Đây là quà cho ngươi.”
Tống Thư Hàng: “?”
“Xem như thù lao vì ngươi đã bắt cho ta tên nhãi này… Yên tâm đi, không phải của quý gì đâu, chỉ là một ít đan dược có thể kéo dài tuổi thọ thôi. Dược hiệu của nó rất yếu, không có tác dụng gì đối với tu sĩ cả, ngươi có thể cho người bình thường sử dụng.”
Tống Thư Hàng hơi động lòng: “Cảm ơn tiền bối.”
Đây cũng là lễ vật mà Thất Tu tiền bối chuẩn bị riêng cho hắn.
“Đi thôi, ta dẫn ngươi đến Điền Thiên đảo.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói.
Khi họ đang nói chuyện thì điện thoại của Tống Thư Hàng nhận được tin nhắn.
Tống Thư Hàng mở ra xem thì thấy Điền Thiên Đảo Chủ nhắn tin cho mình: “Thư Sơn Áp Lực Đại đạo hữu đang ở đâu đấy? Bọn ta đến đón ngươi đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận