Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2517: Ba Tống: Ông nội?

Chương 2517: Ba Tống: Ông nội?
Thương Hải Thư Sinh: “? ? ?”
Vị Minh Hành Tử tiền bối của Trường Sinh kiếm tông này không phải truyền tin tức phân bố tà vọng ở thành phố Văn Châu cho hắn, mà muốn nghìn dặm xa xôi tới đây xem muội muội chưa ra đời của đại lão Bá Tống?
“Đợi đã, Minh Hành Tử tiền bối, ngài chờ một chút đã. Kỳ thật vị tiểu cô nương họ Tống chưa ra đời này đã mang đại tạo hóa trên người rồi!” Thương Hải Thư Sinh vội hô lên.
Vị này chính là muội muội của đại lão Bá Tống nổi tiếng thiên hạ, muội muội ruột đấy. Con gái nhà khác thì sinh ra đã ngậm thìa vàng, mà vị cô nương này trực tiếp ngậm thìa tiên khí giáng sinh luôn ấy.
Muội muội ruột của Bá Bá Tống, chờ khoảnh khắc mà cô ra đời, trên chín mươi phần trăm tu luyện giả chư thiên vạn giới hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ nể mặt cô. Có đại lão Bá Tống chống lưng phía sau, lại thêm tư chất ưu tú của cô, tương lai nhất định cô sẽ trở thành tiên tử vang danh chư thiên vạn giới.
Trước đó, Diệp Thanh Đạo Cô phụ trách kiểm tra tin tức của muội muội đại lão Bá Tống, hắn phụ trách truyền tiên tức của vị muội muội chưa ra đời này về. Lúc hắn truyền tin tức về muội muội của Bá Tống thì còn chưa biết cô nương tư chất ưu tú này là muội muội đại lão Bá Tống, cho nên lúc gửi tin tức về đã không ghi chú điểm này.
Về sau, hắn và Diệp Thanh Đạo Cô bị sự xuất hiện của Bá Tống tiền bối làm chấn kinh, hiện tại còn đang nơm mớp lo sợ rụt trên ghế sô pha. Căn bản không có thời gian nhín thì giờ đi sửa đổi tin tức truyền về.
“Đã mang đại tạo hóa trên người? Thế mà lại có người trước lão phu một bước, nhanh chân đến trước ư?” Minh Hành Tử tiền bối của Trường Sinh kiếm tông sửng sốt.
Hắn ở ngay hậu đài, vừa nhìn thấy tin tức Thương Hải Thư Sinh phản hồi là lập tức liên hệ với Thư Sinh ngay. Không ngờ thế mà còn có kẻ nhanh hơn hắn!
Minh Hành Tử tiền bối cực kỳ không cam lòng: “Là lão thất phu nào thần tốc như thế? Thương Hải tiểu hữu ngươi nói tên lão ra đi, đợi lão phu đi lý luận với lão.”
Bé gái có tư chất ưu tú bực này, nếu có thể dẫn vào Trường Sinh kiếm tông, tương lai cực kỳ có khả năng trở thành trụ cột của Trường Sinh kiếm tông. Mà bảo bối như vậy lại bị người khác giành trước một bước, bỏ lỡ một trăm triệu.
Thương Hải Thư Sinh: “…”
Hắn lẳng lặng ngẩng đầu nhìn Bá Tống tiền bối… lão thất phu Bá Tống?
Mặc dù âm thanh điện thoại không lớn, nhưng Bá Tống tiền bối đang trong phạm vi năm mét, khẳng định đã nghe rõ toàn bộ lời nói của Minh Hành Tử tiền bối trong điện thoại.
Cũng may dường như Bá Tống tiền bối ở đối diện không để ý, ngược lại hàm hậu cười: “Vậy mà lại nhìn ra tư chất ưu tú của muội muội ta, vị Minh Hành Tử đạo hữu này thật có mắt nhìn.”
Thấy thế, Thương Hải Thư Sinh yên tâm một chút, hắn trả lời: “Hồi Minh Hành Tử tiền bối, kỳ thật không phải có người nhanh chân đến trước, mà là thân phận của bản thân tiểu cô nương Tống gia này vô cùng đặc thù.”
Minh Hành Tử nghi hoặc hỏi: “Thân phận gì?”
“Muội muội Bá Tống.” Thương Hải Thư Sinh trả lời.
“Gì?” Minh Hành Tử đần mặt ra.
Sau một lúc lâu.
“Bá Tống Huyền Thánh? Vị Bá Nho, Bá Ma, Bá Long, Bá Diệt kia?” Minh Hành Tử thuộc như lòng bàn tay, đọc ra thánh hào ngũ liên bá.
Thương Hải Thư Sinh trả lời: “Đúng vậy.”
Minh Hành Tử: “Ruột thịt á?”
Minh Hành Tử xác định: “Ruột thịt, dù là muội muội hay là phụ mẫu thì đều là ruột thịt. Hơn nữa, Bá Tống tiền bối đang ở bên cạnh ta.”
Minh Hành Tử: “…”
Gặp quỷ rồi, tình tiết này không hợp logic. Bá Tống tiền bối tu vi cao thâm khó lường, là đại lão nổi danh chư thiên vạn giới, càng là tuyển thủ hạt giống đang thi đấu kế thừa Thiên Đạo, chứng đạo bất hủ.
Phụ mẫu hắn có thể sống đến hiện tại, chí ít cũng phải có cảnh giới Kiếp Tiên cửu phẩm chứ?
Hai vị Kiếp Tiên cửu phẩm còn mang thai được à?
Không phải đã nói bát phẩm sẽ vô sinh ư?
Việc này hoàn toàn không hợp lẽ thường!
Đợi đã, lẽ nào… Bá Tống Huyền Thánh đã hạ được nan đề ‘Huyền Thánh bát phẩm vô sinh’, cho nên phụ mẫu hắn trở thành nhóm người được lợi đầu tiên?
Không hổ là đại lão Bá Tống.
Minh Hành Tử ảo tưởng một đợt, hình tượng đại lão Bá Tống trong lòng càng trở nên cao thâm khó lường hơn.
Vì vậy, lại một lát sau.
Minh Hành Tử nói nhanh: “Xin lỗi, quấy rầy rồi, cáo từ, khỏi tiễn.”
Tiếp đó, hắn không chút do dự cúp điện thoại, sợ cúp trễ sẽ bị Bá Tống Huyền Thánh bắt được cơ hội.
Đồng thời hắn thuận tay kéo số điện thoại của Thương Hải Thư Sinh và Diệp Thanh Đạo Cô vào sổ đen luôn, tránh cho bọn họ gọi lại.
Trong khoảng thời gian này, hắn phải khiêm tốn làm việc, tốt nhất là ở lỳ trong động phủ không ra, tránh cho không cẩn thận đụng phải đại lão Bá Tống.


Thế nào cũng không ngờ tới, hơn mười phút sau, Minh Hành Tử đạo trưởng của Trường Sinh kiếm tông vẫn thảm thương tự đưa mình tới cửa.
Hắn tự mình qua đây, đưa ‘tin tức phân bố tà vọng ở thành phố Văn Châu’ đến nhà Bá Tống Huyền Thánh.
Vốn những tin tức này truyền qua điện thoại và internet là được.
Nhưng chuyện liên quan đến đại lão Bá Tống hiện đang ở đường Bạch Kình Văn Châu, và chuyện muội muội ruột của đại lão Bá Tống đã thành phôi thai, đang dần phát dục đều được Thương Hải Thư Sinh báo cáo lên trên.
Nhằm thể hiện lòng tôn kính với Bá Tống tiền bối, Minh Hành Tử đành phải kiên trì, tự mình đem tin tức tà vọng ở thành phố Văn Châu và phụ cận thành phố Văn Châu tới cửa.
Nhân tiện, hắn còn thay mặt toàn thể nhân viên chuẩn bị một phần lễ mọn, tặng tới cửa cho phụ mẫu Bá Tống, chúc mừng Tống gia sắp sinh ra một vị thiên kim.
Minh Hành Tử đạo trưởng tuyệt vọng nhìn trời.
Nhưng dù trong lòng hoảng hốt đến bức bách, nhưng trên mặt hắn vẫn phải nặn ra nụ cười chân thành.
Sau khi vừa gặp mặt, Minh Hành Tử đạo trưởng trước tiên dâng phần lễ mọn kia lên. Tuy nói là lễ mọn, nhưng bởi vì toàn thể nhân viên gom lại, số lượng quà tặng vẫn rất phong phú.
Tiện thể còn có một danh sách lễ mọn, có thể lộ ra đạo hiệu trước mặt đại lão Bá Tống cũng là chuyện cực tốt.
Tiếp đó, Minh Hành Tử đạo trưởng giao phần ‘tin tức phân bố tà vọng ở thành phố Văn Châu’ đã được in ra cho Bá Tống tiền bối, trong phần tin tức này đã ghi chú trọng điểm những tà vọng mạnh mẽ và khá khó đối phó.
Tống Thư Hàng mỉm cười nói: “Vất vả đạo hữu chạy chuyến này, kỳ thật chút tin tức này truyền qua internet là tốt rồi, không cần phiền toái vậy đâu.”
Về chuyện trước đó đối phương gọi hắn là lão thất phu trong điện thoại, Tống Thư Hàng căn bản không thèm để ý. Dù sau đối phương đang khen muội muội chưa ra đời kia, tuệ nhãn biết châu ngọc, trong lòng Tống Thư Hàng thấy rất vui.
“Không vất vả, không vất vả chút nào. Có thể có cơ hội gặp Bá Tống tiền bối một lần, là duyên phận lớn lao.” Minh Hành Tử đạo trưởng chân thành nói.
Ba Tống và mẹ Tống bên cạnh thấy vị đạo trưởng này còn lớn tuổi hơn hai người bọn họ, lại chân thành gọi con trai mình là ‘tiền bối’, cứ cảm thấy bực bội quái dị.
Tống Thư Hàng lật nhìn tư liệu trên tay, thuận miệng hỏi: “Bên thành phố Văn Châu có tu sĩ chuyên xử lý tà vọng không?”
“Có, trong đó khiến bọn ta bất ngờ là lần này Vô Cực Ma Tông phái rất nhiều đệ tử tinh anh ra chém giết tà vọng khắp nơi. Hành sự của Ma môn khiến người ta nghĩ không thấu.” Minh Hành Tử trả lời.
“Vô Cực Ma Tông? Cứ cảm thấy đây là cái tên khiến người ta hoài niệm.” Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói, hắn lặng lẽ duỗi tay nắm lấy tay nhỏ của A Thập Lục bên cạnh, tay lớn ôm lấy tay nhỏ.
Giữa A Thập Lục và Vô Cực Ma Tông vẫn còn thù oán chưa giải quyết.


Minh Hành Tử đạo trưởng không ở lại nhà Tống Thư Hàng lâu, giao xong tư liệu, lại trả lời một vài vấn đề của Tống Thư Hàng, hắn bèn đứng dậy cáo từ.
Dù sao cũng chột dạ, nào dám ở lâu?
Đạo Cô và Thư Sinh cùng với nữ sĩ xuống lầu, tiễn Minh Hành Tử đạo trưởng trước. Nhưng hai người bọn họ cũng không rời đi, lát nữa bọn họ sẽ đi theo Bá Tống tiền bối, Tô Sơn tiền bối và Linh Điệp Tử tiền bối đi quét tà vọng, sau đó đứng ngoài quan sát chiến lực vô địch của Bá Tống tiền bối!
Đợi sau khi khách khứa rời đi, Tống Thư Hàng đột nhiên trưng ra vẻ mặt thần bí vẫy tay với người nhà.
Ba Tống: “Làm gì?”
“Khà khà, ba, mẹ, con cho ba mẹ xem một niềm vui bất ngờ này.” Tống Thư Hàng cười nói.
Mẹ Tống nghi hoặc nói: “Niềm vui bất ngờ gì?”
“Nhìn kỹ nhé.” Tống Thư Hàng vén tay áo, vỗ tay một cái.
Trong hư không lại hiện lên một tầng gợn sóng không gian.
Thế giới hạch tâm mở ra!
Ngay cả Tô Thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử đều nghi hoặc nhìn về phía Tống Thư Hàng, tò mò hắn muốn cho mọi người xem niềm vui bất ngờ gì.
Roẹt ~
Lúc này, có một bóng dáng nho nhỏ màu bạc rơi ra từ thế giới hạch tâm, vừa lúc ngã vào trong ngực Tống Thư Hàng.
Ba Tống và mẹ Tống nhìn vào ngực Tống Thư Hàng.
Đó là một bé gái tinh xảo, thoạt nhìn chỉ chừng hai tuổi, có thể còn nhỏ hơn một chút?
Mái tóc dài màu bạc xõa tung sau lưng…
Lông mi dài chớp chớp, dáng vẻ như vừa tỉnh ngủ, bên cạnh cô bé còn có chút sương mù mỏng manh quấn quanh người cô.
Đó là một bé gái người gặp người thích, lúc ba Tống và mẹ Tống vừa nhìn thấy bé gái này là lập tức sinh lòng yêu thích.
Hơn nữa… xem xét tỉ mỉ thì có thể thấy diện mạo của cô bé này có vài phần rất giống Tống Thư Hàng.
Nói đúng ra hẳn là tướng mạo bây giờ của Tống Thư Hàng có vài phần giống cô bé này. Từ sau khi bắt đầu tu luyện, tướng mạo của Tống Thư Hàng tự nhiên cũng xảy ra một ít biến hóa.
Các loại nhân tố như cảnh giới, công pháp, linh quỷ, thiên tài địa bảo từng ăn, lực lượng công đức, tâm cảnh tu vi, thủ đoạn hồi sinh, vân vân đều sẽ ngầm thay đổi vẻ bề ngoài của tu sĩ.
“A Tống.” Sau khi bé gái tóc bạc hiện thân thì vui vẻ dụi đầu vào ngực Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng sờ đầu cô bé, dịu dàng nói: “Âm Trúc, gọi ông nội, còn có bà nội.”
Lý Âm Trúc xoay đầu lại, nhìn về phía ba Tống và mẹ Tống, sau đó giòn giã hô: “Ông nội, bà nội.”
Ba Tống: “! ! !”
Mẹ Tống: “! ! !”
Tiếng ông nội bà nội này, không chỉ làm mềm trái tim ba Tống và mẹ Tống, càng khiến tâm tình bọn họ bùng nổ.
Mẹ Tống gần như trước tiên quay đầu nhìn về phía Tô Thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử.
Hai cô bé này đều không phải tóc bạc.
“Ngoan.” Tống Thư Hàng ôm lấy tiểu Âm Trúc, đưa cho ba mình: “Bé là tiểu Âm Trúc, âm trong âm nhạc, trúc trong cây trúc.”
Ba Tống vội cẩn thận nhận lấy cháu gái.
Hôm nay tâm tình của ông quả thật sụp đổ đến không xong.
Con trai là tu chân giả, vợ mình mang thai con gái, bị người ngay mặt gọi là lão tổ, hiện tại trong nháy mắt đã biến thành ông nội.
Cuộc đời thay đổi quá nhanh, mẹ nó kích thích.
Sau khi ba Tống bế tiểu Âm Trúc chốc lát thì chuyển cho mẹ Tống.
Mẹ Tống nhận lấy cháu gái, ánh mắt chuyển lên người Vũ Nhu Tử và Tô Thị A Thập Lục lần nữa.
“Không phải con.” Vũ Nhu Tử liên tục xua tay: “Con chưa từng sinh em bé, mặc dù con muốn sinh một bé chơi đùa, nhưng không phải hiện tại.”
Vậy chính là A Thập Lục rồi?
Ánh mắt của mẹ Tống rơi lên người A Thập Lục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận