Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2793: Bị chém đầu rồi ư?

Chương 2793: Bị chém đầu rồi ư?
Trận chiến có một không hai giữa Bá Tống và chúa tể Cửu U có kết quả thế này sao?
Chẳng lẽ một quyền bay thẳng lên trời lúc trước đã là sự quật cường cuối cùng của chúa tể Cửu U ba mắt rồi ư?
bảy vị Trường Sinh Giả không nhịn được mà nhìn hố sâu dưới chân Bá Tống.
Lần này… vị chúa tể Cửu U ba mắt kia không trở lại nữa! Nói cách khác, hắn thật sự bị xử xong rồi ư?
[Chúa tể Cửu U thật sự bị đánh nổ rồi à?]
[Không cảm ứng được khí tức của chúa tể Cửu U nữa rồi, khí tức biến mất rồi. Điều đó cũng có nghĩa là Bá Tống thắng rồi!]
[Nhưng quyền cuối cùng của Bá Tống dường như cũng không quá cường đại mà nhỉ?]
[Chắc chắn là ẩn giấu pháp tắc, trên quyền cuối cùng của Bá Tống chắc chắn ẩn chứa pháp tắc hủy diệt cường đại, hơn nữa là pháp tắc khắc chế chúa tể Cửu U, nhưng nó không hề phô trương, rót vào cơ thể chúa tể Cửu U ngay trong khoảnh khắc tiếp xúc, xử lý xong hắn!]
bảy vị Trường Sinh Giả nhìn nhau, thầm truyền âm nói chuyện riêng.
Sau khi chém giết Thiên Đế, một lần nữa Bá Tống dùng một vị chúa tể Cửu U làm nền móng, tuyên cáo với chư thiên vạn giới sự cường đại cấp độ thống trị của mình!
Không cách nào chiến thắng được người đàn ông này.
Cho dù không sợ bị Bá Tống đề xuống đất chà đạp nhưng cũng không ai định khiêu chiến Bá Tống vào lúc này. Bá Tống hiện giờ vừa đánh bại chúa tể Cửu U, khí thể ở trạng thái đỉnh phong.
Bây giờ đi lên khiêu chiến, ngộ nhỡ Bá Tống hưng phấn quá không dừng tay được, vậy không chỉ đơn giản là bị ấn trên mặt đất chà đạp một phen đâu, sẽ bị đánh bại hoàn toàn đấy.
“Bảy vị đạo hữu muốn luận đạo với ta ư? Xin lỗi nhé, mấy hôm nay ta có hơi bận. Hay là chúng ta đổi ngày khác?”
Tống Thư Hàng phất tay đáp.
Hắn làm gì có đạo nào có thể luận bàn với các Trường Sinh Giả chứ, một khi luận đạo, hắn sẽ lòi đuôi ngay.
“Bây giờ Bá Tống đạo hữu bận chuyện gì thê?”
Có vị Trường Sinh Giả thuận miệng hỏi. Hắn chỉ muốn tán gẫu vài câu với Bá Tống, sau đó tìm cơ hội cáo từ trước mà thôi.
Nếu như không nói vài câu mà đã đi ngay thì có vẻ hèn quá.
“Ừm, bây giờ ta phải đi lấy thiếu niên ba mắt… ừm… đi lấy một số bảo vật của chúa tể ba mắt. Còn cần vài ngày để xử lý thu hoạch lần này. Để hôm khác ta mời các vị đạo hữu đến sao Hỏa luận đạo nhé.”
Tống Thư Hàng mỉm cười đáp.
[Sau khi xử lý chúa tể Cửu U, Bá Tống muốn cướp sạch bảo vật của chúa tể ư?]
[Có lẽ hắn nhìn trúng bảo vật của vị chúa tể Cửu U ba mắt này nên mới tìm đến đánh bại đối phương để cướp lấy bảo vật!]
[Hơn nữa quả thật cũng cần thời gian đẻ tiêu hóa kinh nghiệm chiến đấu với chúa tể Cửu U lần này.]
Các Trường Sinh Giả thầm nhìn nhau, nhân cơ hội xuống đài.
“Vậy bọn ta sẽ có mặt ở sao Hỏa đợi Bá Tống đạo hữu đến. Đến lúc đó, chúng ta hãy cùng nâng chén luận đạo.”
Vị nữTrường Sinh Giả kia mỉm cười nói.
“Được, chúng ta không gặp không về nhé.”
Tống Thư Hàng khoát tay.
Cánh cửa không gian đóng lại.
bảy vị Trường Sinh Giả thở phào nhẹ nhõm, họ lại nhìn nhau, sau đó bay lên không trung, hoàn toàn biến mất.
Không lâu sau…
Tin tức sau khi chém giết Thiên Đế, Bá Tống lại đánh bại một chúa tể Cửu U sống sờ sờ, cướp đi bảo vật của chúa tể truyền khắp giới Trường Sinh Giả.
Thậm chí trong thời gian ngắn, tin tức này truyền đến gần một nửa tu chân giới.
Hình tượng Bá Tống vô địch bắt đầu được dựng lên trong lòng các tu luyện giả trong chư thiên vạn giới.


Trong thế giới tán tài vương tọa.
“Tống tiền bối, vị chúa tể kia đâu?”
Trường Sinh Giả áo trắng dè dặt hỏi.
Chắc không phải thật sự bị Bá Tống đánh nổ đấy chứ?
“Tiền bối ba mắt trở vè rồi, bị ta đánh 6 quyền trước mặt bao nhiêu người như thế, đương nhiên hắn sẽ cảm thấy mất mặt, thế nên đã lặng lẽ đi về rồi.”
Tống Thư Hàng trả lời, dù sao chúa tể Cửu U cũng sĩ diện mà.
Trường Sinh Giả áo trắng: “…”
Hóa ra vị chúa tể Cửu U ba mắt kia cũng cảm thấy mất mặt à!
“À mà ngươi tìm ta có việc gì không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Trường Sinh Giả áo trắng vội vàng vươn tay đưa ra một chiếc túi càn khôn, nói:
“Chút tâm ý thôi, hy vọng Bá Tống tiền bối sẽ thích.”
Trong túi càn khôn lấp lánh ánh sáng rực rỡ của các bé linh thạch đáng yêu, khiến Tống Thư Hàng vô cùng vui mừng.
“Không công không thể nhận lộc, đạo hữu vẫn nên nói trước xem ngươi tìm ta có việc gì đi?”
Tống Thư Hàng nói.
Sau đó hắn lại đeo chiếc nhẫn áp chế thánh hào mà Bạch tiền bối two cho mình vào.
Hắn rất thích các bé linh thạch đáng yêu nhưng nói thế nào đi nữa đối phương cũng là đại tiền bối của đảo thần bí, lúc đầu còn từng giúp hắn, tặng hắn túi thu nhỏ một tấc.
Vì thế Tống Thư Hàng không thể nhận không linh thạch của đối phương được.
“Không hổ là Tống tiền bối, chính khí lẫm liệt. Thực ra ta cảm thấy mình và Tống tiền bối ngài có duyên nên muốn đến gặp ngài. Chỗ linh thạch này chỉ là quà gặp mặt của ta mà thôi, vốn dĩ ta định đổi thành một ít thiên tài địa bảo thực dụng hơn nhưng có người dặn dò ta, bảo ta lấy linh thạch làm quà gặp mặt. Tóm lại, hy vọng Tống tiền bối không chê.”
Trường Sinh Giả áo trắng đưa linh thạch ra.
Hắn có thể nhìn ra, vị Tống tiền bối này thật sự không ghét món quà thổ sản linh thạch của hắn, quả nhiên Thiên Đế không hại hắn.
Tống Thư Hàng: “…”
Là Thiên Đế á nè!
Sau khi cố nhét các bé linh thạch đáng yêu cho Tống Thư Hàng, Trường Sinh Giả áo trắng nói:
“Càng đến gần Tống tiền bối, ta càng cảm thấy Tống tiền bối có duyên với ta. Tống tiền bối, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời.
Đương nhiên là đã từng gặp.
Đảo chủ tiền bối à, ta chính là Tiểu Thư Hàng bên bờ Hạ Minh năm đó đây!
“Ví dụ như ở thời kỳ viễn cổ, khi ta vẫn còn là một thiếu niên, hình như ta đã từng gặp Tống tiền bối rồi.”
Trường Sinh Giả áo trắng mong đợi hỏi:
“Thế nên Tống tiền bối, ta có thể nhìn thấy mặt ngươi không?”
Tống Thư Hàng: “!!!”
Thời kỳ viễn cổ á?
Xin lỗi nhé đảo chủ tiền bối. Vào thời viễn cổ, có khi lão tổ tông Tống gia chúng ta vẫn chưa tiến hóa đấy…
Hơn nữa, Tống Thư Hàng nghĩ tới một chuyện.
“Đạo hữu, sau khi ngươi nhập thế chưa từng xem ‘Huyền Thánh giảng pháp’ à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Thời gian có hiệu lực của tiếp sóng Huyền Thánh giảng pháp cũng giống như ‘thiên hạ không ai không biết’, thậm chí có khi còn dài hơn một chút.
Nếu như khi đảo chủ tiền bối nhập thế từng xem Huyền Thánh giảng pháp, vậy đáng lẽ phải biết thân phận của hắn mới đúng. Dù sau mấy lần Huyền Thánh giảng pháp đầu hắn đều không đeo mặt nạ mà.
Trường Sinh Giả áo trắng lắc đầu:
“Ta vừa nhập thế đã đi tìm Tống tiền bối rồi, chưa kịp xem Huyền Thánh giảng pháp.”
“Chẳng trách.”
Tống Thư Hàng nói. Hắn vươn tay gỡ mặt nạ xuống, chuẩn bị tiết lộ thân phận của mình với đảo chủ tiền bối.
Khi đối mặt với ‘đảo chủ’ xem như nửa người quen, Tống Thư Hàng không tiếp tục chơi trò đại tiền bối nữa.
Mặt nạ được gỡ xuống nhưng lại để lộ một gương mặt hoàn toàn xa lạ với Trường Sinh Giả áo trắng.
Trường Sinh Giả áo trắng lắc đầu:
[Là ta tự mình đa tình ư?]
“À, suýt chút nữa là quên.”
Tống Thư Hàng sờ mặt mình, trên mặt vẫn còn một tấm mặt nạ nữa.
Nhưng tấm mặt nạ Ngân Quái này khá là quý giá, cứ tháo xuống như thế thì đáng tiếc lắm.
Vì thế Tống Thư Hàng nghĩ ra một ý kiến hay.
Hắn vươn tay vào trong thế giới hạch tâm, thực hiện một số thao tác.
Một lát sau.
Hắn móc đầu của Tống Thư Hàng bản thể ra khỏi thế giới hạch tâm.
“Lâu rồi không gặp, đảo chủ tiền bối.”
Đầu Bá Tống nói.
Trường Sinh Giả áo trắng: “!!!”
Thư Hàng tiểu hữu bị người ta chém đầu rồi ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận