Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1838: Đại đại đại đại đại đại hiệp, xin đừng giết ta

Chương 1838: Đại đại đại đại đại đại hiệp, xin đừng giết ta
Thiên kiếp pháp khí thiết nương tử bắn văng về phía ba người Tống Thư Hàng.
Bạch tiền bối phân thân đứng ngay trước nhất, vung tay lên, phẩy thiên kiếp ra như đập gián.
Thiên kiếp bị đánh bay lại phóng về phía Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục, pháp khí mở ra, để lộ phần ruột đáng sợ.
“Chuyền đẹp lắm!” Tống Thư Hàng kéo Tô Thị A Thập Lục ra sau lưng mình, búng người lao lên: “Ngả người móc bóng!”
Hắn tung chân đá pháp khí thiết nương tử bay ra ngoài, rơi thẳng xuống lòng biển mênh mông.
Không biết sau khi thiên kiếp này rơi xuống biển rồi có nổ chết cá hay không?
Tô Thị A Thập Lục chớp mắt, cười nói: “Thiên kiếp pháp khí này sẽ không nổ ra thêm một bảo vật nữa chứ?”
“Phát cuối là ta đá đi, chắc là không ảo thế đâu.” Tống Thư Hàng đáp.
Khi hắn đang nói chuyện, dưới đáy biển bỗng có một hòn đảo nhỏ nổi lên, xung quanh đảo được bao phủ bởi trận pháp hộ đảo. Trận pháp mở ra, nuốt trọn thiên kiếp pháp khí thiết nương tử vào bụng.
Vỏ kiếm Xích Tiêu Kiếm: “Á đệch!”
“Nổ… nổ ra thứ gì thật à?” Tống Thư Hàng kinh ngạc thốt lên.
“Đừng hoảng, hòn đảo nhỏ này chính là mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ mà ta tìm ra ban nãy. Vì tạm thời không thể cất một vật khổng lồ thế này đi nên ta mới để nó tùy tiện chìm trong lòng biển. Ban nãy ngươi đá thiên kiếp lên trên nó nên mới khiến nó phản ứng thôi.” Giọng nói của Bạch tiền bối vang lên.
“Mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ này có chỗ nào đặc biệt không? Nó là phần nào của Thiên Đình viễn cổ vậy?” Tống Thư Hàng quay đầu nhìn Bạch tiền bối.
Ai ngờ vừa quay đầu lại thì thấy phân thân Bạch tiền bối mặt đơ đang lặng lẽ thử làm động tác hai ngón trỏ chọc má.
Tống Thư Hàng: “…”
Bạch tiền bối phân thân đổi động tác hai ngón trỏ chọc má thành vuốt mặt một cách cực kì tự nhiên, sau đó bình tĩnh nói: “Không biết, vì đang bận nặn thiên kiếp nên ta còn chưa vào thăm dò mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ này.”
“Vậy lát nữa chúng ta vào xem đi?” Vỏ kiếm Xích Tiêu Kiếm nói.
“Chờ Tô tiểu hữu độ kiếp thành công đã.” Phân thân Bạch tiền bối rất đáng tin cậy.
Kiếp cuối cùng của Tô Không Vân kết thúc một cách hoàn mỹ.
Toàn bộ quá trình độ kiếp diễn ra rất thuận lợi, có thể dùng làm video giảng dạy cách độ kiếp nhị phẩm lên tam phẩm được, chỉ có điều cảnh tượng Bá Tống tiền bối và Bạch Thánh lần lượt nặn thiên kiếp làm tam quan của nó hơi bị lung lay.
Thiên kiếp kết thúc, kiếp vân tan biến, chân khí bắt đầu tuần hoàn trong đan điền bản mệnh và bảy tiểu đan điền trong thể nội của Tô Không Vân, chân khí đại hà mênh mông hình thành.
Tô Không Vân cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, chỉ hơi rùng mình một cái đã đột phá lên đến tam phẩm rồi.
Sau khi đột phá cảnh giới thì tinh thần, thể chất và chân khí đều tăng vọt.
Lâng lâng sung sướng.
Đối với tu sĩ, độ kiếp là một quá trình đắng trước ngọt sau. Trong khi độ kiếp thì khổ không nói nổi, khi độ kiếp xong, cảnh giới tăng lên, lại là sướng như lên trời. Cảm giác độ kiếp thành công cực kì dễ gây nghiện.
“Ha ha ha, ta thăng cấp thành công rồi!” Tô Không Vân dang hai tay hô lớn.
Lần này nó trốn khỏi tộc địa của Tô thị để tìm Tô Thị A Thập Lục quả là quá chính xác!
Nếu cứ ở mãi trong tộc địa Tô thị thì biết đến bao giờ mới tấn thăng lên tam phẩm được? Nói không chừng còn độ kiếp thất bại, hóa thành tro bụi ấy chứ.
Làm sao có thể giống như bây giờ? Trước thì Bá Tống Huyền Thánh tạo ra trận pháp độ kiếp riêng, sau lại có Bạch Thánh hộ đạo cho nó. Không những thế, nó còn được sờ tận tay pháp khí bát phẩm, được tán gẫu với thần binh của Trường Sinh Giả và được tặng một cái bình trữ vật nữa chứ!
Bạch Thánh đẹp không phải dạng vừa đâu!
Người thật còn đẹp hơn lúc nhân tiền hiển thánh trên tivi nhiều, dù trên mặt chẳng có biểu cảm gì nhưng vẫn tỏa ra mị lực vô song… muốn sờ thử Bạch Thánh một cái quá.
Nếu có thể sờ vào Bạch Thánh bằng xương bằng thịt thì lúc về Thiên Hà Tô thị có chuyện để kể cho đám anh em trong tộc nghe rồi.
Có biết Bá Tống tiền bối không? Ta đã nhìn thẳng vào mắt ngài ấy đấy!
Có biết thần binh của Trường Sinh Giả không? Nó biết nói chuyện luôn đó nha!
Có biết pháp khí bát phẩm không? Ta sờ tận tay rồi đó!
Có biết Bạch Thánh không? Ta cũng đã sờ tận tay luôn đấy nhé!
Có biết thiên kiếp nhị phẩm lên tam phẩm không? Thiên kiếp của ta bị Bá Tống Huyền Thánh nặn thành sợi, mang về kho tàu luôn rồi này!
Chỉ trong vẻn vẹn hơn nửa ngày, những gì Tô Không Vân trải qua đã đủ để viết ra mười vạn từ có lẻ.
“Tiểu đạo hữu Tô gia, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta phải lên đường thôi.” Bạch tiền bối phân thân lên tiếng.
Tô Không Vân vẫy tay cật lực: “Dạ tiền bối, ta chuẩn bị xong rồi!”
Bá Tống tiền bối đưa Tô Thị A Thập Lục theo, vậy nếu lát nữa phải bay lên không trung thì Bạch Thánh sẽ mang nó theo đúng không? Vậy chẳng phải là nó có cơ hội sờ vào góc áo của Bạch Thánh rồi à?
Trong lúc Tô Không Vân đang suy tư thì thân thể nó đã bay lơ lửng như được một bàn tay khổng lồ nhấc lên.
Đó là bàn tay niệm lực của Bá Tống tiền bối.
“Này nhóc, dù ta không biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng vẻ mặt thì dị hợm lắm nhé.” Tống Thư Hàng bình tĩnh nói.
Chính vì thế mà hắn quyết định dùng bàn tay niệm lực nhấc Tô Không Vân lên.
Ở một vài phương diện, Tô Không Vân rất giống Tống Thư Hàng, ví dụ như nét mặt khá là thành thật.

Bạch tiền bối phân thân, Tống Thư Hàng, Tô Thị A Thập Lục và Tô Không Vân đáp xuống khoảng không trên hòn đảo mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ.
“Thư Hàng tiểu hữu, có cách nào chuyển nó vào thế giới hạch tâm của ngươi trước không? Như vậy thì chúng ta thăm dò sẽ thuận lợi hơn, không sợ đang thăm dò thì có người ngoài tới quấy rầy.” Bạch tiền bối phân thân nói.
“Chuyển map từ dã ngoại vào phó bản cá nhân đi.” Vỏ kiếm Xích Tiêu Kiếm lên tiếng.
Tống Thư Hàng nhìn hòn đảo kia: “To quá.”
Thể tích của mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ này lớn hơn cửa vào thế giới hạch tâm, muốn đưa nó vào thế giới hạch tâm thì phải có Bạch tiền bối two hỗ trợ thu nhỏ nó lại mới được.
Nhưng Bạch tiền bối two còn đang dỗi kia kìa.
Có lẽ vì thiên kiếp của hiện thế hơi ngấy với Bạch tiền bối two. Không biết hai món “ma kiếp nướng” và “ma kiếp chao dầu” có hợp khẩu vị của ngài ấy không đây?
“To quá thì cắt nhỏ nó ra.” Bạch tiền bối phân thân nói.
Cắt thành từng mảnh, chuyển dần vào trong rồi ghép lại sau, giống như khi chuyển Tử Vong Sâm Lâm vào thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng là được.
Dứt lời, Bạch tiền bối phân thân chìa tay về phía Tống Thư Hàng: “Đưa ta thanh kiếm.”
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối bị mang đi rồi, ta chỉ có vỏ của nó thôi.” Tống Thư Hàng vỗ lên linh hồ bản mệnh của mình.
Thánh kiếm Chung Yên trong bộ pháp khí tổ hợp tam thập tam thú của Bạch tiền bối two xuất hiện.
Trảm hạm đao dài ba trăm mét, dùng để cắt hòn đảo mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ này thì không còn gì thích hợp hơn!
Bạch tiền bối phân thân cất bước, đáp xuống phần đầu chuôi của thánh kiếm Chung Yên.
Hắn hơi động tâm ý, cự kiếm dài ba trăm mét giương cao, nhắm thẳng vào mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ.
“Đại đại đại đại đại đại đại hiệp đừng giết ta!” Đúng lúc này, có một tiếng kêu thảng thốt phát ra từ bên trong mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ.
“Ngươi nói gì ta ta ta ta ta ta ta ta cũng nghe ngươi hết!” Giọng nói kia nức nở suýt khóc.
“Khí linh à?” Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
Nhưng mà một thứ như mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ có thể sinh ra khí linh sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận