Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3019: Gặp Chuyện Không Giải Quyết Được Lại Đánh Đại Lão + Thống Khổ + Chết Chóc

Chương 3019: Gặp Chuyện Không Giải Quyết Được Lại Đánh Đại Lão + Thống Khổ + Chết Chóc
“Đạo tâm mới được cường hóa qua ba trăm năm đời hành chỉ là đạo tâm không có linh hồn mà thôi!”
“Muốn biết nguyên nhân thật sự làm đạo tâm của Ông chủ Tống mạnh lên không?”
“Ta đến để mở cánh cửa vào thế giới đạo tâm cho các ngươi đây!”
Lúc này giọng Thông Nương trưởng thành mê người bỗng vang lên.
“Không, ta không cần. Ta chỉ cần đạo tâm không có linh hồn là đủ rồi!” Thi lập tức từ chối.
Đạo tâm chỉ cần mạnh mẽ đủ dùng là được, ai thèm quan tâm nó có linh hồn hay không?
Nhưng giống như trước đó... tiếng của Thi không thể truyền đến Thông Nương.
Dù sao trải nghiệm của bọn họ vẫn khác với nhập mộng thật sự của Bá Tống.
Lúc này giọng Thông Nương trưởng thành mê người lại vang lên: “Vũ Nhu Tử thân ái, giúp ta một tay.”
“Vũ Nhu Tử tỷ tỷ?” Thi ngây người.
“Vũ Nhu Tử tỷ tỷ cũng muốn nối giáo cho hành?” Chúc hoảng hốt. Vũ Nhu Tử là một trong số ít tiên tử có thể chơi với Chúc, là bạn chơi rất thân của Chúc.
Với tính cách của Vũ Nhu Tử tỷ tỷ, nếu tỷ ấy trợ giúp Thông Nương, vậy thì vô cùng đáng sợ.
Ngay sau đó thế giới màn hình đen lại thay đổi, dần sáng lên.
Thi và Chúc vẫn phụ thân trên người Thông Nương nhưng không còn là cây hành nhỏ kia nữa, mà là Thông Nương có tay có chân dài.
Chẳng biết tại sao, rõ ràng hẳn là ở góc nhìn thứ nhất nhưng Thi và Chúc lại “cảm ứng” được bộ dạng của Thông Nương lúc này.
Vốn là mái tóc dài màu xanh lục đã bị cắt đến ngang vai, trông Thông Nương năng động chín chắn hơn, toát ra khí chất nữ cường.
Còn dáng người thì vẫn không thay đổi bao nhiêu, bởi vì dáng người của Thông Nương vốn cực kỳ bá đạo.
Nhưng hình như Thông Nương cao hơn một chút thì phải?
Hơn nữa phong cách ăn mặc cũng thay đổi, không mặc váy như trước kia nữa mà đổi thành quần dài ôm chân, giày cao gót. Kiểu ăn mặc này mang đậm phong cách chị đại.
“Thông Nương tỷ tỷ mang bộ dạng này lúc nào?” Thi sững sờ.
Cô bé từng tiếp xúc với Thông Nương rất nhiều lần, hơn nữa còn chơi chung với nhau. Tính cách của Thông Nương rất hợp với trẻ con. Nhưng Thi và Chúc chưa từng thấy Thông Nương với phong cách nữ cường như thế này bao giờ.
“Đến rồi!” Thông Nương trong nhập mộng đột nhiên trầm giọng nói.
Là giọng Thông Nương ngự tỷ mà Thi và Chúc nghe thấy trước đó.
Ngay sau đó, trong hư không ở phía đối diện có một công kích kinh khủng không thể diễn tả bằng giáng xuống.
Khi Thi và Chúc đối mặt với công kích như vậy, sâu trong lòng dâng lên cảm giác kinh hoàng không cách nào chống cự. Đây là nỗi sợ hãi từ cảnh giới áp chế do cảnh giới của công kích ở phía đối diện cao hơn bọn họ quá nhiều gây ra.
Hình như còn có mấy bóng ngường đứng bên cạnh Thông Nương.
Nhưng ánh mắt của Thông Nương không nhìn những người đó nên Thi và Chúc không thấy rõ được.
Ầm~
Công kích ở phía đối diện nghiền ép lao tới như nước lũ.
Đó là năng lượng đen sì như thực chất, trông vừa giống ánh sáng đen lại vừa giống vật gì đó tương tự như virus.
Thông Nương giang rộng hai cánh tay, sau lưng có đôi cánh như phượng hoàng lửa mở ra che chở thân cô đồng thời cũng che chở đồng bạn bên cạnh.
Tiếp đó... Thông Nương toi mạng.
Chết thật thảm.
Giống như bị nến làm tan chảy.
Da thịt của cô bị tan chảy trước, sau đó là xương tủy...
Chỉ trong chớp mắt, Thông Nương đã hóa thành tro bụi.
Thảm!
Thi và Chúc nhập mộng phụ thân lên người Thông Nương cũng cùng chung cảm nhận.
Loại trải nghiệm tử vong thế này khiến bọn họ tê cả da đầu.
Nỗi thống khổ khiến linh hồn cũng phải chấn động cùng với cảm giác vô lực khi đối mặt với công kích của kẻ địch cứ như dấu ấn nung đỏ in sâu trong trí nhớ của hai cô bé.
Thi và Chúc không có thiên phú “chịu đau” giống như Tống Thư Hàng.
Cơn đau dữ dội và thể nghiệm tử vong đã khiến bọn họ ngất đi.
Không biết qua bao lâu...
Hai cô bé mở mắt ra.
Vẫn chưa chết ư?
“Đau qua... sau khi sống lại, cơn đau vẫn còn đó. Trong Chư Thiên Vạn Giới chắc cũng chỉ có ông chủ Tống có thể xem cơn đau cỡ này bình thường như cơm bữa.” Giọng của chị đại Thông Nương tiếp tục vang lên.
Từ những tình tiết trải qua, hình như nhóm người Thông Nương đang chống lại một đại địch nào đó thì phải?
Hơn nữa còn là đại địch mạnh đến mức khiến bọn họ không cách nào chống cự, chỉ một chiêu đã giết chết Thông Nương ngay lập tức.
Thi và Chúc cắn chặt răng.
Trải nghiệm tử vong và cảm giác đau đớn còn in sâu trong trí nhớ của hai cô nhóc.
Cảm giác ngay khi đến gần cái chết, ký ức về mỗi một khắc mỗi một giây trong quá trình chết đi, sự tuyệt vọng và bóng tối vô hạn sau khi chết đã in sâu trong tâm trí của Thi và Chúc.
Khi cả hai nhớ lại một giây vừa rồi, linh hồn còn đang run rẩy.
Nhưng... cuối cùng bọn họ vẫn vượt qua.
Bọn họ đã vượt qua thể nghiệm đặc biệt mang tính phụ trợ như nhập mộng nhờ vào ngoại lực là chị đại Thông Nương.
Chuyện này cùng đạo lý với chuyện mượn cpu.
Chỉ cần vượt qua, cho dù là nhờ vào ngoại lực thì đạo tâm của bọn họ cũng được cường hóa cực lớn.
Tại sao Bá Tống lại có đạo tâm mạnh mẽ như vậy?
Đặc biệt là lúc sau, khi cảnh giới tăng lên điên cuồng, tại sao đạo tâm của hắn vẫn vững như thái sơn?
Đó là nhờ vào thống khổ, chết chóc và đánh đại lão!
Hắn từng nếm trải nỗi thống khổ mà không ai trong Chư Thiên Vạn Giới có thể chịu được, hơn nữa còn nhấm nháp rất tỉ mỉ.
Số lần hắn chết trong một năm có thể xếp top ba trong Chư Thiên Vạn Giới... Nói vậy là còn khiêm tốn đấy.
Chủ yếu là do Vân Tước Tử có núi linh kiện với số lượng khủng bố, không tiện đếm số lần chết nhiều nhất trong một năm của Vân Tước Tử trước kia...
Sau đó là đánh đại lão, chống lại cường địch khiến mình tuyệt vọng cũng là một loại thủ đoạn cực đoan giúp cường hóa nội tâm bản thân. Hoặc là dưới sự chèn ép của cường địch làm người ta tuyệt vọng, đạo tâm tan vỡ. Hoặc là dám nhìn thẳng vào cường địch, tăng cường đạo tâm của bản thân.
Mà trứng màu do Thông Nương để lại chính là dịch vụ trọn gói bao gồm đánh đại lão + thống khổ + chết chóc.
“Mặc dù còn muốn tiếp nhưng thật đáng tiếc, nếu tiếp tục các ngươi sẽ không chịu nổi. Căn cơ do ba trăm năm đời hành cho các ngươi cũng chỉ đủ các ngươi tế phẩm một lần thôi.” Đoạn phim trứng màu kết thúc, giọng Thông Nương ngự tỷ vang lên.
Sở dĩ trứng màu gọi là trứng màu là vì nó chỉ là mấy cảnh quay ngắn ngủi, thời lượng không dài.
“Bên ta xong việc rồi, hai vị khách thân ái, nhớ tặng năm sao cho bọn ta nha. Vũ Nhu Tử thân ái, ta muốn thoát ra.” Thông Nương tiếp tục nói.
“Ừ.” Ngay sau đó giọng của Vũ Nhu Tử vang lên bên tai Thi và Chúc.
Giọng nói này cũng rất êm tai, hơi khác với Vũ Nhu Tử tỷ tỷ hiện giờ.
Dường như Thi đã đoán được một khả năng.
Nhưng cô bé cảm thấy khả năng này khiến người ta quá khiếp sợ. Xét về mặt lý thuyết, khả năng này không cách nào thực hiện được... Hình như Thông Nương tỷ tỷ và Vũ Nhu Tử tỷ tỷ vừa cất tiếng không ở cùng tiết điểm thời gian với bọn họ.
“Mặc dù rất đáng tiếc, không thể nói chuyện trực tiếp với các ngươi, nhưng điểm thời gian này, Thi và Chúc các ngươi đều vẫn bình yên vô sự, điều này chứng minh mọi chuyện đang phát triển theo hướng tốt.” Giọng của Vũ Nhu Tử chậm rãi nói.
Nói vậy Vũ Nhu Tử đã nhận ra thân phận của bọn họ.
“Xin hãy nhắn lại với Tống tiền bối là bên bọn ta đã thí nghiệm thành công. Trong lúc tiêu hao Trường Sinh đạo, có thể lợi dụng không gian đặc biệt phòng tối Thiên Đạo. Trong thế giới, bị quên lãng đó, căn nguyên bị xóa bỏ, có thể cất giữ một phần, mảnh vỡ của Trường Sinh đạo. Trường Sinh đạo thứ hai của Tống tiền bối tách rời tổ hợp...” Giọng của Vũ Nhu Tử ngắt quãng dần.
Ý thức của Thi và Chúc trở về hiện thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận