Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1055: Tống Tiền Bối, Chi Bằng Ngươi Thu Nhận Ta Đi

Chương 1055: Tống Tiền Bối, Chi Bằng Ngươi Thu Nhận Ta Đi
“Vậy ta đếm ba hai một, chúng ta bắt đầu nhé?”
Tống Thư Hàng nói.
“Được.”
Tô Thị A Thập Lục gật đầu.
Thất Tu Tôn Giả bên cạnh mỉm cười giải trừ thế giới thực tại ảo cho hai người, sau đó Tôn Giả chắp tay sau lưng, xem như làm trọng tài cho hai người kia tranh tài ngự đao phi hành.
“Ba, hai, một!”
Tống Thư Hàng nhấc bảo đao Bá Toái lên, để nó nằm ngang rồi thi triển Khiên Đao thuật xông lên hư không, tốc độ vô cùng nhanh.
Tô Thị A Thập Lục lại thong dong điềm tĩnh, đợi sau khi Tống Thư Hàng bay lên cao, cô mới chậm chạp lấy ra một viên đan dược bổ sung chân nguyên rồi ngậm vào miệng. Tiếp đó, cô vươn tay thay đổi pháp ấn, trên bảo đao bản mệnh của cô biến hóa ra một mảnh độn quang bao phủ lên thân hình cô. Người ở bên ngoài nhìn vào sẽ thấy Tô Thị A Thập Lục và bảo đao bản mệnh nhân đao hợp nhất, hóa thành một luồng đao quang.
Ngay sau đó, luồng đao quang kia phóng lên trời, đuổi theo Tống Thư Hàng chỉ trong một giây, lại vượt qua Tống Thư Hàng chỉ trong một giây; một giây kế tiếp đã bỏ xa Tống Thư Hàng ở sau lưng; qua thêm một giây nữa, ngay cả bóng dáng Tô Thị A Thập Lục Tống Thư Hàng cũng không thấy được.
Tống Thư Hàng:
“…"
Lúc trước Diệp Tư đã từng giải thích với hắn mấy loại hình ngự kiếm phi hành của tu chân giới.
Loại thứ nhất là loại Tống Thư Hàng hiện đang học, chân đạp độn quang mà đi. Trước tiên ngưng tụ một mảnh độn quang, sau đó tu sĩ đạp trên độn quang và phi hành với tốc độ cao. Cách này khá thịnh hành trong giới tu chân, vừa tương đối an toàn lại ít tốn sức. Thứ hai là cách ngự kiếm phi hành, khá thích hợp dùng để mang người ra vẻ ngầu lòi hay dẫn người bay cùng.
Cao minh hơn chân đạp độn quang phi hành chính là ‘nhân kiếm hợp nhất’ và ‘nhân đao hợp nhất’, thân thể tu sĩ cùng phi kiếm hoặc bảo đao hợp nhất hóa thành kiếm quang, đao quang, trong nháy mắt sẽ đi nghìn vạn dặm, loại thân pháp này có tốc độ cực nhanh, tiêu hao lớn. Mà cách Tô Thị A Thập Lục hiện đang dùng chính là cách ngự đao phi hành ‘nhân đao hợp nhất’ này.
Ngoài ra còn có các loại độn thuật đặc thù còn cường hãn hơn cả ‘nhân đao hợp nhất’. Chẳng hạn như Thiên Bằng Độn Pháp trong Thần Thú Cửu Diệu Độn Pháp mà Bạch tiền bối đã từng sử dụng, đó là một loại phi kiếm độn pháp cực kỳ cao minh.
Tống Thư Hàng không ngờ Tô Thị A Thập Lục ấy thế mà đã nắm giữ cách ngự đao ‘nhân đao hợp nhất’ này… thế cho nên, trong cuộc tranh tài này Tống Thư Hàng chỉ có thể hít bụi ở sau lưng cô nàng.
Lại nói, bình thường tu sĩ tứ phẩm phổ thông đến tứ phẩm hậu kỳ mới có thể thử học tập cách ngự đao này. Đây chính là sự khác biệt giữa tu sĩ cấp bậc thiên tài và tu sĩ bình thường.
“Thư Hàng tiểu hữu đừng nản lòng, Tiểu Thập Lục sử dụng phương pháp ngự đao phi hành ‘nhân đao hợp nhất’ sẽ khiến chân nguyên tiêu hao cực lớn. Ngươi cứ tranh thủ đuổi theo cô ấy, nói không chừng vẫn có cơ hội đuổi kịp đấy.”
Thất Tu Tôn Giả chắp sau lưng đạp không mà đi, cười nói với Tống Thư Hàng.
“Tiêu hao lớn bao nhiêu ạ?”
Tống Thư Hàng vừa điều chỉnh tư thế Khiên Đao thuật của bản thân, vừa dò hỏi.
“Lấy trình độ chân nguyên của Tiểu Thập Lục bây giờ mà nói, nếu cứ bay thẳng như thế thì ước chừng bay được hơn hai phần ba chặng đường là sẽ hao hết chân nguyên thôi.”
Thất Tu Tôn Giả tính toán.
“Nói vậy là ta vẫn còn có hy vọng ư?”
Ánh mắt Tống Thư Hàng sáng lên, cắn răng tăng nhanh tốc độ của Khiên Đao thuật.
Thất Tu Tôn Giả mỉm cười, hắn tiếp tục đạp không mà đi, không nhanh không chậm theo bên cạnh Tống Thư Hàng.
Đúng rồi, vừa rồi hắn quên nói cho Tống Thư Hàng biết việc trước khi Tô Thị A Thập Lục bay lên còn nuốt một viên đan dược bổ sung chân nguyên. Lúc đó lấy góc độ phi hành của Tống Thư Hàng tiểu hữu thì hình như vừa lúc không thấy được cảnh Tiểu Thập Lục nuốt đan dược.
Thôi quên đi, loại chuyện như vậy không cần phải nói.
Vừa cho người trẻ tuổi hy vọng, một giây sau lại tàn nhẫn bóp nát hy vọng là chuyện rất độc ác. Hãy để Tống Thư Hàng tiểu hữu ôm hy vọng mà lao về phía đại học Giang Nam đi.
Thất Tu Tôn Giả thầm nghĩ trong lòng.
Hắn cảm thấy mình quả là một tiền bối thấu tình đạt lý.


Sau khi Tống Thư Hàng liều mạng bay đến đại học Giang Nam rồi tìm một nơi đáp xuống thì thấy Tô Thị A Thập Lục đang ngồi trên một chiếc ghế đá cách đó không xa, trong tay bưng một ly kem lớn, múc từng muỗng ăn ngon lành.
Thấy Tống Thư Hàng đáp xuống, A Thập Lục cười tươi như hoa vẫy tay với hắn.
Tống Thư Hàng thu hồi bảo đao, đi tới bên cạnh cô rồi tò mò hỏi:
“Thập Lục, cô sử dụng độn thuật ‘nhân đao hợp nhất’ cơ mà, chân nguyên không tiêu hao nhiều à?”
“Có đan dược khôi phục chân khí mà, trên người ta có nhiều lắm, dùng một viên là được.”
Tô Thị A Thập Lục chớp mắt nói.
Tống Thư Hàng:
“…"
Đúng vậy, sao mình lại không nghĩ tới còn có thuốc hồi mana chứ nhỉ.
Chờ chút đã! Lúc trước mình bị Thất Tu Tôn Giả lừa rồi! Tống Thư Hàng quay đầu lại nhìn về phía Thất Tu Tôn Giả.
Thất Tu Tôn Giả mỉm cười, đồng thời ánh mắt Tôn Giả nhìn về phía vị trí sau lưng Tống Thư Hàng, tại đó có một vị Linh Hoàng ngũ phẩm đang nhanh chóng tới gần.
Cùng lúc đó, Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục cũng có cảm giác, hai người quay đầu nhìn về phía sau.
Vị cường giả Linh Hoàng kia nhanh chóng đến gần.
“Hức hức hức hức ~~ Thư Hàng tiểu hữu.”
Vị lão đại gia này vừa khóc thút thít vừa chạy về phía Tống Thư Hàng. Cũng may trên người hắn có pháp thuật ẩn thân, người bình thường không cách nào nhìn thấy hắn.
“Là Khốc Lão Nhân đấy à.”
Khóe miệng Tống Thư Hàng co giật.
Sau đó hắn nhớ tới một chuyện quan trọng, hắn nhớ ngày hôm qua hắn đã hứa Khốc Lão Nhân rằng buổi tối khi liên hệ với Diệp Tư thì sẽ nhờ Diệp Tư đi hỏi Sở các chủ xem Bích Thủy Các có còn nhận người hay không.
Kết quả không ngờ hôm qua thiên kiếp 5 + 1 hạ xuống, cưỡng ép kéo đám người Tống Thư Hàng vào trong thế giới thiên kiếp. Sau đó lại là nhân tiền hiển thánh, Huyền Thánh giảng pháp, rồi đến đạn đạo thiên kiếp … Kết quả, Tống Thư Hàng quên mất tiêu chuyện của Khốc Lão Nhân luôn.
“Tống tiền bối, chúc mừng ngài thành công tấn chức Huyền Thánh bát phẩm.”
Khốc Lão Nhân khóc lóc chúc mừng, sau đó hắn lại nói:
“Tống tiền bối, lúc nào ngài rảnh rỗi thì hỏi Bích Thủy Các còn nhận người hay không giúp ta nhé?”
Tống Thư Hàng xấu hổ đáp:
“Khụ, Khốc tiền bối ngươi đừng vội, ta sẽ lập tức hỏi giúp ngươi đây.”
“Tống tiền bối cứ gọi ta là Tiểu Khốc đi.”
Khốc Lão Nhân lau nước mắt nói.
Tống Thư Hàng:
“…"
Quả nhiên, nên giao Thiên Khấp Bảo Điển cho tiên tử dung mạo xinh đẹp tu luyện thì hợp hơn.


Tống Thư Hàng moi móc trong túi thu nhỏ một tấc của mình, sau đó lấy ra một tấm ‘thông hành lệnh của Bích Thủy Các’, tấm lệnh bài này không những có thể dùng để tự do ra vào Bích Thủy Các mà còn có thể liên hệ từ xa với Diệp Tư.
Nếu như Diệp Tư đang bế quan, vậy có thể thông qua lệnh bài để liên hệ với Sở các chủ.
Sau khi lấy ra lệnh bài, Tống Thư Hàng rót chân khí vào đó.
Dù sao Khốc Lão Nhân cũng là bằng hữu của Bạch Tôn Giả, xem như nể mặt Bạch Tôn Giả, chút việc nhỏ ấy Tống Thư Hàng vẫn sẽ giúp.
Lệnh bài nhanh chóng được kết nối.
“Hửm, Thư Hàng tiểu hữu, ngươi tìm Diệp Tư có chuyện gì không?”
Giọng nói lười biếng của Sở các chủ truyền ra từ trong lệnh bài.
“Sở các chủ, Diệp Tư không có ở đó sao?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Đang bế quan, sắp phải độ kiếp rồi. Yên tâm đi, có ta chế tạo trận pháp cho riêng cô ấy, cô ấy tấn chức lục phẩm không thành vấn đề.”
Sở các chủ ngáp một cái nói.
“Vậy… chờ khi nào Diệp Tư độ kiếp, Sở các chủ dẫn ta qua đó với, ta có thể giúp cô ấy một chút.”
Tống Thư Hàng nói.
“Ơ? Không phải Diệp Tư bảo ngươi sắp độ kiếp sao, ngươi đã độ kiếp thành công rồi à?”
Sở các chủ tò mò hỏi.
Lẽ nào trong thế giới ‘Bích Thủy Các’ của Sở các chủ không cách nào nhìn thấy Huyền Thánh giảng pháp và nhân tiền hiển thánh sao? Hoặc là nói, Sở các chủ ngủ như chết, không chú ý tới nhân tiền hiển thánh và Huyền Thánh giảng pháp?
“Tuy rằng nửa đường có chút phiền toái, có điều ta đã độ kiếp thành công rồi, còn có thu hoạch không nhỏ nữa. Nếu khi nào Diệp Tư muốn độ kiếp thì ta có thể giúp cô ấy một tay.”
Tống Thư Hàng nói.
“Được, đến lúc đó ta đưa ngươi qua đây.”
Sở các chủ ngáp một cái, lười biếng hỏi:
“Còn chuyện gì không? Không có thì cúp máy nhé, nói chuyện đường dài mệt quá.”
“Còn có việc, đừng cúp vội.”
Tống Thư Hàng vội vàng nói:
“Là như vầy, ta muốn hỏi Sở các chủ xem Bích Thủy Các của các ngươi còn thiếu đệ tử không? Là loại sức chiến đấu cấp ngũ phẩm, trung thành đáng tin, sẵn lòng dâng hiến tất cả mọi thứ vì Bích Thủy Các ấy.”
“Ngươi đến ngũ phẩm rồi à?”
Sở các chủ tò mò hỏi.
“Không, không phải ta. Còn nhớ rõ vị Khốc Lão Nhân đạo hữu ngồi xổm ở cửa Bích Thủy Các khóc lóc khi đó không? Chính là hắn muốn gia nhập Bích Thủy Các đấy.”
Tống Thư Hàng nói.
“A, chính là tên nhóc luyện Thiên Khấp Bảo Điển của Diệp Tư kia đấy à.”
Sở các chủ lười biếng nói, giọng càng ngày càng trầm, có loại dấu hiệu sẽ ngủ gục bất kỳ lúc nào.
“Đúng vậy, chính là hắn đấy. Sở các chủ, các ngươi còn thiếu đệ tử không?”
Tống Thư Hàng nói nhanh, cố gắng giải quyết xong chuyện trước khi Sở các chủ ngủ quên.
“Không nhận đâu, mỗi mình Diệp Tư thôi đã khóc sướt mướt đến mức khiến người ta đau đầu rồi, bây giờ ngươi còn muốn nhét một lão đầu như Diệp Tư vào ư, muốn chơi chết ta à?”
Sở các chủ nói.
Tống Thư Hàng:
“…"
“Cứ vậy đi, không có việc gì thì cúp đây.”
Sở các chủ nói.
Khốc Lão Nhân bên cạnh sốt ruột, hắn vội vã cầm lấy lệnh bài Bích Thủy Các trong tay Tống Thư Hàng:
“Chờ chút, chờ chút đã Sở tiền bối ơi. Hức hức hức, không thể nhận ta làm đệ tử chân truyền thì thu ta làm ngoại môn trưởng lão gì đó cũng được mà, cho đại một chức vị gì cũng được cả. Chỉ cần có thể để ta vào Bích Thủy Các tu luyện là được. Hức hức hức, ta có thể thề, cam đoan phương diện trung thành tuyệt đối không có vấn đề, hức hức hức. Sở tiền bối hãy cho ta một cơ hội đi mà!”
Sở các chủ:
“…"
Sở các chủ:
“Vậy nên ta mới nói, nghe tiếng khóc của ngươi thôi ta đã không chịu nổi rồi. Nếu ngươi tiến vào Bích Thủy Các tu luyện, ngày nào cũng khóc lóc, Bích Thủy Các của ta sớm muộn gì cũng toi thôi. Không nhận, không nhận làm đệ tử, trưởng lão gì đó cũng không nhận. Cứ thế đi nhé, tạm biệt, cúp đây.”
Sở các chủ nói xong lập tức ngắt liên hệ.
“Hức hức hức hức hức ~~~”
Khốc Lão Nhân cầm lệnh bài Bích Thủy Các, quỳ rạp xuống đất khóc rống lên.
Khóc rất đau lòng, nước mắt rơi ướt một mảng trên đất.
Cho nên nói, Thiên Khấp Bảo Điển bị một người đàn ông đạt được là chuyện đáng sợ đến nhường nào chứ? Đặc biệt là dưới tình huống người đàn ông này còn không được đẹp nữa chứ.
Sau khi khóc một hồi, Khốc Lão Nhân run rẩy đưa lệnh bài Bích Thủy Các cho Tống Thư Hàng, tiếp đó lại nghẹn ngào hỏi:
“Tống tiền bối, ta thật sự không có chút hy vọng nào sao?”
“Nếu như ngươi bỏ được cái tật hơ ra là khóc thì nói không chừng Sở các chủ sẽ xem xét việc nhận ngươi đấy.”
Tống Thư Hàng nói.
“Hức hức hức, sao mà được chứ, hức hức hức, ta luyện Thiên Khấp Bảo Điển mà.”
Khốc Lão Nhân suýt chút nữa đã khóc ngất đi.
Khóc một thôi một hồi, đột nhiên ánh mắt của hắn sáng rực lên:
“Tống tiền bối, hay là ngươi nhận ta nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận