Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3084: Shock! Luân Hồi nhận Tiên Tử luyện chế vỏ đao như thế này sao!

Chương 3084: Shock! Luân Hồi nhận Tiên Tử luyện chế vỏ đao như thế này sao!
Trước khi bước vào, Tô Thị A Thập Lục đã chuẩn bị tâm lý đâu vào đấy.
“Di vật của Thiên Đạo thứ năm… Bây giờ Thư Hàng chỉ còn thiếu thuộc tính của Thiên Đạo thứ năm nữa thôi đúng không?” Tô Thị A Thập Lục hỏi bạch long tỷ tỷ trên cổ mình.
“Còn có Thiên Đạo đầu tiên thần bí nữa.” Bạch long tỷ tỷ đáp.
Trong thời gian gần đây, ngoại trừ ở bên Tô Thị A Thập Lục thì cô còn luận đạo với bản ngã thi của Tống Thư Hàng hoặc đi xem trò vui ở chỗ Tống Thư Hàng bản thể, cho nên cũng hiểu khá rõ trạng thái của hắn.
Trạng thái toàn thân á bất hủ của Tống Thư Hàng gần như tổng hợp thuộc tính của tất cả các đời Thiên Đạo, chỉ còn thiếu di vật của Thiên Đạo thứ năm mà A Thập Lục sắp tiếp xúc và Thiên Đạo đầu tiên.
“Vậy nếu có thể… thì nghĩ cách để Luân Hồi Nhận đồng ý đi gặp Thư Hàng một lần.” Tô Thị A Thập Lục nói khẽ.
Cô mắc bệnh thích sưu tầm dạng nhẹ. Cái gì cũng muốn sưu tầm cho đủ bộ mới vui.
À, đó chỉ là cái cớ thôi.
Cô chỉ đơn thuần muốn giúp Tống Thư Hàng tập hợp đủ tin tức bất hủ của tất cả các đời Thiên Đạo.
Tô Thị A Thập Lục kéo nhẹ khăn quàng cổ bạch long tỷ tỷ, khiến cô dãn ra càng hẹp, càng dài, sau đó ôm tâm trạng thấp thỏm bước vào cung điện của Luân Hồi Nhận.
Mở cửa lớn ra, trước mặt lại không phải là không gian cung điện rộng rãi. Không gian bên trong cung điện đã bị lấp kín, chỉ để lại một con đường hẹp dài.
Con đường đó vô cùng hẹp, có cảm giác độ rộng của nó chỉ vào khoảng mười phân, ngay đến Tô Thị A Thập Lục cũng phải nghiêng người mới lách vào được.
Với con đường hẹp này, nếu đổi thành Vũ Nhu Tử thì chỉ có thể cúi đầu thở dài mà thất vọng bỏ đi.
Trong lối đi tràn ngập sương mù dày đặc, tầm nhìn rất ngắn.
A Thập Lục nghiêng người lách vào lối đi và từ từ tiến lên.
“Con đường này là một loại hình phong ấn đặc biệt nào đó sao?” Tô Thị A Thập Lục vừa đi vừa hỏi với vẻ nghi ngờ.
Bạch long tỷ tỷ lắc đầu: “Không, nó chỉ là một con đường hẹp bình thường thôi. Có lẽ là sở thích của chủ nhân cung điện. Em cứ đi về phía trước, có lẽ nó sẽ rộng dần ra chăng?”
Trong cung điện này, đến cả thần thức của Trường Sinh Giả cũng bị áp chế. Bạch long tỷ tỷ dùng thần thức càn quét mà chỉ quét được một khu vực tầm hơn mười mét.
Tô Thị A Thập Lục thở dài, cố gắng hít sâu, dùng đến cả thủ đoạn như Súc Cốt công để mình đi tiếp thuận lợi hơn một chút.
Sau khi đi một hồi lâu, con đường phía trước vẫn không rộng ra.
Đồng thời, A Thập Lục cảm nhận được một chút manh mối.
“Là vỏ đao?” Cô suy đoán.
Con đường dài từ cửa vào đây hệt như phần bên trong một vỏ đao cực lớn.
Nghĩ đến đây, A Thập Lục vươn tay gõ nhẹ lên vách tường.
Từ vách tường vang lên âm thanh như kim loại.
Con đường này thật sự là do vỏ đao của Luân Hồi Nhận biến thành sao?
“Bạch long tỷ tỷ, bỗng nhiên ta có một ý tưởng táo bạo.” Tô Thị A Thập Lục suy nghĩ một lát rồi nói. Nói đúng ra thì đây là suy nghĩ do hơn một trăm nhân cách phụ của cô thảo luận và đúc kết ra.
“Ý tưởng gì?” Bạch long tỷ tỷ hỏi: “Có cần ta phối hợp không?”
“Ta nghĩ, hay là thử sử dụng Dưỡng Đao thuật với con đường này xem sao?” Tô Thị A Thập Lục đáp.
Dưỡng Đao thuật mà cô nói không phải là tà thuật của Tống Thư Hàng, mà là thuật dưỡng đao chính quy của Tu Chân giới. Cô là thiên tài lĩnh ngộ đao ý từ khi còn rất trẻ, đương nhiên là cũng biết Dưỡng Đao thuật rồi.
Bạch long tỷ tỷ giật khóe miệng: “…”
Em lây bệnh từ Tống Thư Hàng sao?
Cái gì cũng muốn dưỡng là thế nào?
Nhưng phải nói thật… hiệu quả Dưỡng Đao thuật của Tống Thư Hàng đúng là không tệ.
“Thế cứ thử một chút đi?” Bạch long tỷ tỷ đáp.
Tô Thị A Thập Lục gật đầu. Trong không gian nhỏ hẹp, biên độ gật đầu của cô cũng bị ảnh hưởng. Gật mạnh quá là sừng rồng trên đầu cô sẽ đụng vào vách tường.
Sau đó, cô vừa di chuyển về phía trước, vừa đặt hai bàn tay nhỏ nhắn lên vách tường, thử ngưng tụ Dưỡng Đao thuật.
Khoảng mười hơi thở sau, trên hai tay của Tô Thị A Thập Lục bừng lên ánh sáng của Dưỡng Đao thuật.
Ánh sáng dịu dàng hiển hiện giữa những ngón tay của A Thập Lục rồi phủ trùm những đầu ngón tay hồng hồng, cuối cùng dần dần lan ra cả bàn tay.
Sau đó, ánh sáng của Dưỡng Đao thuật kéo dài đến hơn hai mươi hơi thở mới chậm rãi dừng lại. Chỉ với thời gian này đã đủ cho Tống Thư Hàng thi triển hàng trăm vạn phát Dưỡng Đao thuật rồi.
Nhưng quá trình Dưỡng Đao thuật chính quy thì đến lúc này mới thực sự bắt đầu. Sau khi ánh sáng dừng lại, Dưỡng Đao thuật chính quy sẽ truyền đạt “tấm lòng” của người thi thuật đến cho pháp khí thông qua mối liên hệ mà nó tạo dựng nên, nhằm cường hóa quan hệ giữa tu sĩ và pháp khí, đồng thời sử dụng linh lực của tu sĩ để nuôi dưỡng pháp khí từng chút một.
Sở dĩ Dưỡng Đao thuật của Tống Thư Hàng bị các tiền bối nhận xét là “không có linh hồn”, bởi vì hắn hoàn toàn đốt cháy giai đoạn này.
Tựa như trước khi viết văn, một tác giả thứ thiệt phải viết đại cương, nghĩ chi tiết cốt truyện, đọc bình luận của độc giả, tổng kết tình tiết trước đó, sau đó mới tắt mạng đi và nghiêm túc gõ chữ.
Nhưng một tác giả rởm thì cứ mở word ra cái là hùng hục gõ luôn.
Tô Thị A Thập Lục vừa đi, vừa thúc đẩy Dưỡng Đao thuật đến bước tiếp theo.
Một lát sau, một giọng nữ ôn hòa truyền ra từ cuối lối đi: “Ngươi là đệ tử Tô thị sao? Dưỡng Đao thuật của ngươi không chuẩn vị lắm, Cùng là Dưỡng Đao thuật của Tô thị mà hiệu quả thi thuật của ngươi kém quá.”
Động tác thi triển Dưỡng Đao thuật của Tô Thị A Thập Lục hơi cứng đờ.
Chẳng hiểu tại sao, trong đầu bạch long tỷ tỷ lại hiện lên một suy nghĩ kỳ lạ… lẽ nào chủ nhân của giọng nói này đã tiếp nhận Dưỡng Đao thuật của Tống Thư Hàng rồi hay sao?
“Là Luân Hồi Nhận tiền bối sao?” Tô Thị A Thập Lục bình thản hỏi.
“Là ta. Ngươi cứ đi từ từ vào đây, ta ở cuối lối đi chờ ngươi. Trên đường đừng ngừng Dưỡng Đao thuật, bỏ qua hết mấy cái rườm rà, thi triển hẳn hào quang ra cho ta xem.” Giọng nữ ôn hòa kia nói tiếp.
Bạch long tỷ tỷ nói khẽ bên tai A Thập Lục: “Chắc chắn là Dưỡng Đao thuật của Thư Hàng rồi.”
“Luân Hồi Nhận tiền bối, người đã từng gặp Thư Hàng sao?” Tô Thị A Thập Lục hơi động trong lòng, bèn hỏi.
Bất luận Luân Hồi Nhận đã từng gặp Tống Thư Hàng hay chưa, cô đều phải bày cái tên “Tống Thư Hàng” này ra trước mặt đối phương. Tốt nhất là có thể khơi gợi hứng thú của Luân Hồi Nhận để cô ấy chịu gặp Thư Hàng một lần.
“Tống Thư Hàng?” Giọng nữ ôn hòa vang lên đầy nghi hoặc: “Ta chưa bao giờ gặp cả.”
Tô Thị A Thập Lục nhanh chóng suy nghĩ. Cô cảm thấy Dưỡng Đao thuật có thể là một cửa đột phá. Cô phải nghĩ cách dùng Dưỡng Đao thuật làm cầu nối để giới thiệu Tống Thư Hàng cho Luân Hồi Nhận tiền bối.
“Nhưng cách đây không lâu, khi ta đang ngủ say thì đột nhiên có một đệ tử Tô thị thi triển Dưỡng Đao thuật với chiếc vỏ đao đã về vườn của ta. Dưỡng Đao thuật của hắn đã tu luyện tới cực hạn, hiệu quả vô cùng nổi bật, ta vừa ý lắm.” Giọng nữ ôn hòa chậm rãi nói: “Cũng nhờ Dưỡng Đao thuật của hắn mà ta mới có thể tỉnh lại sau vạn năm ngủ say. Ngươi là đệ tử Tô thị đầu tiên tiếp xúc với ta trong trạng thái tỉnh táo trong suốt một vạn năm qua, rất may mắn đấy.”
Đây chính là “lợi ích với A Thập Lục” mà Tô Thị Bình Tế Tiên Tử đã nói với Tống Thư Hàng.
Luân Hồi Nhận trong trạng thái tỉnh táo có thể mang lại cho A Thập Lục nhiều cơ duyên hơn.
Ở phía đối diện.
A Thập Lục áp bàn tay mềm mại lên vách tường mà lâm vào trầm tư. Đệ tử Tô thị? Dưỡng Đao thuật của Tô thị?
Cô cứ nghĩ Luân Hồi Nhận tiền bối đã tiếp xúc với Tống Thư Hàng, kết quả lại là đệ tử Tô thị sao?
Không phải Thư Hàng ư?
Trong Tô thị có đệ tử nào đặc biệt am hiểu Dưỡng Đao thuật à?
Mà hình như Dưỡng Đao thuật được lưu truyền nội bộ trong Thiên Hà Tô thị không giống với các pháp thuật nuôi dưỡng pháp khí trong Tu Chân giới cho lắm thì phải?
“Năm đó sau khi để lại truyền thừa cho Thiên Hà Tô thị, ta đã cố ý liệt Dưỡng Đao thuật vào mục trọng điểm trong trọng điểm, quả nhiên là có hiệu quả. Chắc chắn lần này là do Dưỡng Đao thuật phát huy công hiệu đây. Sau này chúng ta còn có thể sử dụng mấy lần Dưỡng Đao thuật hằng ngày, mưa dầm thấm lâu nữa chứ.” Trong giọng nữ bình thản kia ngập tràn vui vẻ.
Dưỡng Đao thuật của Thiên Hà Tô thị có càn khôn? Hơn nữa còn là do Luân Hồi Nhận cố ý sắp xếp?
Tô Thị A Thập Lục vừa nghe vừa suy tư, đồng thời ánh hào quang của Dưỡng Đao thuật cũng sáng bừng lên trên tay cô. Theo lời dặn, cô đã bỏ đi tất cả những quá trình rắc rối.
Nhưng cho dù đã bỏ hết những quá trình ấy, cô vẫn cần thời gian gần bốn mươi hơi thở mới có thể thi triển xong một phát Dưỡng Đao thuật.
“Đúng rồi, nói mới thấy trong Dưỡng Đao thuật của ngươi cũng có mùi vị giống như đệ tử Tô thị kia. Mùi vị ấy… tỏa ra từ trên người ngươi à?” Luân Hồi Nhận Tiên Tử đột nhiên hỏi.
Tô Thị A Thập Lục chớp mắt, bỗng nghĩ đến điều gì.
Bạch long tỷ tỷ vừa nghe đến đây thì suýt nữa râu rồng thắt bím: “…”
“Là trái tim của ta sao?” Trong lồng ngực Tô Thị A Thập Lục, trái tim lưu ly thuộc về Bá Tống bỗng đập nhanh liên hồi.
“Không sai… trái tim trong lồng ngực ngươi không phải là của chính ngươi à?” Giọng nữ ôn hòa hơi kinh ngạc: “Có thể giao cả trái tim cho ngươi, xem ra là một người đàn ông không tệ.”
Hai má Tô Thị A Thập Lục đỏ bừng: “Vâng, đúng là không tệ.”
“Tiếc là tuyệt dục rồi.” Bạch long tỷ tỷ bổ sung.
Tô Thị A Thập Lục kéo nhẹ bạch long tỷ tỷ, không cho cô nói tiếp.
Đồng thời cô cũng thầm vui vẻ trong lòng. Không ngờ Thư Hàng đã tiếp xúc với Luân Hồi Nhận rồi, mà ấn tượng đầu tiên của Luân Hồi Nhận với hắn còn rất tốt.
Vậy thì cô muốn tranh thủ giúp Thư Hàng cũng sẽ dễ dàng hơn.
“Luân Hồi Nhận tiền bối, thực ra Thư Hàng không phải là đệ tử của Tô thị.” A Thập Lục giải thích.
“Không phải đệ tử của Tô thị? Vậy hắn cũng họ Tô à?” Luân Hồi Nhận Tiên Tử sững sờ.
“Thư Hàng họ Tống.” A Thập Lục nói với vẻ hơi xấu hổ.
Luân Hồi Nhận Tiên Tử khựng lại.
Một lúc lâu sau…
Luân Hồi Nhận Tiên Tử mới nói với giọng lòng đau như cắt: “Lại là họ Tống? Lẽ nào Thiên Hà Tô thị chúng ta chuyên bồi dưỡng con dâu cho họ Tống sao? Sao cả đám các ngươi cứ đâm đầu vào họ Tống thế hả? Không tìm họ khác được à?”
Tiểu tiên tử mà Thiên Hà Tô thị chúng ta vất vả lắm mới bồi dưỡng được ra, sao cứ để họ Tống bứng mất thế?
Trước khi cô ngủ say đã tiếp xúc với vài vị tiên tử của Thiên Hà Tô thị, trong đó có đến mấy vị bị họ Tống bứng đi. Bây giờ vừa mở mắt sau vạn năm gặp được tiểu tiên tử Tô thị đầu tiên, lại bị họ Tống xúc mất!
Mà người ta cho con nhà mình cả “trái tim” rồi, làm sao thoát khỏi mối quan hệ đạo lữ được đây?
Không được, sau này phải thêm một điều mới vào gia quy: Họ Tống muốn lấy con gái nhà ta thì phải vào ở rể!
Những nghĩ ngợi hồi lâu, Luân Hồi Nhận Tiên Tử lại thở dài.
Tình cảm thì không thể miễn cưỡng được.
Lỡ may vì ở rể mà tình cảm giữa tiên tử Tô thị và đạo lữ bị sứt mẻ thì thật chẳng ra sao.
“Chắc là chỉ do trùng hợp thôi. Ta và Thư Hàng gặp nhau hoàn toàn là do trùng hợp.” Tô Thị A Thập Lục nói khẽ.
“Được rồi, ta không tham dự vào chuyện tình cảm của các ngươi.” Luân Hồi Nhận Tiên Tử thở dài: “Ngươi thả lỏng đi, ta kéo ngươi vào… chờ trạng thái của ngươi ổn định, ta muốn gặp “Tống Thư Hàng” mà ngươi nhắc đến thử xem sao.”
“Vâng.” Tô Thị A Thập Lục cười ngọt lịm.
Ban đầu cô suy nghĩ nửa ngày trời, chính là vì muốn tìm cơ hội đề cử Tống Thư Hàng với Luân Hồi Nhận Tiên Tử.
Bây giờ đối phương chủ động đưa ra yêu cầu như vậy, trúng ý cô quá chứ sao!
[Thuận lợi thế ư?] Bạch long tỷ tỷ giơ móng gãi cằm. Bây giờ cô biến thành chiếc khăn quàng, móng vuốt chân sau vừa hay có thể làm chuyện đó.
Từ khi Thư Hàng hợp tác với Bạch, cô cảm thấy thằng nhóc này may mắn hơn rất nhiều.
Mặc dù vận may của bản thân Tống Thư Hàng cũng không tồi, nhưng bây giờ nhìn một vài việc nhỏ thì có thể thấy hắn làm gì cũng càng thêm thuận lợi, cứ như trượt đi băng băng trên đường bôi dầu vậy.
Lúc này, sâu trong Luân Hồi điện truyền ra một lực kéo ôn hòa, phủ xuống Tô Thị A Thập Lục, dịu dàng kéo cô đến cuối lối đi.
Cuối lối đi ấy là một chiếc bàn tròn cực lớn.
Một đại mỹ nhân đội mũ ngồi bên bàn tròn, đối diện với cửa ra vào, hai tay khum lại nâng cằm lên. Song cô rất vất vả để làm tư thế này, bởi vì trước ngực có vật trở ngại phá hỏng khí thế vốn có của tư thế ấy.
Tô Thị A Thập Lục ngắm đại mỹ nhân một lát, vô thức cúi đầu nhìn xuống ngực mình rồi lại quay sang nhìn bạch long tỷ tỷ.
“Ngươi tên là gì?” Luân Hồi Nhận Tiên Tử dịu dàng hỏi.
“Tô Thị A Thập Lục.” A Thập Lục báo đạo hiệu của mình.
“Ừm.” Luân Hồi Nhận Tiên Tử nhìn chằm chằm lồng ngực của Tô Thị A Thập Lục, như muốn nhìn xuyên qua nó để quan sát trái tim lưu ly bên trong.
[Là ảo giác sao?] Cô nghĩ thầm.
Luân Hồi Nhận Tiên Tử cảm thấy trên trái tim ấy tỏa ra từng sợi khí tức cao thâm khó lường, gần như tương tự với chủ nhân của cô – Thiên Đạo thứ năm.
Bất hủ? Thiên Đạo?
Có phải ta ngủ say hơi lâu rồi không?
Hay lần sau cứ một nghìn năm tỉnh dậy một lần?
“Ngươi có trái tim này, đúng lúc lắm… Nếu không trong khâu tiếp theo ta còn phải nghĩ cách cường hóa trái tim cho ngươi.” Luân Hồi Nhận Tiên Tử nói khẽ: “Ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
Tô Thị A Thập Lục ngồi thẳng người, hơi gật đầu.
“Vậy thì tiếp theo ta sẽ đúc cho ngươi một chiếc vỏ đao. Sau đó, ngươi và các Tiểu Thập Lục trong thể nội của ngươi sẽ cùng nhau kích hoạt thiên phú của Tô thị.” Luân Hồi Nhận Tiên Tử nói.
Thiên phú của Thiên Hà Tô thị cũng chính là kế thừa thiên phú của cô – hóa thân thành đao.
Cô là đạo khí, nhưng lại là đạo khí đặc biệt nhất trong tất cả các đạo khí.
Trước khi trở thành đạo khí, Luân Hồi Nhận Tiên Tử là con người.
“Đúc vỏ đao có cần vật liệu gì không?” Bạch long tỷ tỷ hỏi. Trong bảo tàng tư nhân của cô còn một số bảo bối, nếu cần thì cô có thể hỗ trợ A Thập Lục để đúc ra một vỏ đao hoàn mỹ.
“Không cần.” Luân Hồi Nhận Tiên Tử tháo mũ xuống, để lộ mái tóc dài màu đỏ và đôi tai nhọn của tinh linh.
Sau đó, cô vuốt thẳng mái tóc của mình cho nó dựng thẳng lên trời.
Trong ánh nhìn nghi hoặc của Tô Thị A Thập Lục và bạch long tỷ tỷ, Luân Hồi Nhận Tiên Tử vung tay rút một cái, mái tóc dài đỏ rực bị bứng lên, bắt đầu ngưng tụ lại.
Trong hư không, dường như có bí pháp hoặc lời nguyền nào đó phụ thể mà đến, phủ xuống mái tóc đỏ.
Sau đó, mái tóc ấy bắt đầu hóa thành vỏ đao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận