Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2325: Xa Tận Chân Trời, Gần Ngay Trước Mắt

Chương 2325: Xa Tận Chân Trời, Gần Ngay Trước Mắt
Thấy Tống Thư Hàng không từ bỏ, thậm chí chạy tới bên cạnh cửa gỗ muốn giữ quả cầu chúa tể Cửu U lại.
Thiếu niên ba mắt tiền bối dựa vào ghề xích đu, chậm rãi nói: “Tiểu Bá Tống, ngươi không cần làm đi làm lại nữa, dù ngươi có trào phúng thế nào, nó cũng sẽ không tiến vào đâu. Theo ước định, nếu nó không tiến vào, vậy tiền đặt cược này xem như xong.”
Trên bầu trời, mưa vẫn rơi.
Chẳng biết tại sao, dù nhìn thấy Tống Thư Hàng mất tiền đặt cược, nhưng tâm trạng của ba mắt tiền bối cũng không tốt hơn được.
“Chủ nhân, cố nhân đã qua đời. Dù ngươi có nhớ nhung cỡ nào thì nó cũng không thể sống lại.” Quản gia nhãn cầu bung ô nhẹ giọng an ủi, nhưng cuối cùng, nó lại đột nhiên bổ sung một câu: “Vì vậy, kính xin chủ nhân thu hồi cuồng phong bão tố đi, gần đây trời cứ mưa mãi, ta cảm thấy bệnh phong thấp của ta sắp tái phát mất rồi.”
Ba mắt tiền bối: “…”
Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đang nhớ nhung cố nhân hả?
[Ba mắt tiền bối, chỉ cần có thể kéo đại lão quả cầu béo vào tiểu thế giới này thì xem như xác định thành lập tiền đặt cược đúng không?] Tống Thư Hàng vừa nhìn đại lão quả cầu béo đang trên đường nhảy xuống các bậc của Tán Tài Vương Tọa, vừa âm thầm truyền âm.
“Chỉ cần ngươi có bản lĩnh đó.” Thiếu niên ba mắt trả lời.
Tống Thư Hàng gật đầu thật mạnh.
“Bá Tống tiểu hữu, không phải ngươi muốn lấy thân làm mồi, dụ dỗ quả cầu chúa tể Cửu U vừa rồi đó chứ?” Quản gia nhãn cầu chợt hỏi.
Trong lúc nói chuyện, ô sắt lớn trong tay nó nghiêng một chút về phía chỗ thiếu niên ba mắt… nước mưa thuận theo mặt ô sắt giội thẳng xuống người thiếu niên ba mắt.
Thiếu niên ba mắt: “…”
“Yên tâm đi, tiền bối. Ta sẽ không làm chuyện tự tìm đường chết như vậy đâu.” Tống Thư Hàng cam đoan. Loại chuyện như lấy thân làm mồi này quá nguy hiểm.
Dù sao thì con cá đó quá lớn.
Nói không chừng hắn vừa ló nửa người ra đã bị đại lão quả cầu béo kéo đi mất, chết không toàn thây ấy chứ.
“Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không có lại nữa. Nên lần này ta phải đánh cược một phen.” Tay Tống Thư Hàng âm thầm bấm pháp ấn để phòng ngừa.
Sau đó, hắn hét lớn về phía đại lão quả cầu béo: “Đại lão quả cầu béo, xin dừng bước.”
Tống Thư Hàng có thể thấy được lần này đại lão quả cầu béo phân thân hoạt động được ở hiện thế như thế, một là do đã dung hợp với thân thể khiếm khuyết của cầu di vật Thiên Đạo, hai là bởi vì trong cơ thể nó có tấm binh phù hình rồng kia.
Pháp khí do đại lão Rồng Đốm lưu lại trước khi chứng đạo, quả nhiên không hề tầm thường.
Nếu như có thể moi tấm binh phù hình rồng kia ra được thì năng lực hành động ở hiện thế của đại lão quả cầu béo nhất định sẽ giảm xuống rất nhiều.
Cho nên… Nếu có thể giữ đại lão quả cầu béo clone lại thì đáng để liều mạng.
Dù là hành động có phần mạo hiểm thì cũng đáng để liều mạng.


Đại lão quả cầu béo trên cầu thang Tán Tài Vương Tọa nghe thấy giọng nói của Tống Thư Hàng, nhưng ngay cả đầu cũng không thèm quay lại.
Nó đã hạ quyết tâm, hôm nay sẽ không để ý tới Bá Tống Huyền Thánh nữa.
Bất kể đối phương khích thích, trào phúng nó như thế nào cũng vô dụng.
Nó tiếp tục nhảy xuống cầu thang từng bước theo tiết tấu của bản thân. Đại lão quả cầu béo clone không phải đang nhảy nhót đơn giản, dường như nó còn đang lưu lại ký hiệu trên Tán Tài Vương Tọa trong lúc nhảy.
“Đại lão quả cầu béo… Ngươi còn nhớ bộ phận đã bị Thánh Nhân trâu bò gặm mất ở thời kỳ viễn cổ năm kia không?” Sau lưng, Tống Thư Hàng trực tiếp đưa ra một tin tức vô cùng bùng nổ.
Đây cũng là chuyện mà đại lão quả cầu béo quan tâm nhất!
Không giống với những Thiên Đạo khác, việc bản thể của đại lão quả cầu béo ‘nghỉ việc’ là mang tính chất bị ép chứ không phải chủ động nghỉ việc. Sau khi đánh một trận với Thánh Nhân Nho gia khi xưa, ‘tồn tại’ của nó đã không còn hoàn chỉnh nữa, đã để lại tai họa ngầm lúc tấn chức Thiên Đạo.
Đề tài này vừa ra khỏi miệng thì đại lão quả cầu béo clone vốn đang nhảy cầu thang đột nhiên xoay người lại.
“Ngươi biết ư?” Đại lão quả cầu béo gằn từng chữ một.
“Kỳ thật trên người ta có một bí mật cực lớn.” Tống Thư Hàng nói: “Thật ra, ta…”
“Qủa nhiên ngươi chính là thân thể chuyển thế của Thánh Nhân Nho gia!” Đại lão quả cầu béo đột nhiên hét lên.
Mặt Tống Thư Hàng đần thối ra: “? ? ?”
“Ta vẫn luôn chú ý đến Nho gia ở hiện thế, tuy rằng bây giờ ta không cách nào trực tiếp giám thị Nho gia, nhưng ta vẫn luôn thông qua thủ đoạn gián tiếp để tìm hiểu tin tức của bọn chúng. Ta thật không ngờ, Thánh Nhân Nho gia ngươi lại ẩn nấp sâu như vậy. Dưới tình huống như vậy mà ngươi vẫn có thể thông qua bí pháp để chuyển thế hồi sinh, sống lại trên cõi đời này. Ngươi lừa gạt Thiên Đạo của ta, lừa gạt cả chư thiên vạn giới.” Đại lão quả cầu béo phân thân trầm giọng nói.
“Chờ chút đã, đại lão quả cầu béo. Bí mật ta nói không phải cái này.” Tống Thư Hàng nói.
Kịch bản này không đúng.
Điều hắn muốn làm chính là lợi dụng thao tác này để dụ dỗ đại lão quả cầu béo qua đây.
Nhưng thao tác của hắn vừa mới bắt đầu thì đã bị đại lão quả cầu béo bẻ cua quá khét.
“Ngươi không cần nói gì hết, chỉ cần ngươi ra khỏi tiểu thế giới này thì ta nhất định sẽ cắn nuốt ngươi.” Đại lão quả cầu béo clone trầm giọng nói.
Tống Thư Hàng: “…”
“Tuy rằng ngay từ đầu ta đã quyết định sẽ bóp chết ngươi, nhưng bây giờ sau khi bóp chết ngươi, ta còn muốn cắn nuốt ngươi, không để sót lại miếng nào. Lần này, ngươi sẽ không có cơ hội chuyển thế nữa đâu, Thánh Nhân Nho gia ạ.” Đại lão quả cầu béo clone nói.
“Ta không phải Thánh Nhân Nho gia chuyển thế.” Tống Thư Hàng bình tĩnh lại rất nhanh.
“Mặc kệ ngươi có phải hay không, kết quả đều như nhau thôi.” Đại lão quả cầu béo chậm rãi nói.
Dù sao cũng phải bóp chết.
“Dù ngươi có bóp chết rồi cắn nuốt ta thì ngươi cũng không lấy được tin tức về ‘tồn tại’ đã bị Thánh Nhân Nho gia gặm mất kia đâu.” Tống Thư Hàng mỉm cười.
Thân thể của đại lão quả cầu béo clone cứng đờ.
“Kỳ thật ta có phải Thánh Nhân Nho gia chuyển thế hay không, trong lòng đại lão quả cầu béo ngươi hiểu rõ nhất. Đừng lừa mình dối người, ngươi có thể nhìn ra được ta không phải chuyển thế của bất kỳ kẻ nào.” Tống Thư Hàng tiếp tục nói.
Đại lão quả cầu béo clone trầm mặc không nói.
“Muốn biết về ‘tồn tại’ mà ngươi đã bị mất không? Muốn biết ‘tồn tại’ kia giờ đang ở đâu hay không?” Tống Thư Hàng chậm rãi nói.
Trong giọng nói của hắn mang đầy cám dỗ của ma quỷ.
Ít nhất đó là cám dỗ không cách nào cưỡng lại được đối với đại lão quả cầu béo. Dù sao đây cũng là thứ nó vẫn luôn vất vả tìm kiếm trong mấy vạn năm.
“Ngươi biết vật kia ở đâu à?” Trên thân thể hình cầu của đại lão quả cầu béo hiện lên một con mắt, nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng.
“Đúng vậy, ta biết. Ta biết rất rõ vật kia ở đâu.” Tống Thư Hàng gật đầu đáp.
“Ta sẽ chờ ngươi bên ngoài vương tọa này.” Đại lão quả cầu béo phân thân trầm giọng nói.
Dứt lời, nó lại tiếp tục nhảy xuống bậc thang.
“Không cần đâu, đại lão quả cầu béo. Thực ra ta có thể nói cho ngươi biết ‘thứ’ mà ngươi bị mất đang ở đâu ngay bây giờ.” Tống Thư Hàng trưng ra vẻ mặt bình tĩnh, không để lộ chút cảm xúc nào.
Đại lão quả cầu béo sửng sốt.
“Thứ kia, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.” Tống Thư Hàng chỉ về phía ba mắt tiền bối: “Tán Tài Vương Tọa có một quy tắc, chỉ cần đánh cược với chủ nhân sau vương tọa, thắng cược là có thể thu được một lượng lớn bảo vật. Nếu thua thì phải dâng tiền đánh cược lên.”
Con mắt duy nhất của đại lão quả cầu béo lập tức nhìn chằm chằm vào thiếu niên ba mắt.
“Mà ta và ba mắt tiền bối đã tiến hành hai ván cược rồi.” Tống Thư Hàng bổ sung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận