Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1122: Đừng Xem Nhiều Phim Ngôn Tình Máu Chó Quá

Chương 1122: Đừng Xem Nhiều Phim Ngôn Tình Máu Chó Quá
Tống Thư Hàng:
“Cô không định học kiếm pháp hả?”
“Học kiếm pháp làm gì?”
Thông Nương hỏi ngược lại.
Tống Thư Hàng thở dài nói:
“Cô nghĩ mà xem, học kiếm pháp cool ngầu đẹp trai biết chừng nào?”
Do bản thân không có thiên phú về kiếm thuật, cho nên hắn rất hy vọng những người ở xung quanh mình có thể học được kiếm thuật ngầu lòi một chút.
Thông Nương liếc mắt xem thường:
“Trước khi chưa đạt được tự do, ta vẫn phải ở bên cạnh ngươi. Mà thiên phú kiếm thuật của ngươi lại là con số không tròn trĩnh, ta đi theo ngươi chỉ có thể học được kinh nghiệm về đao pháp. Dưới tình huống này, ngươi còn bảo ta học kiếm ư? Huống hồ gì trong tay ngươi có hạt sen Đao Ý Thông Huyền chứ không phải hạt sen Kiếm Ý Thông Huyền, nếu như ngươi là ta, ngươi sẽ chọn đao pháp hay kiếm pháp?”
Tống Thư Hàng nói chắc như bắp:
“Kiếm pháp.”
“Ngươi hết thuốc chữa rồi.”
Thông Nương nói:
“Đối với tu sĩ, thực lực mới là tất cả, ngầu lòi không thôi thì có tác dụng khỉ gì chứ? Ngươi nhìn ngoại hình của ta này, cũng xinh đẹp nóng bỏng lắm chứ, thế nhưng thực lực không bằng ngươi, chẳng phải vẫn bị ngươi đánh một trận, nuôi nhốt trong túi thu nhỏ một tấc đấy à. Dù có ngầu lòi đến mức nào đi nữa, nhưng thực lực thấp thì làm ăn được gì chứ?”
Tống Thư Hàng:
“...”
“Không nói nữa, ngươi có điện thoại kìa.”
Thông Nương nói.
“Điện thoại đâu?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Ở chỗ ta.”
Thông Nương vừa nói vừa lấy điện thoại ra giao cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nhìn qua, phát hiện điện thoại di động đang ở chế độ im lặng.
Là Tô thị A Thập Lục gọi tới.
“Ta chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng lúc nào vậy kìa?”
Tống Thư Hàng thắc mắc.
Thông Nương:
“Là ta chỉnh đấy, tối hôm qua ta không ngủ được nên mở điện thoại chỉnh sang chế độ im lặng để xem phim.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Chuyển sang chế độ im lặng để xem phim? Thông Nương biết nghĩ cho người khác như vậy từ bao giờ thế?
...
Tống Thư Hàng lướt ngón tay trên màn hình, nhận cuộc gọi đến:
“Thập Lục đấy hả, chào buổi sáng.”
“Ừ, dậy chưa? Bây giờ ngươi đang ở đâu đấy?”
Tô thị A Thập Lục hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Đang ở ký túc xá trong trường này, hôm qua ở chung với mấy đứa bạn cùng phòng, gần đây không về ký túc xá ngủ, cảm thấy có lỗi với tụi bạn quá.”
“Hì hì, ừ, ta đã thu xếp lại quần áo trong rương rồi, lát nữa đưa ngươi mang đi. Chừng nào ngươi về thế?”
Tô thị A Thập Lục cười nói.
Tống Thư Hàng:
“Chắc lát nữa về đấy, trước khi về ta sẽ gọi điện báo cho cô biết.”
“Thôi, để ta đi thẳng đến trường tìm ngươi luôn.”
Tô thị A Thập Lục nói.
“Cũng được, vậy ta chờ cô tới.”
Tống Thư Hàng đáp.
Nói chuyện điện thoại xong, Tống Thư Hàng nghe thấy trên giường của mấy đứa bạn cùng phòng ký túc xá phát ra tiếng động, ba thằng bạn thân lần lượt tỉnh dậy.
Là đồng hồ báo thức của Thổ Ba đánh thức mọi người.
Thổ Ba xoa huyệt thái dương, cười khổ nói:
“Trời ạ, hôm qua quên tắt đồng hồ báo thức.”
Khó lắm hôm qua mới được ngủ ngon một giấc, không nghe thấy tiếng cạch cạch cạch cạch nữa, thế mà sáng ra lại bị đồng hồ đánh thức.
Dương Đức cười đáp:
“Ha ha, tỉnh rồi cũng tốt, đi sớm không bị tắc đường. À Thư Hàng, vừa rồi nghe thấy mày nói chuyện điện thoại, Thập Lục là biệt danh của ai đấy?”
Cao Mỗ Mỗ:
“Tao biết, là cô giáo Tô đúng không? Mới sáng sớm đã buông lời ngon tiếng ngọt, nghe mà ngấy cả người.”
“Đi chết đi!”
Tống Thư Hàng cười mắng:
“Tao mua bữa sáng cho tụi mày rồi đó, trà cũng pha xong. Tao còn có việc, lượn trước đây.”
“Bọn tao hiểu mà, tết trung thu, có phải là muốn đi gặp phụ huynh không? Nhưng mà Thư Hàng này, bây giờ mày mới chỉ là sinh viên đại học năm hai thôi, nhớ đừng tạo ra sinh mạng mới đấy.”
Cao Mỗ Mỗ cười khà khà trêu đùa.
Tống Thư Hàng giơ ngón giữa về phía Cao Mỗ Mỗ:
“Thô bỉ, mày hết thuốc chữa rồi. Tao đã nói quan hệ giữa tao và Thập Lục không như tụi mày tưởng tượng đâu.”
Sau khi Tống Thư Hàng rời đi, con rùa đen nhỏ trên bàn bắt đầu lo lắng không yên.
Vì là tết trung thu nên sinh viên có được một kỳ nghỉ ngắn, Cao Mỗ Mỗ sắp về nhà... Không biết Cao Mỗ Mỗ có mang nó theo không? Nếu không mang theo thì làm sao nó tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ do đại tiểu thư giao phó được đây?
××××××××××××××××××××
Tống Thư Hàng thong thả đi đến cửa ra ký túc xá nam, từ đằng xa đã thấy bóng dáng của Tô thị A Thập Lục.
Lúc này hai tay A Thập Lục đang cầm một ổ bánh mì Pháp gặm từ từ.
Tống Thư Hàng vẫy tay chào cô rồi hỏi:
“Thập Lục, đây là bữa sáng của cô đấy à?”
Tô thị A Thập Lục vừa gặm bánh mì vừa trả lời:
“Đã ăn sáng ở nhà rồi nhưng trên đường đến đây thấy một tiệm bán bánh mì mới ra lò, thấy thơm quá nên tiện tay mua ăn thử. Ngươi muốn ăn không?”
“Ta ăn sáng rồi.”
Tống Thư Hàng đáp.
[Chậc chậc chậc, EQ gì mà thấp quá thể! Dựa theo tình tiết trong phim ngôn tình, đáng lý lúc này ngươi phải nở một nụ cười tà mị, sau đó cắn một miếng ngay chỗ A Thập Lục vừa gặm mới đúng. Lúc đó A Thập Lục sẽ xấu hổ đỏ bừng mặt.]
Thông Nương dùng phương thức truyền âm nhập mật dạy bảo tống Thư Hàng.
Cô đã hiểu rõ phương pháp tu luyện truyền âm nhập mật từ lâu rồi. Cô đã chứng kiến toàn bộ quá trình lúc Tống Thư Hàng học truyền âm nhập mật mà. Trước kia chẳng qua là do tu vi cảnh giới của cô chưa đủ nên chưa luyện thành thôi.
[Không sao, vẫn còn cứu vãn được. Bây giờ ngươi cứ nói: “Mặc dù ta ăn rồi nhưng vẫn có thể ăn thêm chút nữa”, sau đó nhân cơ hội cắn một miếng, tăng độ hảo cảm với người ta.]
Thông Nương tiếp tục truyền âm nhập mật đưa ra ý kiến.
Tống Thư Hàng:
“...”
A Thập Lục thấy Tống Thư Hàng đột nhiên ngẩn người, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào ổ bánh mì Pháp trên tay cô.
Sau khi suy nghĩ một chút, cô bẻ nửa ổ bánh mì đưa cho Tống Thư Hàng:
“Nè, cho ngươi đó.”
Tống Thư Hàng nhận lấy bánh mì:
“À, cám ơn nhé.”
“Không có chi.”
Tô thị A Thập Lục đáp.
Sau đó hai người sánh vai đi đến căn hộ của Dược Sư.
[Không đạt, hai người các ngươi đều không đạt. Lúc này lẽ ra lúc này Tô thị A Thập Lục phải đưa bánh mì đến trước miệng ngươi mới đúng.]
Thông Nương bình luận.
Tống Thư Hàng:
“...”
Hắn đột nhiên nghĩ tới một câu nói mà đại huynh của Phù Sinh Tiên Tử đã nói.
Đừng xem phim ngôn tình máu chó nhiều quá, sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh!
Hắn đang nghĩ, về sau có nên hạn chế thời gian xem phim ngôn tình của Thông Nương lại không.
...
Sau khi trở lại nhà của Dược Sư, lúc Tống Thư Hàng và Tô thị A Thập Lục đi lên phòng khách trên lầu lại thấy ti vi trong phòng khách đang mở, còn bé Thi thì đang cuộn mình nằm trên ghế sofa ngủ ngon lành.
Không biết hôm qua cô bé xem ti vi tới mấy giờ nhỉ?
Tống Thư Hàng tắt ti vi, ôm Thi về phòng ngủ của cô bé. Hôm nay là ngày nghỉ, cứ để con bé ngủ cho đã đi vậy.
Sau đó hai người lại lên lầu, đi đến phòng của Phù Sinh Tiên Tử.
Lúc hai người vừa đến chỗ cầu thang, chợt nghe thấy có tiếng nói chuyện từ trong phòng truyền ra.
“Sư phụ, ngài nói gì? Ngài sắp phải cưới một con gâu gâu thay cho đại huynh của ngài á?”
Đây là giọng của hồ yêu Độc Cô Bạch.
Quả nhiên hắn đã ra khỏi cái rương có phong ấn của Bạch tiền bối two rồi.
“Ừ.”
Phù Sinh Tiên Tử đáp lại một tiếng.
“Sao lại như vậy, ta nhất quyết không đồng ý! Sao ngài lại đi lấy vợ thay cho đại huynh được? Bách hợp cái gì chứ, tuyệt đối không được! Hơn nữa khó khăn lắm đại huynh của ngài mới lấy vợ, không phải là chuyện đáng mừng sao? Tại sao phải ngăn cản chứ?”
Hồ yêu nói.
“Không phải vậy, vấn đề là vị Đậu Đậu mà đại huynh cưới là một con chó đực.”
Phù Sinh Tiên Tử thở dài ngao ngán.
“Hả?”
Hai mắt hồ yêu trợn to lên.
Nói cách khác, đại huynh muốn chơi gay ư?
Có lầm không vậy, đại huynh của sư phụ là một người cực kỳ nghiêm túc, sao có thể chơi gay được? Trong này nhất định có âm mưu gì đó!
“Lúc đó ta cũng phản đối dữ lắm nhưng đại huynh không nghe, vậy nên ta quyết định sẽ cưới Đậu Đậu thay đại huynh.”
Phù Sinh Tiên Tử nói.
“Đại huynh hắn nói thế nào?”
Hồ yêu cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ, dường như có mùi âm mưu ở đâu đây.
Phù Sinh Tiên Tử trả lời:
“Đại huynh không thèm quan tâm đến ý kiến phản đối của ta, hắn nói hôn lễ đã định ra rồi thì tuyệt đối không thể thay đổi. Ta nghe vậy bèn giở chiêu uy hiếp ra, nói ta sẽ đánh ngất hắn rồi tham gia hôn lễ thay, thế là đại huynh đồng ý. Sau đó hắn nói hai ngày sau sẽ đưa quần áo chú rể đến phủ của ta.”
Lúc này hồ yêu chỉ biết che trán kêu trời.
Quả nhiên là một âm mưu đã được sắp đặt từ trước.
“Không được, ta không cho sư phụ đi cưới Đậu Đậu đâu.”
Hồ yêu cắn răng nói:
“Nếu thật sự cần người cưới Đậu Đậu thay đại huynh của ngài thì cứ để ta làm cho!”
Hồ yêu quyết định chơi liều luôn, vì sư phụ, hắn có thể làm mọi thứ.
“Ngươi cũng muốn chơi gay à?”
Phù Sinh Tiên Tử trợn tròn mắt hỏi.
Hồ yêu:
“...”
“Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng mơ bước vào con đường làm gay! Yên tâm đi, sau khi cưới con Đậu Đậu kia về vài ngày thì ta sẽ tìm cơ hội ly hôn với nó.”
Phù Sinh Tiên Tử nói ra kế hoạch của mình.
“Không được, ta tuyệt đối không thể để danh dự của sư phụ ngài bị ảnh hưởng được. Ta sẽ nghĩ cách ngăn cản chuyện này!”
Hồ yêu cắn răng nói.
“Ý ta đã quyết, ta cảnh cáo ngươi đấy, nếu như ngươi dám đánh ngất ta rồi đi cưới con Đậu Đậu kia thay thì cả đời này đừng hòng gặp được ta.”
Phù Sinh Tiên Tử cảnh cáo.
Hồ yêu:
“Vậy ta đi tìm người khác tham gia hôn lễ thay sư phụ, ta có quen mấy vị khuyển yêu tiên tử, nếu như con Đậu Đậu kia lớn lên đẹp trai nam tính thì chắc chắn sẽ có người bằng lòng cưới nó thay ngài. Nếu không được nữa thì ta còn biết mấy vị miêu yêu yêu tử.”
“Ngươi đừng có làm loạn!”
Phù Sinh Tiên Tử nói, sau đó cô lại bổ sung:
“Tuyệt đối không được ép buộc người khác.”
Hồ yêu:
“Ta làm việc thì sư phụ ngài cứ yên tâm, vậy giờ ta đi liên lạc với các cô ấy luôn.”
Dứt lời, hồ yêu đẩy cửa đi ra ngoài.
Sau đó hắn đụng mặt Tống Thư Hàng và Tô thị A Thập Lục.
“Là ngươi!”
Hồ yêu hét to.
“Ừ, là ta đây.”
Tống Thư Hàng bình tĩnh đáp lại.
Hồ yêu nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng một hồi, sau đó đột nhiên nói:
“Ngươi không được có ý nghĩ không an phận với sư phụ, sư phụ là của ta.”
Tống Thư Hàng nhún vai một cái:
“Ừ ừ ừ, ta biết rồi.”
Hồ yêu lại chuyển mắt nhìn Tô thị A Thập Lục đang đứng bên cạnh Tống Thư Hàng, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút:
“Ta còn có việc, gặp lại sau.”
“Ừ, nếu như ngươi thật lòng muốn tìm một người đi kết hôn thay Phù Sinh Tiên Tử, ngươi có thể tìm một tiên tử có tên là Sở Sở, như vậy hôn lễ sẽ thuận lợi hơn nhiều.”
Tống Thư Hàng nhắc nhở.
“Không cần ngươi lo!”
Hồ yêu nghiến răng trả lời, sau đó bỏ chạy thật nhanh.
Tống Thư Hàng xoa cằm:
“Thập Lục, cô nói xem, đến lúc đó... người cưới Đậu Đậu sẽ là ai đây?”
Là Phù Sinh Tiên Tử? Là hồ yêu Độc Cô Bạch? Là đại huynh của Phù Sinh Tiên Tử hay là cô chó cô mèo nào đó?
“Hì hì, ta bắt đầu cảm thấy hứng thú với hôn lễ của Đậu Đậu rồi đấy.”
Tô thị A Thập Lục cười nói.
Hai người tiến vào phòng.
Phù Sinh Tiên Tử đang ngồi trước bàn, một tay chống má, vẻ mặt buồn bực.
Tô thị A Thập Lục lấy rương quần áo ra.
Còn Tống Thư Hàng thì lại nhớ đến chuyện truyền thừa của Thú Thần bộ được phân thành hai phần trong sáng và ngoài tối chuyển dời đi, có nên nói chuyện này cho Phù Sinh Tiên Tử biết không nhỉ?
Thân là thành viên của phần truyền thừa Thú Thần bộ ngoài sáng, biết đâu trong tay cô ấy có manh mối liên quan tới truyền thừa Thú Thần bộ trong tối thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận