Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2542: Đại đạo lưu manh nhất

Chương 2542: Đại đạo lưu manh nhất
Linh quỷ tiên tử thật đúng là thiên tài logic, Tô Thị A Thập Lục cũng không biết phải trả lời vấn đề của cô thế nào.
Chủ yếu là linh quỷ tiên tử nói rất có lý. Linh quỷ chính là bản thể, giữa hai bên không phân biệt người hay ta.
Nhưng trong toàn bộ tu chân giới, làm gì có linh quỷ nào có được tính cách hoàn toàn độc lập giống như linh quỷ của Tống Thư Hàng chứ?
Phần lớn linh quỷ bình thường, trừ phụ trách làm tool hack tu luyện được tu chân giới công nhận ra, trên cơ bản cũng chẳng khác gì một phân thân, không có tính cách độc lập, chỉ tồn tại cùng chủ thể.
Thậm chí trong nhận thức của Tô Thị A Thập Lục, phần lớn linh quỷ đều không phân biệt giới tính, một số ít linh quỷ sẽ tiến hành chuyển hoán hình thái theo chủ nhân.
Linh quỷ tiên tử thấy Tô Thị A Thập Lục im lặng cả buổi thì cười nói: “Quả nhiên, mới quen biết nhau, vừa thấy mặt đã nói đến đề tài ‘yêu’ này đúng là lưu manh quá nhỉ.”
Tô Thị A Thập Lục: “Không chỉ là vấn đề này.”
“Cũng là vì giữa chúng ta có rất nhiều vấn đề cần giải quyết, cho nên ta đến đây!” Linh quỷ tiên tử nói: “Tiếp theo, chúng ta sẽ ở chung một thời gian. Về phần Thư Hàng, dù sao cũng có chức năng từ xa, tạm thời cứ để hắn tự sinh tự diệt trước đi.”
Tô Thị A Thập Lục: “…”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với linh quỷ tiên tử, Tô Thị A Thập Lục mở mắt ra.
Tống Thư Hàng hỏi: “Thế nào, hỏi ra tình huống không?”
“Cô ấy chỉ nói là muốn ở cùng ta một thời gian để làm thí nghiệm.” A Thập Lục lắc đầu đáp.
Bạch long tỷ tỷ: “Thí nghiệm gì vậy?”
“Không biết, cô ấy không nói.” Tô Thị A Thập Lục lắc đầu.
“Còn nói gì nữa không?” Bạch long tỷ tỷ lại hỏi, A Thập Lục và linh quỷ tiên tử chuyện trò cả buổi trời, không thể nào chỉ nói mỗi một việc như vậy đúng không?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thị A Thập Lục đột nhiên đỏ bừng lên, hai tay cô kéo mạnh thân thể bạch long tỷ tỷ lên trên, che hết hơn phân nửa gương mặt nhỏ nhắn của mình.
Bạch long tỷ tỷ: “…” Cô em nhỏ này lại làm sao thế!
“Khăn quàng cổ đạo hữu, ta đề cử cho cô một thuật pháp: Tăng phát thuật.” Sợi tóc ngố Sở các chủ lên tiếng.
Bạch long tỷ tỷ nghi hoặc: “Làm gì, ta đâu có bị trọc.”
“Bởi vì cô cần tăng phát thuật kéo bờm rồng dài ra, giúp cường hóa hiệu quả giữ ấm của khăn quàng cổ như cô.” Sợi tóc ngố Sở các chủ khoan thai nói.
“Bờm rồng của ta không phải tóc! Tóc nhà cô mọc trên cổ à!” Bạch long tỷ tỷ phản bác lại.
Sợi tóc ngố Sở các chủ uốn thành hình chữ '√': “Cảnh giới lý giải của cô với tăng phát thuật quá nông cạn, Thư Hàng đã sửa chữa và cường hóa ‘tăng phát thuật’ từ lâu rồi. Bây giờ tăng phát thuật không chỉ có thể dùng trên người mình, càng có thể dùng trên người kẻ địch. Một chiêu tăng phát thuật xuất ra, người bị trúng thuật này sẽ bị lông tóc bao trùm toàn thân. Chỉ cần một phát ‘tăng phát thuật cường hóa’ là đạo hữu cô sẽ từ khăn quàng cổ bạch long biến thành khăn quàng cổ lông rồng long ngay và luôn.”
Bạch long tỷ tỷ: “…”
Cô dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn về phía Tống Thư Hàng: “Trong tay ngươi không thể có thuật pháp nào bình thường chút à?”
Thuật pháp nào vào tay Tống Thư Hàng thì sẽ biến dị ngay.
Cương Thủ biến dị vẫn còn đỡ đấy.
Gì mà đao ý khôi giáp, Dưỡng Đao thuật, tăng phát thuật cường hóa, Chưởng Tâm Lôi cấp thành phố… toàn là mấy thứ dị hợm cả.
Tống Thư Hàng: “? ? ?”
Hôm nay bạch long tỷ tỷ quả nhiên đang nhằm vào hắn, cứ tìm cơ hội xỉa xói hắn mãi!
“Thật ra ta vẫn có một vài thuật pháp bình thường mà.” Tống Thư Hàng nói: “Chẳng hạn như Dẫn Lôi thuật, còn có Thiên Bằng độn pháp vừa mới lấy được này. Nếu như đến thế giới Hắc Long, mượn sức mạnh lưới rồng ta còn có thể thi triển ‘mười thuật pháp cơ sở của thế giới Hắc Long’ nữa.”
Bạch long tỷ tỷ nguýt dài, long thể lập tức biến thành màu thuần trắng, không một điểm đen: “Tam lôi?”
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn lặng lẽ móc một khối linh thạch bát phẩm ra, lau lau rồi cắn một cái rắc.
Đồng thời, trong sào huyệt tà vọng.
Trận chiến giữa Vũ Nhu Tử và tà vọng đã tiến vào giai đoạn cuối cùng.
“Xích Tiêu kiếm tiền bối, tự nhiên muốn thử một chiêu kiếm pháp, ngươi có thể phối hợp với ta không?” Vũ Nhu Tử vui vẻ nói.
Cuối cùng cô cũng chơi đủ, chuẩn bị kết liễu tà vọng trước mắt.
“Là đại chiêu à? Phải khống chế uy lực một chút, đừng có đánh tà vọng thành tro như lần trước. Hiện nay chúng ta còn chưa nắm giữ phương pháp chăn nuôi tà vọng, tà vọng chết một con là thiếu đi một con đấy.” Xích Tiêu kiếm tâm ma nhắc nhở.
“Chiêu này không phải kiếm thuật tổn thương trực tiếp, tiền bối ngươi cứ yên tâm phối hợp với ta đi.” Vũ Nhu Tử nói.
Xích Tiêu kiếm tâm ma: “Được, vậy ta sẽ toàn lực phối hợp với cô. Nói gì thì ta cũng là Xích Tiêu kiếm mà!”
Vũ Nhu Tử duỗi tay vẫy một cái, Xích Tiêu kiếm tâm ma trong tay vẽ ra hai đóa kiếm hoa, tách ra khỏi tà vọng.
Sau khi giữa hai bên kéo ra một khoảng cách thi pháp nhất định, Vũ Nhu Tử đổi thành hai tay cầm kiếm, trên người cô cũng xuất hiện sóng năng lượng quỷ dị.
[Sức mạnh thời gian?] Xích Tiêu kiếm tâm ma sửng sốt.
Niềm vui bất ngờ mà hôm nay Vũ Nhu Tử mang đến cho nó thật sự quá nhiều, dù là Phần Thiên Hỏa Diễm đao cô ù ù cạc cạc thi triển ra trước đó, hoặc là sức mạnh thời gian hiện lên trên người cô hiện tại cũng vậy.
“Vùi chôn năm tháng của ta, đợi ngươi nhập hoàng tuyền!” Kiếm quang trong tay Vũ Nhu Tử lóe lên.
Luồng kiếm quang này vừa được chém ra… lập tức rơi lên người tà vọng ở đối diện. Cứ như nó vốn nên ở trên người tà vọng vậy, xem nhẹ ràng buộc thời gian.
Tà vọng hoàn toàn không thể tránh né một kiếm này.
“Là ảnh hưởng từ Thiên Đế ư?” Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Từ sau khi linh quỷ của Vũ Nhu Tử bị Thiên Đế chiếm, Vũ Nhu Tử bản thể liên tục lấy được rất nhiều tin tức, lĩnh ngộ và sức mạnh từ Thiên Đế.
“Là kiếm thuật của Thiên Đế, thời gian chi đạo là một trong những đại đạo khó nhằn vào nhất trong chư thiên vạn giới, cũng giống như đại đạo nhân quả vậy, hoàn toàn ngang ngược không nói lý lẽ. Sau khi trêu vào người nắm giữ thời gian chi đạo và nhân quả chi đạo, sơ ý một chút thì mình chết thế nào cũng không biết, lưu manh lắm luôn.” Bạch long tỷ tỷ trả lời.
Tống Thư Hàng: “…”
Bạch long tỷ tỷ lại xỉa xói hắn!
Mặc dù ta biết dùng Nhân Quả đao, nhưng cái giá phải trả cho Nhân Quả đao của ta cũng rất lớn mà. Lần trước sau khi ta dùng Nhân Quả đao đánh tan Côn Vương tiền bối đến giờ còn chưa trả hết nợ đây này. Nhân Quả đao của ta có uy lực lớn bao nhiêu thì cái giá phải trả cũng lớn bấy nhiêu, làm sao lại lưu manh được chứ.
Trong chiến trường.
Vũ Nhu Tử chậm rãi thu kiếm.
Nhưng tà vọng đối diện vẫn nguyên vẹn. Chỉ là ngây người đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích mà thôi.
“Kết thúc rồi!” Vũ Nhu Tử nói với vẻ cool ngầu.
Ngay sau đó, thân kiếm Xích Tiêu kiếm tâm ma trong tay cô… đột nhiên mềm oặt như mì sợi vậy.
Tống Thư Hàng: “? ? ?”
Xích Tiêu kiếm tiền bối, ngài làm sao vậy?
“Tiêu hao quá lớn, ta cần nghỉ ngơi một chút.” Xích Tiêu kiếm tâm ma thều thào nói.
Một đao Phần Thiên Hỏa Diễm đao và một kiếm Táng Quang m kiếm pháp này của Vũ Nhu Tử đều cần rút sức mạnh của nó ra phối hợp. Nếu không, bằng vào linh lực của Vũ Nhu Tử căn bản không đủ để chống đỡ tiêu hao cho chiêu kiếm thuật mạnh cỡ này.
Xích Tiêu kiếm tâm ma tiền bối bị rút sạch năng lượng dự trữ, trong thời gian ngắn sẽ không gồng nổi nữa.
Ầm ~
Đồng thời, thân thể cao lớn của con tà vọng kia cũng ngã xuống đất ầm ầm.
Nó chết bởi ‘thời gian cạn kiệt’, tuổi thọ bị chém sạch thì tất nhiên sẽ chết rồi.
“Lợi hại lắm, Vũ Nhu Tử.” Tống Thư Hàng nói với vẻ hâm mộ.
“Hì hì, tàm tạm thôi.” Vũ Nhu Tử cười hì hì, sau đó vẫy tay với Tống Thư Hàng: “Tống tiền bối, mọi người đến đây xem này. Con tà vọng này rất thú vị, hình như chuyến đánh tà vọng này của chúng ta hơi lạ thì phải.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận