Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1552: Kĩ năng mới - GET

Chương 1552: Kĩ năng mới - GET
“Đi rồi?” Thần bí cư sĩ giật giật khóe môi: “Thế hắn có để lại Thiên Nhân lục phẩm, hay là gửi lời gì nhờ hai vị đạo hữu nói lại với ta không?”
Điền Thiên Đảo Chủ: “Không có.”
“Ta nghĩ có lẽ hắn quên mất rồi. Cư sĩ à, ngươi hẹn với Thư Hàng tiểu hữu vào lúc nào thế?” Thất Sinh Phù Phủ Chủ hòi.
“Ta hẹn Thư Hàng tiểu hữu ở trên nhóm chat, lúc đó các ngươi cũng có mặt cả mà.” Thần bí cư sĩ ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng dấy lên nỗi chua xót khôn nguôi.
Không chỉ có Thư Hàng tiểu hữu quên ta mà các ngươi cũng quên béng!
Thất Sinh Phù Phủ Chủ: “…”
Từ sau khi thần công đại thành thì cảm giác tồn tại của Tỉnh Mục Cư Sĩ càng yếu đi.
Trước kia người ta chỉ nhớ nhầm đạo hiệu của hắn, sau này thường xuyên quên mất sự tồn tại của hắn, bây giờ thì cả việc liên quan đến hắn cũng quên luôn.
Nếu cứ tiếp tục thế này, nếu tương lai cư sĩ thực sự đại thành thần công, có khi nào hắn đứng ngay trước mặt mọi người mà không ai để ý đến hắn không?
Tỉnh Mục Kiếm Sĩ muốn chuyển nghề làm sát thủ à?
“Trong mấy ngày Tỉnh Mục đạo hữu mất liên lạc với thế giới bên ngoài đã có vài chuyện xảy ra. Hoạt động hằng năm của tu chân giới đã bắt đầu rồi. Chủ đề của hoạt động lần này là săn Thiên Nhân. Nếu Tỉnh Mục đạo hữu có thời gian rảnh thì có thể săn Thiên Nhân để tham gia hoạt động.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ nhắc nhở: “Nói thật là… ta nghi con Thiên Nhân lục phẩm kia đã bị Tống Thư Hàng đem đi đổi phần thưởng rồi.”
Hắn dám khẳng định chắc chắn rằng Thư Hàng tiểu hữu đã quên biến cái hẹn với Tỉnh Mục đạo hữu y như bọn họ. Mà nếu đã quên cái hẹn ấy, thì đương nhiên hắn phải đem Thiên Nhân lục phẩm trong tay đi đổi phần thưởng rồi!
“…” Thần bí cư sĩ thấy lòng đắng ngắt: “Thôi được rồi, ta không có hứng với mấy cái hoạt động này. Trên Điền Thiên đảo nhà ngươi có gì cần giúp đỡ không? Ta ở lại hỗ trợ là được.”
Đến cũng đến rồi, đâu thể đi một chuyến uổng công?
“Cảm ơn cư sĩ, bây giờ trên Điền Thiên đảo còn rất nhiều việc phải làm, ta chỉ đợi các đạo hữu lấy việc giúp người làm niềm vui như cư sĩ đến giúp ta thôi.” Điền Thiên Đảo Chủ cười rạng rỡ.
Thần bí cư sĩ: “…”
Sao lòng hắn càng đắng hơn rồi?
“Được, có chuyện gì cần ta hỗ trợ không?” Cư sĩ hỏi.
Điền Thiên Đảo Chủ lấy địa đồ Điền Thiên đảo ra: “Trận pháp bảo vệ ở phía đông của đảo đã hoàn toàn sụp đổ, bây giờ chỉ có mỗi ta và Thất Sinh Phù đạo hữu sửa chữa thôi. Cho nên ta có thể nhờ Tỉnh Mục đạo hữu đến sửa chữa phần trận pháp phía đông này được không? Vật dụng và linh thạch cần có ta đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Cư sĩ nhìn bản đồ rồi gật đầu: “Chuyện nhỏ thôi, giao cho ta đi.”
“Cảm ơn Tỉnh Mục đạo hữu.” Điền Thiên Đảo Chủ nói với vẻ cảm kích.
Cư sĩ ngửa cổ nhìn trời: “Nếu ngươi thực sự cảm ơn ta thì đừng có gọi ta là Tỉnh Mục đạo hữu nữa. Không nhớ được đạo hiệu của ta thì học theo Thất Sinh Phù Huyền Thánh đạo hữu, gọi thẳng cư sĩ thôi là được rồi.”
Ta tên là Túy Nhật, liên quan khỉ gì đến Tỉnh Mục hả?
“Được, cư sĩ.” Điền Thiên Đảo Chủ nói ngay.


Dù có lẽ các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đều không nhớ cư sĩ đã trở thành Tôn Giả thất phẩm, nhưng tu sĩ thực sự đã trở thành Tôn Giả rồi.
Tốc độ sửa chữa trận pháp của cư sĩ cực nhanh.
Chỉ nửa tiếng đồng hồ sau, cả một phần trận pháp rộng lớn đã được hắn sửa chữa xong xuôi.
Sau khi sửa chữa trận pháp xong, hắn ngồi nghỉ dưới một gốc cây, chuẩn bị tìm Điền Thiên Đảo Chủ xem còn việc gì có thể giúp đỡ nữa không.
Đúng lúc ấy thì Điền Thiên Đảo Chủ và Thất Sinh Phù Phủ Chủ đi qua khu vực này.
“Ơ, phần trận pháp này sao đã được chữa xong rồi? Ta nhớ trận pháp chỗ này bị sụp rồi cơ mà?” Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói.
“Trận pháp nhà ta không có chức năng tự sửa chữa đâu.” Điền Thiên Đảo Chủ nói.
Cư sĩ: “…”
Là ta! Là ta đây này!
Là ta sửa chữa trận pháp cho nhà ngươi đấy!
Nửa giờ trước, chính ngươi đích thân nhờ ta sửa chữa trận pháp giúp mà!
“Không nhớ thì thôi, chắc là gần đây bận quá nên nhớ lầm đó.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói.
Điền Thiên Đảo Chủ thở dài: “Đi thôi, đi sửa tiếp những chỗ khác vậy.”
Sau đó hai người kia kéo nhau đi mất hút.
Cư sĩ ngồi dưới tàng cây khóc như mưa.
Hắn ngự kiếm bay lên, vèo một cái đã biến mất.
Cư sĩ định về địa khu Giang Nam để tìm Tống Thư Hàng.
Không phải tìm Tống Thư Hàng để gây sự, cư sĩ không nhỏ nhen đến mức ấy.
Sau khi thăng cấp lên thất phẩm, hắn cần nâng cấp pháp khí bản mệnh của mình, trong quá trình cường hóa cần một vật liệu bát phẩm tên là răng Khuyển Thánh.
Cư sĩ nhớ Tống Thư Hàng có dư, cho nên định đến để giao dịch với hắn.
Để giao dịch với Thư Hàng tiểu hữu, cư sĩ đã chuẩn bị một nhánh Thiết Mộc Chi bát phẩm, ngoài ra còn có một pháp khí rất thú vị là hạch tâm hóa thân sủng vật.
Đó là một pháp khí thú vị có thể gắn vào bất cứ đâu để ngưng tụ ra một hóa thân. Gắn vào đá thì ngưng tụ ra Thạch hóa thân, gắn vào sắt thì ngưng tụ ra Thiết hóa thân, gắn vào cây thì sẽ ngưng tụ ra Mộc hóa thân…
Đương nhiên vì nó chỉ là pháp khí để chơi nên hóa thân được ngưng tụ ra không hề có sức mạnh, chỉ dùng để nói chuyện phiếm trong group chat và bưng trà đưa nước được thôi.
Ưu điểm của nó là tiêu hao rất ít. Chỉ cần một viên linh thạch ngũ phẩm là đủ duy trì hoạt động cho hóa thân mấy chục năm, thậm chí là trên trăm năm.
Đó là clone lội group mà Tống Thư Hàng luôn ước mơ tha thiết.


Ở một nơi khác.
Linh quỷ thu ba Thiên Nhân tứ phẩm vào thế giới hạch tâm.
Sau đó Tống Thư Hàng và Đậu Đậu nhặt nốt chiếc phi hành khí bị chém hỏng kia về.
Một người một chó cùng đi về khu đại học Giang Nam.
“Xe van bảy chỗ đi, ta thích cái đó, lái trông ngầu lắm luôn.” Đậu Đậu đề nghị.
Tống Thư Hàng: “Thôi, lấy hình thái xe con bình thường thôi. Ta muốn dùng chiếc thuyền tiên này về lâu về dài mà. Lỡ tương lai ta đi tham gia hoạt động lớn của tu chân giới mà lái cái xe van bảy chỗ bay đến thì trồng kì lắm.”
“Ngươi lái cái xe con bay đến thì đẹp mặt hơn chắc?” Đậu Đậu phản bác: “Thà ngươi lái cái xe đạp cho rồi.”
“Xe đạp còn không bằng máy kéo, máy kéo còn được tổ chức hẳn một giải đua trong tu chân giới rồi đấy. Mà trong bản thiết kế làm gì có mẫu xe đạp?” Tống Thư Hàng nói.
Một người một chó vừa bay vừa thảo luận.
Cuối cùng…
“Lấy cái này đi, xe thương vụ 9 chỗ, ghế sau để ngang, tha hồ cho ta lăn lóc.” Đậu Đậu đề cử.
Tống Thư Hàng suy tư, nghĩ đến việc đôi khi số xe mình phải chở quá năm người, 9 ghế đối diện nhau có thể thỏa mãn được nhu cầu của hắn.
“Được rồi, lấy cái này.” Tống Thư Hàng gật đầu: “Tiếp theo, hình thái người máy thì sao?”
“Cái đó mà còn cần phải hỏi? Đương nhiên là càng to càng tốt.” hai mắt Đậu Đậu sáng ngời lên: “To là chính nghĩa, hỏa lực là vương đạo!”
“Tán thành!” Tống Thư Hàng chọn hình thái người máy to nhất.
Sau đó, hắn gửi lựa chọn của mình cho Tiểu Khả tiên tử chăm sóc khách hàng.
“Được rồi, Hoàng Sơn tiền bối, nếu ngài đã quyết định thì cửa hàng sẽ tạo đơn hàng cho ngài. Chậm nhất là đêm nay hàng sẽ tới nơi. Xin ngài gửi lại địa chỉ nhận hàng ạ.” Tiểu Khả đáp.
Đêm nay giao hàng?
Nhanh thế sao?
Tống Thư Hàng suy nghĩ một lát rồi gửi địa chỉ tòa nhà của Dược Sư cho Tiểu Khả: “Nhận hàng trước rồi mới trả tiền à?”
“Đúng vậy, sau khi hàng tới, quý khách hài lòng thì bọn ta sẽ thông báo cho Hoàng Sơn tiền bối trả tiền. Xin đừng lo lắng.” Tiểu Khả đáp.
Đúng rồi, các cô sẽ thông báo cho Hoàng Sơn tiền bối trả tiền chứ không bắt Đậu Đậu trả đâu.
“Được rồi, trả tiền xong có cần đánh giá 5 sao cho cô không?” Tống Thư Hàng hỏi theo thói quen.
Tiểu Khả: “[icon mặt cười] Được ạ, xin hãy cho ta đánh giá năm sao nhé.”
“Vậy trước khi đánh giá năm sao, ta có thể thỉnh giáo cô về ngôn ngữ viễn cổ được không?” Tống Thư Hàng lại hỏi.
Tiểu Khả: “…”
Nếu ta không dạy thì có phải ngài sẽ đánh 1 sao cho ta không hả?
Một lúc sau, Tiểu Khả lại gửi một icon mặt cười rồi đáp: “Một lần, chỉ một lần cuối thôi đấy.”
Tiểu Khả phải vất vả lắm mới gửi được cái icon mặt cười kia đi.
“Vậy thì quyết định như thế nhé.” Tống Thư Hàng trả lời.
Có lẽ sau khi thỉnh giáo Tiểu Khả về ngôn ngữ viễn cổ một lần thì Bạch tiền bối cũng sắp về rồi. Đến lúc đó hắn có thể hỏi trực tiếp Bạch tiền bối về cách uốn lưỡi khi nói ngôn ngữ viễn cổ.


Tống Thư Hàng và Đậu Đậu hạ xuống từ không trung.
Khi hạ xuống, hắn lấy cái chăn mà Bạch tiền bối two cho, đắp lên mình và Đậu Đậu thu nhỏ để che giấu khí tức, sau đó bố trí huyễn thuật lên cả hai để tránh người khác nhìn thấy bọn họ từ trên trời giáng xuống.
Sau khi tiếp đất.
Đậu Đậu hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu chơi đây? À đúng rồi, cái máy tính mà ngươi tặng ta có còn ở đó không? Lâu lắm ta không lên mạng chơi rồi.”
Tống Thư Hàng nhìn đồng hồ: “Được, về nhà của Dược Sư chơi một lúc đi, ta nhân tiện học ngôn ngữ viễn cổ rồi ban đêm lấy hàng chuyển phát luôn.”
Địa chỉ nhận thuyền tiên chính là nhà của Dược Sư.
Một người một chó duy trì trận pháp huyễn thuật, trùm chăn, đi ra ngoài trường học.
Trên đường, Tống Thư Hàng ôm Đậu Đậu đi qua bãi đỗ xe.
Sau đó hắn thấy một chiếc xe việt dã phóng đến từ xa, xông vào bãi đỗ, lắc đuôi một cái, dừng lại ở… bên cạnh chỗ đỗ xe.
Xe không vào được.
“Trông cái xe này quen quen nhỉ?” Đậu Đậu truyền âm nhập mật cho Tống Thư Hàng.
“Chuẩn rồi, mau ngồi xuống trốn đi, lần này chúng ta không bị đè bẹp đúng là quá may mắn!” Tống Thư Hàng trả lời.
Một người một chó trùm chăn lên, trốn tiệt.
Một lát sau, Đông Phương Lục Tiên Tử từ trên xe bước xuống.
Cô quay đầu ngó quanh tứ phía, không thấy có ai, bèn thả một huyễn thuật cấp thấp lên cả mình và xe.
Sau đó, cô nhấc bổng chiếc xe việt dã khổng lồ, đặt cái rầm xuống chỗ đậu xe bên cạnh.
Xong xuôi, Đông Phương Lục Tiên Tử phủi tay với vẻ rất chi là hài lòng.
Kĩ năng đỗ xe – Duyệt!
Đông Phương Lục Tiên Tử lấy điện thoại di động ra: “Alo, Tạo Hóa đạo hữu đấy à? Ta đến nơi rồi. Ừ, được, ta sẽ không nói chuyện này cho Thư Hàng tiểu hữu biết đâu. Nhất định chúng ta sẽ cho hắn một bất ngờ thú vị. Quyết định như thế nhé, ta đến tìm ngươi đây.”
Dứt lời, Đông Phương Lục Tiên Tử giả trừ huyễn thuật, đi ra khỏi trường.
Tống Thư Hàng: “…”
Bất ngờ thú vị đến từ Tạo Hóa tiền bối ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận