Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1031: Chư Thiên Vạn Giới, Nghe Ta Giảng Pháp!

Chương 1031: Chư Thiên Vạn Giới, Nghe Ta Giảng Pháp!
Nhìn trời, ta phải làm sao bây giờ?
Tống Thư Hàng hoảng hết cả lên.
Hắn chỉ là một tiểu tu sĩ mới tấn cấp tứ phẩm mà thôi, hơn nữa từ khi bắt đầu tu luyện cho tới nay, nếu tính luôn cả thời gian tu luyện trong Quang Thành ở Bích Thủy Các thì hắn cũng chỉ mới tu luyện hơn bốn tháng. Trong bụng có bao nhiêu tri thức đâu, giờ bảo hắn mở đàn giảng pháp ngay trước mặt toàn bộ tu luyện giả trong chư thiên vạn giới, hắn phải giảng cái gì đây?
Chẳng lẽ lại kể “Lam Phi Trì xuyên về quá khứ” à?(*)
Nếu kể cái này thì sẽ bị tu luyện giả trong khắp thiên hạ ném phân đến chết mất.
Hay là kể về những chuyện mà hắn đã trải qua trong quá trình tu luyện?
Nhưng mà nghĩ lại, quá trình tu luyện của hắn cũng không có gì hay để kể.
Hơn nữa, cho dù có nói ra những chuyện mà hắn đã trải qua thì khắp thiên hạ cũng không có mấy người tin tưởng. Từ khi gia nhập nhóm Cửu Châu số 1, hắn cứ tu luyện theo các vị tiền bối chứ không chính thức bái sư. Về sau, dưới sự chỉ đạo của các vị tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1, hắn cứ tu luyện rồi lại tu luyện, thế là tấn thăng tứ phẩm thôi.
Cũng không thể nói với tất cả tu luyện giả trên toàn thế giới rằng:
“Thật ra con đường tu luyện rất chú trọng duyên phận và vận may, ta cứ tu luyện mò theo các tiền bối, chỉ tốn hơn bốn tháng đã luyện đến tứ phẩm rồi này.”
Nếu nói vậy chắc chắn sẽ bị tu luyện giả trong khắp thiên hạ ném phân dìm chết luôn cho coi.
Hơn nữa hắn cũng không phải là Thánh Nhân Nho gia, không cách nào trưng ra khuôn mặt mỉm cười rồi kể cho tất cả mọi người nghe về những sự tích ngầu lòi từ khi mới ra đời, khi còn nhỏ, khi tu luyện, đến khi thần công đại thành giống như Thánh Nhân Nho gia được.
Nếu cũng không thể nói về việc tu luyện, hay là nói về kinh nghiệm độ kiếp nhỉ?
Vừa nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng lại nhìn qua Thường Viễn Tử, Thất Sinh Phù Phủ Chủ cùng với Thiên Nhai Tử tiền bối không biết đã chuyển sang tư thế ORZ từ lúc nào.
Sau đó hắn bắt đầu hồi tưởng lại quá trình độ kiếp lần này.
Đợt thiên kiếp thứ nhất khá yếu, tất cả mọi người độ kiếp đều có thể chính diện chống lại,thậm chí còn có sức khiêu khích: “Tới đây, tới đánh ta này!”
Đến đợt thiên kiếp thứ hai thì xuất hiện tư thế ôm đầu sợ hãi, kết hợp thêm với động tác run rẩy.
Đến đợt thiên kiếp thứ ba thì có sự góp mặt của tư thế ORZ quỳ xuống đất.
Cuối cùng... lại gặp được vị cái gì cũng có thể bán tiền bối kịp thời cứu viện.
Đệch, quá trình độ kiếp như vậy thì làm sao mà kể cho người ta nghe được chứ?!
Thời điểm Huyền Thánh giảng pháp càng ngày càng đến gần, Tống Thư Hàng gấp đến độ toát mồ hôi lạnh.
Phải giảng cái gì đây? Rốt cuộc phải giảng cái gì mới được đây?
Ai tới tặng bản thảo cho ta đi!
...
Mà lúc này, tất cả tu luyện giả khắp thiên hạ đều giữ nguyên tư thế ngẩng đầu nhìn trời. Mặc dù màn nhân tiền hiển thánh trước đó làm người ta rất kích động, nhưng điều mà các tu luyện giả càng mong đợi chính là phần Huyền Thánh giảng pháp ở phía sau.
Theo như trong ghi chép thì sau khi hai bước nhân tiền hiển thánh và ngưng tụ thánh ấn hoàn thành, phía sau vẫn còn một phần nữa là Huyền Thánh giảng pháp.
Các tu sĩ ở thời kỳ thượng cổ, viễn cổ, cho dù là tán tu thì tốc độ tu luyện cũng không chậm. Nguyên nhân không chỉ vì lúc đó linh lực trong thiên địa sung túc, mà còn là vì trong thời kỳ đó, cứ cách một trăm hay hai trăm năm lại có một vị Huyền Thánh bát phẩm xuất hiện. Dù là tán tu cũng có thể thường xuyên nghe được Huyền Thánh giảng pháp, nhận được rất nhiều lợi ích.
Không biết vị tân tấn nghìn năm đệ nhất thánh Bá Tống cao tăng này sẽ giảng về nội dung gì đây?
“Ngã Phật từ bi, có thể Bá Tống đại sư sẽ giảng giải Phật pháp đại thừa cũng nên, đúng là phúc của Phật môn ta!”
Một đệ tử Phật môn kích động nói.
“Theo tiểu tăng nghĩ lúc Bá Tống đại sư giảng pháp, trong miệng sẽ sinh ra hoa sen, mỗi một chữ nói ra đều mang theo sự huyền ảo tràn đầy sinh cơ.”
“Có lẽ Bá Tống đại sư sẽ ngưng tụ ra kim liên bát phẩm, chắp tay cúi chào một cách giản dị, miệng mỉm cười như hoa sen tinh khiết, sau đó sẽ giảng giải về sự huyền diệu của tâm cảnh cho chúng ta nghe.”
“Bần tăng lại nghĩ Bá Tống đại sư sẽ giảng giải về công đức. Nhìn lực lượng công đức của đại sư đã ngưng tụ đến loại trạng thái cực hạn thế này, đúng là trước nay chưa từng có! Có lẽ đại sư sẽ giảng giải về sự huyền diệu của công đức đấy.”
Các đệ tử Phật môn bàn luận rất sôi nổi, tuy mỗi người một ý nhưng tóm lại tất cả đệ tử Phật môn đều cho rằng, tối nay bọn họ sẽ thu được rất nhiều lợi ích.
Có đệ tử Phật môn đã nhanh tay lấy giấy và bút ra, chuẩn bị ghi chép lại Phật pháp mà Bá Tống đại sư giảng giải để về sau nghiên cứu kỹ hơn.
...
Rốt cuộc thời khắc Huyền Thánh giảng pháp cũng đã đến!
Thế nhưng Tống Thư Hàng vẫn chưa nghĩ ra là nên giảng cái gì mới tốt.
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng giữ cho vẻ mặt mình thật bình tĩnh.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Trong khoảng không vô hình, Tống Thư Hàng cảm giác được có mấy trăm triệu cặp mắt từ khắp nơi trên vũ trụ, thậm chí là từ các vị diện đang nhìn chằm chằm vào hắn. Áp lực lớn quá đi mất!
Thật sự bí quá thì chỉ đành đánh cược thôi. Dù sao bây giờ mình cũng đang trọc đầu, chi bằng cứ ngồi xếp bằng rồi thi triển kỹ năng Thiệt Xán Liên Hoa, sau đó lại học theo giai thoại cầm hoa mỉm cười (**) của Phật tổ, không nói một lời là được.
Tiếp đó lại ra vẻ cao thâm khó dò, hỏi các tu sĩ khắp thiên hạ một câu:
“Các ngươi đã hiểu chưa?”
Làm thế này thì tỷ lệ có thể lừa bịp cho qua chuyện sẽ rất lớn.
...
“Tới rồi tới rồi! Huyền Thánh giảng pháp sắp bắt đầu rồi!”
Các tu luyện giả dưới bát phẩm trên toàn vũ trụ đều gác hết mọi chuyện qua một bên, ngẩng đầu nhìn trời, tập trung lắng nghe Huyền Thánh giảng pháp.
Thậm chí một số các cao thủ Huyền Thánh bát phẩm ẩn mình trong các đại môn phái cũng có người tĩnh tọa, muốn nghe thử vị đạo hữu tân tấn này có cao kiến gì về đạo tu luyện, nói không chừng bản thân cũng có thể ngộ ra được điều gì đó.
...
Lúc này, dưới ánh mắt chăm chú của tất cả tu luyện giả trong chư thiên vạn giới, Tống Thư Hàng ngồi xếp bằng lại.
Ngay khi hắn ngồi xuống, nữ đế mỹ nhân rắn công đức lơ lửng ở phía sau cũng cúi người xuống, đứng ngay sau lưng hắn, làm tôn lên uy nghiêm của Tống Thư Hàng một cách triệt để.
Đôi mắt Tống Thư Hàng trầm lắng lại, dường như đang tiến vào trạng thái trầm tư.
Một lát sau, hắn há miệng rồi nhẹ nhàng phun ra một hơi.
Hắn cũng không học theo giai thoại cầm hoa mỉm cười của Phật tổ, làm vậy chỉ có thể lừa bịp tu sĩ cấp thấp chứ tuyệt đối không lừa nổi những tu sĩ cao cấp. Đến lúc đó, nói không chừng còn bị ném phân nữa.
Vào thời khắc cuối cùng trước khi tiến vào phần Huyền Thánh giảng pháp, rốt cuộc Tống Thư Hàng cũng nghĩ ra một ý.
Hắn không biết giảng pháp, nhưng hắn có thể đọc thuộc lòng quá trình giảng pháp của những đại năng khác.
Ở trong đầu hắn có hai đoạn trí nhớ về “Thánh Nhân giảng pháp” và “Trường Sinh Giả Trình Lâm giảng pháp”.
Trong đó bản quyền của Thánh Nhân giảng pháp đã thuộc về Nho gia, hắn không thể giảng cái này trước chư thiên vạn giới được. Nhưng bài giảng pháp của Trường Sinh Giả Trình Lâm lại không thành vấn đề.
Vì vậy, hắn lập tức động não nhớ lại quá trình nữ đế Trình Lâm giảng pháp.
Nội dung bài giảng pháp của Trình Lâm năm đó cũng không phải là về điều gì thâm ảo, mà là về kinh văn Đạo Tạng được truyền lưu rộng rãi trong tu chân giới.
Tống Thư Hàng học theo tư thế của Trình Lâm năm đó, cũng bắt chước theo khí tràng của cô.
Vốn dĩ giữa Tống Thư Hàng và Trình Lâm có rất nhiều nhân quả dây dưa, thậm chí linh quỷ Diệp Tư của Tống Thư Hàng còn là một trong những mảnh vỡ của Trình Lâm.
Vì lẽ đó nên khi Tống Thư Hàng nghiêm túc bắt chước theo Trình Lâm, khí tràng của hắn cũng biến đổi theo.
Một loại cảm giác cao thâm khó dò phát ra từ trên người Tống Thư Hàng.
Huyền diệu muôn vàn, thâm ảo vô biên.
Tất cả tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đang chăm chú vào Huyền Thánh giảng pháp đều đồng loạt giật mình! Bọn họ cảm giác được khi giảng pháp bắt đầu, dường như nghìn năm đệ nhất thánh Bá Tống đại sư đã biến thành một người khác.
Mỹ nhân rắn công đức bao phủ cả người Tống Thư Hàng, ánh sáng công đức rực rỡ chiếu rọi xuống, làm mọi người không thấy rõ dáng vẻ của Tống Thư Hàng.
Nhưng khi tất cả tu luyện giả trong chư thiên vạn giới nhìn thấy luồng ánh sáng công đức rực rỡ này, trong lòng đột nhiên tuôn ra rất nhiều cảm ngộ.
Luồng ánh sáng công đức chói mắt này hệt như một tấm gương do đạo công đức biến thành, bất kể là Đạo tu, Phật tu, Ma tu, Yêu tu, cổ vu hoặc người bắt yêu... Chỉ cần trong lòng không ôm ác niệm với Tống Thư Hàng, khi nhìn đến luồng ánh sáng công đức này thì bọn họ có thể thấy được bản thân ở trong đó, nhận lấy những cảm xúc thuộc về mình.
Huyền Thánh còn chưa chính thức mở miệng giảng pháp, tu luyện giả trong chư thiên vạn giới cũng đã được lợi không nhỏ rồi.
Nhưng còn Hải Vương, tu sĩ con rối thần bí, đám người An Tri Ma quân và một số tu sĩ trong Vô Cực Ma Tông lại chỉ thấy luồng ánh sáng công đức này nhức mắt vô cùng, hoàn toàn không lĩnh ngộ được gì từ trong đó cả.
Ngay sau màn mở đầu bắt mắt của mỹ nhân rắn công đức, Tống Thư Hàng dùng một tay kết đạo ấn, chậm rãi mở miệng.
Thanh âm của hắn như xuyên qua năm tháng dài đằng đẵng, truyền về từ viễn cổ.
Tống Thư Hàng chậm rãi đọc ra lời mở đầu trong Đạo Tạng, giọng điệu từ tốn, không nhanh không chậm.
Đạo Tạng được truyền lưu rất rộng rãi trong giới tu sĩ, không chỉ đệ tử Đạo tông mà ngay cả Ma tu, Phật môn, Yêu tu, hoặc nhiều hoặc ít cũng đều biết đến kinh văn Đạo Tạng.
Vô số tu sĩ trong chư thiên vạn giới đều đã nghe qua những bài giảng giải về Đạo Tạng, thậm chí có một số đệ tử Đạo tông danh môn đã nghe sư bối giảng giải Đạo Tạng ngay từ nhỏ, nghe đến mức chai cả tai.
Nhưng bây giờ, các tu luyện giả lại phát hiện Huyền Thánh đang giảng giải Đạo Tạng theo một góc độ mà mọi người chưa nghe bao giờ. Mỗi một chữ đều mang theo huyền cơ, Bá Tống đại sư chỉ dùng vài ba câu đã làm sáng tỏ những nội dung vô cùng thâm ảo trong Đạo Tạng.
Trong lúc nghe giảng pháp, thỉnh thoảng mọi người còn thấy trong miệng của nghìn năm đệ nhất thánh lại có hoa sen trắng tinh khiết hiện ra, nở rộ trong hư không.
Khi những đóa sen này nở rộ, sự huyền diệu trong khi Bá Tống Huyền Thánh giảng pháp lại tăng lên một cấp bậc! Dường như hoa sen đã trở thành vật dẫn, dẫn động dị tượng giảng pháp.
Về sau, trong lúc Huyền Thánh giảng pháp, mỗi một câu nói của Tống Thư Hàng đều hóa thành âm thanh của đại đạo, sinh ra cộng minh với lực lượng đại đạo trong thiên địa. Mây lành cùng sen trắng không ngừng hiện lên, thanh âm Tống Thư Hàng giảng pháp như hóa thành tiếng đàn, khiến cho tu sĩ trong chư thiên vạn giới nghe như mê như say.
Cùng một nội dung, nhưng khi vào tai mỗi người lại trở thành những lĩnh ngộ khác nhau.
...
“Đây không phải Huyền Thánh giảng pháp!”
Một vị Huyền Thánh thành danh đã lâu của Đạo tông bỗng lên tiếng, hô hấp chợt dồn dập hẳn lên:
“Đây là Kiếp Tiên giảng pháp!”
Thậm chí đẳng cấp của bài giảng pháp này có thể còn cao hơn nữa kia!
“Kiếp Tiên giảng pháp? Lão tổ tông, ngài không nghe lầm đấy chứ? Rõ ràng Bá Tống Huyền Thánh chỉ vừa mới tấn thăng bát phẩm thôi mà.”
Có đệ tử nghi hoặc hỏi lại.
“Chắc chắn không sai đằng nào được, bài giảng pháp này không thể nào chỉ ở cấp bậc Huyền Thánh được. Rất có thể vị Bá Tống Huyền Thánh này có một vị sư phụ cấp bậc Kiếp Tiên. Do thường xuyên được sư phụ hun đúc, nên cấp bậc giảng pháp của hắn đã vượt xa cấp Huyền Thánh.”
Vị Huyền Thánh thành danh đã lâu kia trầm giọng nói.
...
“Kỳ quái, tại sao Bá Tống đại sư không giảng kinh Phật cùng Phật pháp đại thừa mà lại giảng Đạo Tạng nhỉ?”
Rất nhiều người trong Phật môn thắc mắc.
Hơn nữa Bá Tống đại sư giảng giải Đạo Tạng rất rõ ràng, chữ nào cũng mang theo huyền cơ, chứng tỏ vị nghìn năm đệ nhất thánh này có nghiên cứu cực sâu về Đạo Tạng.
Lẽ nào Bá Tống đại sư cũng không phải là người trong Phật môn ư?
Bất giác trong đầu rất nhiều người lại chợt hiện lên ý niệm này.
...
Trong nhóm Cửu Châu số 1.
Linh Điệp Tôn Giả:
“...”
Giao Bá Muốn Sinh Đủ Một Đội Bóng Đá Nam:
“...”
Lệ Chi Tiên Tử:
“...”
Sao bài Huyền Thánh giảng pháp này nghe quen CMN tai thế nhỉ?
Chú thích:
(*) Một bộ phim điện ảnh do Lưu Suất Lương đóng, nói về nhân vật chính Lam Phi Trì quay về quá khứ thời cấp ba, thay đổi tương lai.
Phim có tên gốc là “五年模拟三年高考”, tên trong truyện chỉ là tên tạm dịch.
(**) Cầm hoa mỉm cười (niêm hoa vi tiếu): Đây là một giai thoại thiền, ghi lại sự kiện Đức Phật Thích-ca Mâu-ni đưa cành hoa lên khai thị (niêm hoa), Tôn Giả Ca Diếp phá nhan mỉm cười (vi tiếu).
Trong chương này, cụm từ này biểu thị cho pháp môn lấy tâm truyền tâm, một pháp môn siêu ngôn ngữ, siêu văn tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận