Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2274: Hai tay cầm kiếm, không được lùi bước

Chương 2274: Hai tay cầm kiếm, không được lùi bước
Sau khi đến nơi, nguyên thần của Tống Thư Hàng đứng thẳng trong không trung, nhìn chăm chú xuống bên dưới.
Lúc này, khu dân cư bị một luồng sương mù dày đặc bao phủ... Thế nhưng những người bình thường ở bên ngoài khu dân cư lại như không thấy đám sương mù này, cứ bình tĩnh đi qua chúng.
Bọn họ không nhìn thấy sương mù.
Mà ngay cả âm thanh trong khu dân cư cũng bị sương mù phong tỏa, không thể truyền ra ngoài.
“Thế giới thật sự sắp thay đổi rồi...”
Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói.
Trong vòng một ngày, nhiều khu vực ở Giang Nam bộc phát tà vọng... Dùng lời của Tam Lãng tiền bối mà nói đây chính là dấu hiệu đại hung.
“Phải đi vào xem sao.”
Tổ hợp pháp khí tam thập tam thú xoay tròn xung quanh Tống Thư Hàng.
Cửu Tu Phương Hoàng Đao cũng bay từ xa tới, gia nhập vào đại quân tổ hợp pháp khí tam thập tam thú, vui sướng chuyển động xung quanh nguyên thần của Tống Thư Hàng.
“Sao ngươi cũng tới vậy.”
Nguyên thần Tống Thư Hàng vuốt ve Cửu Tu Phượng Hoàng Đao.
Cưu Tu Phượng Hoàng Đao ngâm nhẹ đầy vui vẻ.
“Đi thôi, vào xem sao nếu không thì không thể đoán được chân thân của tà vọng.”
Tống Thư Hàng nói.
Sương mù ở phía dưới là chướng nhãn pháp do tà vọng phóng ra chứ không phải là bản thể của nó.
Tà vọng sơ sinh này không hề mạnh.
Với cảnh giới thất phẩm + sức mạnh công đức khổng lồ hộ thể, tất nhiên hắn không sợ loại tà vọng mới sinh này.
Dưới sự bảo vệ của Cửu Tu Phượng Hoàng Đao và tổ hợp pháp khí tam thập tam thú, hắn bước vào trong sương mù, xác định vị trí thánh quang yếu ớt bạo phát lúc nãy.
Đồng thời, trong đầu Tống Thư Hàng nhanh chóng nhớ lại nội dung bảo điển phổ cập khoa học về tà vọng mà Bạch tiền bối two cho hắn, đối chiếu tà vọng bên dưới với từng nội dung một trong sách, hy vọng có thể xác định chân thân của nó.
...
...
Sau khi nhập trận, nguyên thần nhanh chóng lướt đến tọa độ thánh quang yếu ớt lóe lên.
Ngay sau đó, nguyên thần của Tống Thư Hàng hơi ngẩn ra.
Người đàn ông trung niên tóc vàng quen thuộc bên dưới đang dùng hai tay ôm lấy đại kiếm, thở hổn hển.
Đó là ‘đệ tử ký danh’ đầu tiên của hắn – Joseph?
[Thánh quang vừa rồi là bộc phát từ trên người Joseph à?]
Tống Thư Hàng kinh ngạc nhìn Joseph.
Mình thực sự đã dạy hắn một chiêu trong ‘Thánh Quang Kiếm Thuật’ là – Thánh Quang Trảm Ác Kiếm.
Nhưng Joseph đã lớn tuổi, bở lỡ độ tuổi tu luyện từ lâu. Trong tay hắn, Thánh Quang Trảm Ác Kiếm cùng lắm chỉ được cái khung, theo lý mà nói không thể tu luyện ra năng lượng được.
Dù là thánh quang hay khí huyết của tu sĩ Trúc Cơ đều không phải là thứ mà một Joseph đã hơn 40 tuổi có thể luyện ra được.
Nhưng Joseph lại chém ra được thánh quang.
“Thực tế luôn không thể dùng ‘lý luận’ để định nghĩa được.”
Tống Thư Hàng cười nói.
Sau khi chém ra một nhát Thánh Quang Trảm Ác Kiếm, Joseph đã tiêu hao rất nhiều sức lực, có thể thấy khí huyết chi lực dự trữ trên người hắn thoắt cái đã tiêu hao sạch, thậm chí còn cạn kiệt.
Nếu như không bổ sung khí huyết ngay, chắc chắn sắp tới Joseph sẽ bệnh nặng một trận.
Mà ở phía trước Joseph, có một bóng đen dữ tợn đang rúc ở cửa viện, nhìn hắn với vẻ cảnh giác.
Bóng đen này nhìn giống như một quả cầu lông nhưng lại có hai móng vuốt sắc nhọn.
Trên người nó có một vết thương, miệng vết thương có dấu vết khí tức thánh quang.
Tà vọng lợi trảo lượn quanh sân, giống như một con sói đói đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
Chướng nhãn pháp sương mù che đi cơ thể của nó, Joseph không thể nhìn rõ vị trí của nó được.
Nhưng chướng nhãn pháp cấp thấp này hoàn toàn không thể mê hoặc được Tống Thư Hàng.
“Chít ~”
Tà vọng lợi trảo quát lớn, bổ nhào về phía Joseph… Nhưng mới nhào được một nửa thì nó lại lặng lẽ thay đổi vị trí, vòng qua bên cạnh hắn.
Con tà vọng này biết giương đông kích tây.
Joseph đang suy yếu quả nhiên bị tiếng kêu của nó thu hút, nhìn chằm chằm vào vị trí ban đầu của tà vọng lợi trảo, hoàn toàn không biết con tà vọng đó đang tập kích mình từ bên cạnh.
Móng vuốt sắc bén của tà vọng tàn nhẫn bổ xuống eo Joseph.
“Đúng là quá đáng mà!”
Sắc mặt của nguyên thần Tống Thư Hàng cứng đờ.
Đánh người không đánh mặt, đâm người không đâm thận.
Đến chút tố chất như thế cũng không có thì còn làm tà vọng gì chứ?
Vì thế, mắt trái nguyên thần của Tống Thư Hàng sáng lên, một tia sáng nhanh chóng quét lên tà vọng.
Mặc dù không có nhục thân ‘con mắt của Thánh Nhân Nho gia’ tăng cường, nhưng hiện giờ hắn đã là Tôn Giả thất phẩm, một phát ‘thuật giám định cường giả’ đánh xuống, những tồn tại thấp hơn thất phẩm đều phải trải nghiệm tình thương của mẹ một phen.
Mà tà vọng mới sinh ra chỉ có tố chất phân tử vào khoảng nhị phẩm, cùng lắm là tam phẩm.
Sau khi thuật giám định cường giả đánh trúng tà vọng, con tà vọng đó ‘bụp ~’ một tiếng, rơi xuống dưới đất.
Cơ thể hình cầu của nó phình to ra, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Joseph nhạy cảm nghe được tiếng tà vọng rơi xuống đất, hắn huơ đại kiếm, chém thật mạnh vào nơi phát ra âm thanh đó.
Nhát kiếm này chém ngay lên cơ thể đang trướng to ra của tà vọng.
“Chít chít chít chít ~”
Tà vọng lợi trảo kêu thảm liên tục, điên cuồng rút lui một lần nữa.
Nó ngẩng đầu nhìn lên.
Thế nhưng với cảnh giới của nó thì không thể phát giác được nguyên thần của Tống Thư Hàng thất phẩm.
Sau khi dò xét một vòng, nó không phát hiện ra bất cứ vật thể nào, vì thế nghi hoặc cúi đầu xuống… Trí lực của tà vọng mới sinh cũng không được cao cho lắm.
“Chít chít chít ~”
Đúng lúc này, xung quanh vang lên một chuỗi âm thanh.
Ở cách vách có hơn mười tà vọng lợi trảo bay tới, chui vào trong sân nhà Joseph.
Những tà vọng lợi trảo này sinh sống theo bầy.
Trong sân.
Sương mù dày đặc rút đi… Đây là hiệu quả từ chiêu ‘thuật giám định cường giả’ ban nãy của Tống Thư Hàng.
Hiệu quả của thuật giám định cường giả rất bá đạo, không những để tà vọng lợi trảo chịu đựng sự đau đớn của tình mẹ mà còn xua tan chướng nhãn pháp sương mù trong phạm vi năm mét.
Sau khi sương mù tan đi, sắc mặt của Joseph cương cứng:
“Fuck ~, chết chắc rồi.”
Hắn thấy mười một con quái vật đang nhìn chằm chằm vào mình.
Mình liều mạng chém ra một nhát kiếm cũng không thể giết nổi một con quái vật, mà bây giờ còn có tới mười con quái vật cũng cường đại như thế.
Thế này thì chơi kiểu gì?
Joseph đau đớn nhìn ra phía sau một cái.
Nhà của hắn, vợ của hắn, con gái của hắn, những thứ quý giá nhất trong cuộc đời của hắn đều ở đằng sau.
Đã không thể lùi được nữa.
Không thể lùi bước.
Cho dù có chết cũng không được lùi lại.
Joseph nắm thật chặt đại kiếm nhưng cảm giác mệt mỏi không ngừng dâng lên trong cơ thể, đại kiếm mà bình thường hắn có thể múa may thoải mái nay lại nặng nề chưa từng thấy.
Đến mí mắt cũng bắt đầu trĩu nặng.
“Đáng tiếc, nếu như có thể học thêm một chiêu nửa thức từ sư phụ … Nếu như có thể cường đại giống như sư phụ…”
Joseph lẩm bẩm.
Mười một con tà vọng lợi trảo trước mắt nhìn ra được Joseph đang suy yếu.
Trong một tích tắc, chúng đồng loạt tấn công Joseph… Mười một cặp móng vuốt sắc bén định xé Joseph ra thành nhiều mảnh nhỏ.
“A a a a!”
Joseph hét lớn, dùng hết tất cả sức lực giơ kiếm lên cao.
[Nắm chắc vào, nắm thật chặt kiếm của ngươi.]
Có lẽ là do sắp chết rồi nên xuất hiện ảo giác, bên tai Joseph lại vang lên giọng nói của sư phụ.
Bên khóe môi khô khốc có một giọt ‘nước’ rơi xuống, chảy xuôi theo yết hầu, rót vào thân thể hắn.
Dường như có một sức mạnh mới sinh ra không ngừng dâng lên trong cơ thể hắn.
[Vung kiếm]
Giọng nói của sư phụ lại vang lên lần nữa.
Đồng thời, có một lực lượng vô hình dẫn dắt cơ thể của hắn, khiến hắn bày ra một tư thế vung kiếm hoàn toàn mới.
Joseph thuận thế chém ra một kiếm thật mạnh.
Thánh quang sáng đến chói mắt lóe lên trên thân kiếm của hắn.
Thánh quang biến thành một chữ thập khổng lồ, bao trùm toàn bộ mười một con tà vọng lợi trảo trước mặt trong kiếm quang.
[Thánh Quang Kiếm Thuật] thức hai: Thánh Quang Thập Tự Kiếm.
Kiếm quyết: Chiến đấu vì vinh quang!
Bạn cần đăng nhập để bình luận