Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1025: Tư Thế Orz Nghênh Đón Đợt Thiên Kiếp Cuối Cùng

Chương 1025: Tư Thế Orz Nghênh Đón Đợt Thiên Kiếp Cuối Cùng
Lúc sắp mất đi ý thức, Thiên Nhai Tử đạo trưởng còn cố gắng đứng thẳng lưng, cho dù thân bị trọng thương nhưng hắn vẫn muốn đứng thẳng.
“Lão phu có chết cũng phải đứng thẳng để đối mặt với cái chết. Còn hai tên chết nhát bên cạnh kia, lão phu thật xấu hổ khi làm bạn với bọn họ!”
Đây là ý nghĩ trong đầu Thiên Nhai Tử đạo trưởng vào lúc này.
Trước khi chết, Thiên Nhai Tử đạo trưởng căm tức nhìn về đống tên lửa thiên kiếp ở phía trước:
“Tới đây đi, tới bắn chết lão phu đi!”
Nếu bản thân mở miệng hét thảm một tiếng trước khi chết thì lão phu không phải là nam nhân! Chớ nói chi là làm ra tư thế cực kỳ hèn nhát giống như Thất Sinh Phù Phủ Chủ và Thường Viễn Tử.
Tới đi thiên kiếp! Lão phu không sợ ngươi đâu!
Trong lúc Thiên Nhai Tử đạo trưởng đang nghĩ loạn, ý thức của hắn càng ngày càng yếu.
Ngay sau đó, một chuyện khiến hắn vô cùng hoảng sợ đã xảy ra. Hắn phát hiện đầu gối mình đang từ từ gập lại.
Dường như trong thiên địa có một loại lực lượng không thể địch nổi đang đè trên người hắn, muốn ép hắn khuỵu xuống.
Là do nội tâm hắn mềm yếu sao?
Không đúng!
Là thiên kiếp đang tác quái!
Đợt thiên kiếp hiện đại hóa này không chỉ muốn phá hủy thân xác tu sĩ, mà còn muốn đùa giỡn với ý chí của bọn họ nữa sao?
Nhưng lão phu sẽ không đầu hàng dễ dàng như vậy đâu.
Ý chí của lão phu, tâm cảnh của lão phu đã trải qua rèn luyện, nhìn thấu cả sinh tử rồi. Ngay cả cái chết lão phu còn không sợ, ngươi muốn lão phu khom lưng uốn gối ư? Đừng có mơ!
Thiên Nhai Tử đạo trưởng thầm tuyên bố dõng dạc trong lòng.
Dù có chết, hắn cũng không khuất phục!
Chẳng qua là... tâm trí thì rất kiên cường nhưng thân xác lại quá mềm yếu.
Đầu gối hắn không nghe theo sự khống chế của bản thân, cứ dần dần co lại, cuối cùng hắn cũng ngồi xổm xuống giống như Thất Sinh Phù Phủ Chủ và Thường Viễn Tử.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Nhưng mọi việc không chỉ dừng lại ở đây. Sau khi đầu gối bị buộc cong xuống, đến lượt hai tay hắn vừa run rẩy vừa từ từ đưa lên một cách mất kiểm soát, chuẩn bị bày ra tư thế nhát chết kia.
“Không!!! Để xuống ngay, khốn kiếp! Thả hai tay ta xuống ngay! Cho ta chết một cách quang minh chính đại đi!”
Thiên Nhai Tử đạo trưởng gào thét trong lòng.
Nhưng thực tế tàn khốc vẫn tiếp diễn ngay trước mặt hắn. Một hơi thở sau, cuối cùng hai tay hắn cũng đặt lên trên đỉnh đầu, bày ra tư thế ôm đầu sợ hãi tiêu chuẩn, hệt như tư thế của Thất Sinh Phù Phủ Chủ và Thường Viễn Tử mà hắn đã khinh bỉ trước đó.
Sau đó, thân thể hắn bắt đầu mất khống chế mà từ từ lắc lư.
Ngay giờ khắc này, Thiên Nhai Tử đạo trưởng cảm giác tôn nghiêm của mình đã bị chà đạp tàn nhẫn!
Đây đúng là nỗi nhục nhã không gì sánh được!
Đồng thời trong lòng hắn cũng ngộ ra.
Ta đã trách lầm Thất Sinh Phù đạo hữu và Thường Viễn Tử đạo hữu rồi, không phải bọn họ hèn nhát mà chắc chắn bọn họ cũng có nội tâm kiên cường nhưng thân xác lại yếu đuối giống như hắn vậy.
Cũng đúng, Thất Sinh Phù đạo hữu và Thường Viễn Tử đạo hữu đều là người có đạo tâm kiên định, đâu giống như lão giả vô danh kia.
Cuối cùng Thiên Nhai Tử đạo trưởng dùng hết toàn bộ sức mạnh còn sót lại, nhìn về phía Tống Thư Hàng.
Ở nơi đó, Tống Thư Hàng còn đang chật vật chống cự lại thiên kiếp.
Ánh sáng công đức trên người bị đánh tan lúc trước đang dần khôi phục lại. Chỉ cần Tống Thư Hàng không chết, ánh sáng công đức cũng sẽ không biến mất. Dù có bị đánh tan mười ngàn lần thì nó cũng có thể dần khôi phục.
Mà lúc này, mặc dù đầu bị trọc, quần áo nhuốm đầy máu nhưng Tống Thư Hàng vẫn đứng thẳng lưng.
Trong lòng Thiên Nhai Tử đạo trưởng chợt dâng lên cảm giác vui mừng thanh thản, cuối cùng hắn cũng mất đi ý thức.
Giờ đây ba vị tiền bối Thất Sinh Phù Phủ Chủ, Thường Viễn Tử và Thiên Nhai Tử ở sau lưng Tống Thư Hàng đều duy trì tư thế ôm đầu sợ hãi, lắc lư quỷ dị theo sóng xung kích từ đạn nổ.
Mỗi lần ba người bọn họ lắc lư, màn sáng trên người sẽ sáng lên một chút. Sau đó có một loại lực lượng còn mạnh hơn cả chân khí và linh lực hội tụ lại cùng một chỗ từ trên người bọn họ, rồi truyền đến trên người Tống Thư Hàng.
Luồng lực lượng này lại thông qua thân thể Tống Thư Hàng, truyền đến trên người con rối tinh phẩm đang ôm đầu sợ hãi kia.
Sau khi hoàn thành một vòng tuần hoàn ở trên người con rối tinh phẩm, luồng lực lượng kỳ lạ này lại thông qua Tống Thư Hàng, trở về trên thân ba người Thất Sinh Phù Phủ Chủ.
Bốn người cộng thêm một con rối vẫn tiếp tục duy trì mối liên hệ thần bí này, mặc cho tên lửa thiên kiếp cuồng bạo đánh xuống, bọn họ vẫn cứ đong đưa không ngã.
...
Tống Thư Hàng cũng không biết bản thân đã vung bao nhiêu đao, ngưng tụ khôi giáp đao ý bao nhiêu lần nữa.
Thật ra bởi vì mất máu quá nhiều, năng lượng tiêu hao quá lớn, lúc này hắn đã rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, trên người có chừng trăm vết thương.
Bây giờ hắn chỉ máy móc vung đao, thi triển Nghịch Lân Thức trong Nghịch Lân Đao Pháp, sau đó sẽ ngưng tụ đao ý đã bị nổ tung lại thành đao ý khôi giáp. Ngay lúc khôi giáp đao ý và Nghịch Lân Thức vẫn chưa bị vỡ nát, hắn sẽ dùng tay trái làm đao, chém ra một chiêu Hỏa Diễm Đao.
Về phần tại sao lâu vậy rồi mà tên lửa thiên kiếp và xe tăng đầy trời vẫn chưa đánh hắn thành tro bụi ấy à? Rõ ràng vấn đề này rất quan trọng nhưng hắn đã không còn dư tinh lực để suy nghĩ nữa.
Còn Thông Nương đang ở trong túi thu nhỏ một tấc trước ngực hắn lại bị cuốn vào một vòng tuần hoàn tàn khốc, bị sét đánh tỉnh... bị sét đánh ngất đi... lại bị sét đánh tỉnh... tiếp tục bị sét đánh ngất đi... cứ mãi như thế. Cung may là uy lực nổ tung của tên lửa thiên kiếp đã bị Tống Thư Hàng, màn sáng của con rối tinh phẩm và túi thu nhỏ một tấc do Kiếp Tiên cửu phẩm tự tay chế tạo làm suy yếu bớt, nếu không lúc này Thông Nương đã biến thành một cọng hành khét rồi.
Tống Thư Hàng vẫn duy trì loại trạng thái mơ hồ đến mấy phút đồng hồ.
Mãi đến khi kim quang công đức trên người hắn lại sáng chói rực rỡ, mỹ nhân rắn công đức xuất hiện lần nữa thì trạng thái này mới ngừng lại.
Khi mỹ nhân rắn công đức hiện thân lần nữa, tinh thần của Tống Thư Hàng nhận được sự tăng phúc nên lại hăng hái lên.
Mỹ nhân rắn công đức vừa hiện thân đã lập tức bao bọc lấy Tống Thư Hàng thật kín, sau đó giơ hai tay ra ngăn chặn đạn nổ của tên lửa thiên kiếp và công kích tầm xa của xe tăng.
Tiếp đó cô xoay đầu nhìn tên lửa thiên kiếp nổ liên hồi ở xung quanh, rồi lại nhìn con rối tinh xảo đang ôm đầu sợ hãi ở trước mặt, cuối cùng là ba người Thất Sinh Phù Phủ Chủ cũng ôm đầu ngồi ở phía sau.
Mỹ nhân rắn công đức cũng muốn làm động tác ôm đầu sợ hãi, nhưng tiếc là bản thân không có chân vậy nên cô đành quấn đuôi thành một vòng.
Ngay sau đó, mỹ nhân rắn công đức bỗng ngửa ra sau rồi hét lên:
“A a a a~~”
Sau khi phát ra tiếng hét thảm thiết có tiết tấu kia, cô lại ngoẹo đầu rồi giả chết.
Tống Thư Hàng:
“...”
Khi nghe được tiếng kêu thảm thiết quen thuộc kia, công thêm việc tạm thời có mỹ nhân rắn công đức chống đỡ thiên kiếp thay mình, tinh thần của hắn khôi phục lại một ít.
“Ta vẫn chưa chết ư?”
Tống Thư Hàng ngẩn người tự hỏi, trong giọng nói còn mang theo vẻ bất ngờ không dám tin.
Chẳng lẽ mệnh phù của mình đã phát huy tác dụng à? Có thể do thế giới thiên kiếp này là nơi có tính phong tỏa, cho nên mệnh phù chỉ có thể làm mình sống lại ở ngay chỗ này?
Không đúng... pháp khí, bảo đao Bá Toái, túi thu nhỏ một tấc đều vẫn còn trên người mà. Nói vậy là bản thân không phải sống lại do mệnh phù mà là mình vẫn còn sống!
Tống Thư Hàng vội vàng lấy đan dược chữa thương và khôi phục chân khí ở trong vòng tay pháp khí ra rồi uống vào, sau đó lại lấy thuốc mỡ bôi lên vết thương. Lúc này thương thế trên người hắn rất nặng, nhìn thôi cũng thấy lạnh người rồi.
Cũng may là phần lớn vết thương đều có thể khôi phục bằng cách dùng đan dược. Bây giờ hắn phải thừa dịp mỹ nhân rắn công đức vẫn chưa tan vỡ để khôi phục một ít thể lực, chữa trị phần nào thương thế.
Đồng thời Tống Thư Hàng cũng quay đầu nhìn ra sau lưng. Hắn đã chống đỡ nổi, vậy ba vị tiền bối Thất Sinh Phù có còn sống không nhỉ?
Nhứng lúc Tống Thư Hàng quay đầu qua xem thì lại chẳng thấy gì cả. Hàng loạt đạn nổ không ngừng đã chắn mất tầm nhìn, hắn không thấy được gì hết.
Mà xung quanh chỉ toàn là khí tức của thiên kiếp, hắn cũng không cách nào cảm ứng được khí tức của ba vị tiền bối.
Cũng không biết ba vị tiền bối thế nào nữa?
Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này, mặc dù không biết làm sao mình lại chống đỡ nổi, nhưng nếu đã chống nổi rồi vậy hắn sẽ không bỏ cuộc.
Hơn nữa, theo hắn tính toán thì tên lửa thiên kiếp hẳn là sắp kết thúc rồi.
Tống Thư Hàng tính không sai.
Đợt tên lửa thiên kiếp cuối cùng đã nổ tung, thậm chí nhiệt lượng hình thành do vụ nổ còn xuyên thấu qua tầng bảo vệ của mỹ nhân rắn công đức, tác động lên người hắn.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên liên hồi, kéo dài đến mười mấy hơi thở mới dừng.
Lại qua hơn hai mươi hơi thở sau, chấn động do vụ nổ gây ra mới ngừng lại.
Trải qua lễ rửa tội của đợt tên lửa thiên kiếp cuối cùng, mỹ nhân rắn công đức trên người Tống Thư Hàng đã rút nhỏ đi chín thành, chỉ còn lớn bằng một người bình thường, tận lực bao bọc Tống Thư Hàng ở trong ngực.
“Vượt qua rồi sao?”
Tống Thư Hàng vui mừng nói.
Khói lửa và ánh sáng của vụ nổi dần tản đi.
Tống Thư Hàng vừa liếc mắt đã thấy được con rối tinh phẩm vẫn giữ nguyên tư thế ôm đầu sợ hãi, trong lòng lặng lẽ thở dài. Mặc dù con con rối này thật vô dụng nhưng không hổ là con rối bát phẩm trở lên, chất liệu không hề tầm thường. Trải qua đợt thiên kiếp kinh khủng như vậy, thế mà nó lại không bị hư hại chút nào cả.
Tiếp theo Tống Thư Hàng lại nhìn ra sau lưng lần nữa.
Sau đó... cằm Tống Thư Hàng như muốn rớt xuống đất.
Trợi ạ, ai đến nói cho hắn biết cảnh tượng trước mắt là sao thế này?
Ba vị Thất Sinh Phù Phủ Chủ, Thiên Nhai Tử đạo trưởng, Thường Viễn Tử tiền bối đều giữ tư thế ôm đầu sợ hãi, nếu nhìn kỹ sẽ thấy được thân thể bọn họ vẫn đang khe khẽ lắc lư.
Có vẻ như ba vị tiền bối bị thương rất nặng, hơn nữa cũng đã mất đi ý thức, nhưng trên người bọn họ vẫn còn sót lại một luồng sinh cơ, xem ra vẫn còn sống.
Còn sống là tốt rồi, trong lòng Tống Thư Hàng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lại quay đầu nhìn con con rối tinh phẩm vẫn giữ nguyên tư thế ôm đầu sợ hãi ở phía trước.
“Cảm ơn.”
Tống Thư Hàng nói lời cảm ơn với thái độ vô cùng thành khẩn.
Chỉ cần là người có chút chỉ số thông minh đều có thể đoán ra được, chắc chắn là con con rối tinh phẩm thoạt nhìn rất nhát gan này đã ra tay tương trợ nên ba vị tiền bối mới còn sống.
Thậm chí có thể việc Tống Thư Hàng vẫn còn mạnh khỏe như bây giờ cũng là nhờ con con rối tinh phẩm này.
Con rối tinh phẩm không đáp lại mà chỉ dời vị trí qua một chút, đưa lưng về phía Tống Thư Hàng rồi tiếp tục duy trì tư thế ôm đầu sợ hãi.
Đây là đang giận à?
Hay là... đợt thiên kiếp tiếp theo sắp tới rồi?
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn về biển thiên kiếp.
Sau đó sắc mặt hắn cứng đờ.
Biển thiên kiếp vốn đang vây kín mọi người giờ bỗng co rút, ngưng tụ lại với nhau. Người ta nói áp súc là tinh hoa, biển thiên kiếp mênh mông ngưng tụ lại thế này thì uy lực của nó sẽ mạnh đến cỡ nào đây?
Song điều càng đáng sợ hơn chính là hình thái mà thiên kiếp đang ngưng tụ.
Một thứ giống như hầm phóng bom nguyên tử đang nhanh chóng thành hình.
Đây cũng là đợt thiên kiếp cuối cùng, nếu không có gì bất ngờ thì sợ rằng sẽ là thiên kiếp có hình thái vũ khí hạt nhân.
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn về con rối tinh phẩm, đợt này có thể chống đỡ nổi không đây?
Con rối tinh phẩm ngẩng đầu lên nhìn về phía hầm phóng bom nguyên tử, sau đó... cô đột nhiên lộn một cái ngay tại chỗ, từ tư thế ôm đầu sợ hãi biến thành tư thế orz quỳ xuống đất.
Trái tim Tống Thư Hàng chợt lạnh.
Ý là... bít cửa rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận