Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1510: Chỉ thở thôi cũng đau

Chương 1510: Chỉ thở thôi cũng đau
Bây giờ sử dụng bí pháp giám định còn không chảy máu nên Tống Thư Hàng rất chi là hào phóng.
Dùng nhiều có khi còn tăng điểm kĩ năng ấy chứ.
Thử một chút có mất tiền đâu.
Một lát sau, trên cánh tay của Tống Thư Hàng hình thái sương mù xuất hiện một vết thương bé tí xíu.
Nếu trong trạng thái thân thể bình thường thì vết thương này chỉ là một vết xước da, với cường độ nhục thân của Tống Thư Hàng bây giờ, có khi còn chưa kịp chảy máu đã lành rồi.
Tống Thư Hàng hụt hẫng.
Không cần nhìn kết quả bí pháp giám định hắn cũng biết là thí nghiệm đã thất bại.
Với cái giá không đáng kể thế này thì có thể giám định ra thông tin gì có ích đây?
“Một tờ giấy bình thường: Sản xuất ngày 20 tháng 5 năm 2019, chất chứa hương vị tình yêu nồng nàn. Trên đó có một dòng chữ do Bá Tống Huyền Thánh đích thân viết nhưng không ẩn chứa linh lực.”
Tống Thư Hàng: “…”
Quả nhiên là không được.
“Thành công không?” Vũ Nhu Tử hỏi.
Tống Thư Hàng: “Thất bại rồi, chỉ giám định được thông tin về trang giấy thôi.”
“Tiếc quá, nếu thành công thì ta còn nhiều suy nghĩ lớn mật hơn nhiều.” Vũ Nhu Tử cũng hụt hẫng không kém gì hắn.
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình thí nghiệm thất bại. Bởi vì hắn có dự cảm cái suy nghĩ “lớn mật” của Vũ Nhu Tử sẽ mang lại cho mình tai họa rất nặng nề.
“Đúng rồi, Tống tiền bối ơi, chụp cho ta xin một tấm ảnh gian phòng của Điền Thiên Đảo Chủ đi.”
Tống Thư Hàng: “?”
“Ban nãy Tống tiền bối có nói trong nhóm Cửu Châu số 1 là trong phòng của Điền Thiên Đảo Chủ chỉ có máy tính còn mở, mà trận pháp phòng ngự trong tiên phủ và đại trận bảo vệ đảo đều không bị hư hao, đồng thời căn phòng rất gọn gàng, không có dấu vết đánh nhau. Như vậy nghĩa là Điền Thiên Đảo Chủ bị người ta dùng một chiêu giết chết trong tình trạng đang triển khai mọi loại hình phòng ngự, nhục thân tiêu tán, hồn phách vỡ nát, thậm chí trong cả quá trình còn không chảy lấy một giọt máu, không những thế, hồn phách của ngài ấy còn bị cuốn vào không gian phong bế. Cho nên ta muốn xem ảnh gian phòng ấy một chút xem có phát hiện ra manh mối gì không.”
Vũ Nhu Tử vừa kết thúc một ngày tu luyện, bây giờ đang nhàn rỗi, có một đống thời gian để từ từ nghiên cứu việc này.
“Được.” Tống Thư Hàng nói.
Hắn lui về phía cửa, chụp toàn cảnh gian phòng của Điền Thiên Đảo Chủ rồi gửi cho Vũ Nhu Tử.
Mấy phút sau.
“Tống tiền bối, ta nảy ra ý này to gan lắm.” Vũ Nhu Tử lại nói.
Tống Thư Hàng: “???”
Nhịp tim không khỏi tăng cao.
“Ngươi có muốn thử giám định không khí không?” Vũ Nhu Tử chân thành nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Tống tiền bối nhà cô sẽ chết đó Vũ Nhu Tử! giám định không khí thì khác gì giám định mẹ của Địa Cầu, rất là nguy hiểm, sơ ý một cái là toi đời ngay.
Mà dưới tình huống bình thường thì không khí không thể nào giám định được.
“Ta nhìn kĩ từng ngóc ngách trong tấm ảnh, sau đó ta nghĩ… có khi nào đối phương xuyên thẳng qua không gian để tấn công Điền Thiên Đảo Chủ không? Tống tiền bối thử giám định không khí… hay chính xác hơn là giám định “không gian” trong phòng Điền Thiên tiền bối đi xem có phát hiện ra manh mối nào không. Nói không chừng, lối vào không gian phong bế kia vẫn còn ở trong phòng của Điền Thiên tiền bối đấy.” Vũ Nhu Tử nói.
Xuyên qua không gian để công kích?
Kiếp Tiên cửu phẩm sao?
Tống Thư Hàng nối liền liên kết với thế giới hạch tâm của mình, may quá, nó chưa co vòi vào.
Chuyện dính dáng đến không gian… nếu có Bạch tiền bối ở đây thì tốt quá.
Nói đến Bạch tiền bối mới nhớ, xem tình hình trước mắt này thì có lẽ con rối tiên tử, Bạch tiền bối và Sở Sở cũng không được Điền Thiên Đảo Chủ đón lên Điền Thiên đảo.
Vậy thì con rối tiên tử ôm pho tượng Bạch tiền bối chạy đi đâu rồi?
“Đừng bảo là con rối tiên tử đột nhiên yêu pho tượng Bạch tiền bối nên nẫng nó trốn đi rồi nhé.” Trong đầu Tống Thư Hàng hiện lên một suy nghĩ hoang đường.
Vừa suy tư, hắn vừa vươn tay vào không gian.
“Bí pháp giám định, lần này ta muốn giám định khái niệm ‘không gian’”. Tống Thư Hàng lại kích hoạt bí pháp giám định.
Thân thể hình thái sương mù khiến cho hắn không sợ mình chết vì mất máu quá nhiều.
Hơn nữa, với mức độ nắm giữ bí pháp giám định hiện giờ, Tống Thư Hàng có thể khống chế độ nguy hiểm của nó trong phạm vi mình chịu đựng được.
Thử một chút xem có thành công hay không.
Có thể giám định được khái niệm “không gian” này không đây?
Bí pháp giám định kích hoạt nhưng không bắt được mục tiêu.
Thất bại rồi sao?
Quả nhiên, chỉ một khái niệm “không gian” đơn thuần vẫn là chưa đủ.
Muốn kích hoạt bí pháp giám định thì điều kiện tiên quyết là ngón tay phải chạm được vào vật kia.
Nếu mình có thể nhìn thấy “không gian”, biết đâu lại có thể giám định được nó nhỉ?
Khi suy nghĩ ấy lướt qua đầu óc của Tống Thư Hàng, con mắt Thánh Nhân Nho gia của hắn bỗng bị kích hoạt.
Tống Thư Hàng thi triển ánh nhìn mang thai càng nhiều thì độ ăn ý giữa hắn và con mắt Thánh Nhân Nho gia càng cao.
Lần này khi cảm ứng được suy nghĩ muốn nhìn thấy “không gian”, con mắt Thánh Nhân Nho gia đã kịp thời trợ giúp hắn.
Thánh Nhân Nho gia chính là nhân vật đứng trên đỉnh giới tu chân, tiếp cận rất gần với Thiên Đạo.
Nếu kẻ đó muốn thì con mắt của hắn có thể nhìn thấy vô số tiết điểm không gian.
Thông qua con mắt của Thánh Nhân Nho gia, Tống Thư Hàng nhìn thấy ba tiết điểm không gian trong phòng của Điền Thiên tiền bối.
“Thấy rồi!” Tống Thư Hàng vui vẻ trong lòng.
Rất có thể không gian phong bế tồn tại ngay trong ba tiết điểm này.
May mà có Vũ Nhu Tử!
“Chỉ có ba tiết điểm thôi, ta có thể thử từng cái một.” Tống Thư Hàng chạm vào tiết điểm không gian đầu tiên trước mắt. Nếu có mười mấy tiết điểm không gian thì hắn không đỡ nổi nỗi đau trên tinh thần, nhưng chỉ có ba cái thì nỗi đau kia như mưa bụi mà thôi.
Bí pháp giám định khởi động!
Trên thân thể hình thái sương mù của Tống Thư Hàng lại hiện lên một vết thương nhỏ.
Sao nhẹ nhàng thế?
Tống Thư Hàng nghi hoặc trong lòng.
Không lẽ giám định lại thất bại à?
Lúc này, tin tức từ bí pháp giám định truyền vào đầu hắn: “Thế giới hạch tâm của Bá Tống Huyền Thánh: Đây là một không gian cá nhân kì dị, quyền sở hữu thuộc về Bá Tống Huyền Thánh, kết nối với thế giới Tà Liên, có thông đạo nối đến thế giới Kim Liên, tuy nhiên đầu kia thông đạo đang ở trạng thái phong bế.”
Tống Thư Hàng: “…”
Tổ sư, hóa ra tiết điểm này nối tới thế giới hạch tâm của hắn.
Bảo sao cái giá lại nhẹ nhàng như thế.
Cứ tưởng là giám định thất bại rồi kia.
Mà hóa ra giữa thế giới hạch tâm và thế giới Kim Liên cũng có thông đạo à?
Ở trạng thái phong bế? Chắc là phong bế trong sự kiện Nho gia kia rồi. Dưới sự trợ giúp của Tống Thư Hàng, thế giới Kim Liên đã phong bế hoàn toàn, cắt đứt thông đạo giữa nó với thế giới Kim Liên, cả đường đến thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng cũng đứt đoạn.
Tống Thư Hàng hít sâu một hơi rồi đưa tay chạm vào tiết điểm không gian thứ hai.
Bí pháp giám định lại khởi động.
Một khắc sau, thân thể hình thái sương mù của Tống Thư Hàng điên cuồng khuếch tán, chỉ trong thời gian mấy hơi thở, hắn chỉ còn một bộ xương khô.
“Trời má, cái giá lần này dã man thật.” Tống Thư Hàng nghiến răng nói.
Nếu đổi về hình thức nhục thân thì tất cả máu và nước trong cơ thể hắn đã bị hút cạn rồi.
May mà bây giờ mình có hình thái sương mù.
Tất cả sương mù bay về, một lần nữa ngưng tụ thành cơ thể cho Tống Thư Hàng.
Nỗi đau đớn kịch liệt không thể miêu tả bằng lời ập tới ngay sau đó.
Đau đớn mãnh liệt khiến cho Tống Thư Hàng suýt nữa đã ngất đi.
Với ý chí và khả năng chịu đau của Tống Thư Hàng bây giờ mà tí nữa thì không thể chịu được.
“Thiếu có một xíu nữa là chạm đến cực hạn của mình rồi.” Tống Thư Hàng thở từng hơi khó nhọc.
Nỗi đau này sẽ còn kéo dài dai dẳng rất lâu.
Nếu tiết điểm này vẫn chưa phải là không gian phong bế thì hắn phải nghỉ ngơi một tí rồi mới giám định đến tiết điểm tiếp theo được.
Ba chọn một, đừng bảo là hắn xui xẻo đến mức ấy nhé?
“Tiết điểm không gian phong bế: không gian kì lạ hoàn toàn trùng hợp với hiện thế, nhưng lại bất đồng với hiện thế, giống như cái bóng của thế giới này. Đây là một không gian cực kì nguy hiểm…”
Bí pháp giám định phản hồi lại rất ít tin tức.
Nhưng thành công rồi!
Trong ánh mắt Tống Thư Hàng lộ vẻ mừng rỡ.
Đúng như những gì Vũ Nhu Tử đoán, lối vào không gian phong bế quả thực vẫn đang nằm trong phòng của Điền Thiên Đảo Chủ.
Tìm được là tốt rồi.
Bây giờ phải báo cho các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1, sau đó tìm kiếm tung tích của Bạch tiền bối.
Trước mắt trong nhóm Cửu Châu số 1 có Bạch tiền bối có thiên phú không gian. Linh Điệp tiền bối thì có năng lực Trận pháp truyền tống không gian, nhưng bây giờ có thể ngài ấy đang bế tử quan, thậm chí còn đang độ kiếp.
Tống Thư Hàng dời ngón tay ra khỏi tiết điểm không gian, sau đó đau đớn co rúm người lại.
Lâu lắm rồi hắn không đau tới mức ấy.
Nỗi đau này gợi nhớ cho hắn về khoảng thời gian vừa mới có được bí pháp giám định.
Nhưng khi đó linh quỷ đáng yêu thường xuyên ăn đòn thay chủ nhân, nhận hết đau đớn từ bí pháp giám định cho hắn.
“Hộc... hộc.” Tống Thư Hàng hít sâu một hơi vì đau, đồng thời vươn tay cầm lấy điện thoại.
Màn hình vẫn sáng, cửa sổ trò chuyện với Vũ Nhu Tử vẫn đang bật.
Tống Thư Hàng nhắn tin bằng giọng nói cho Vũ Nhu Tử. Bởi vì hắn đau đến mức không gõ được chữ, đau đến thở không ra hơi, đau muốn khóc lên được, chỉ hít thở thôi cũng đau nhức.
“Vũ Nhu Tử… thành công rồi.” Tống Thư Hàng nghiến răng nói.
Vũ Nhu Tử: “Tìm được không gian phong bế rồi sao?”
“Ừ, tìm được rồi. Cô thông báo cho các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 một tiếng đi. Không gian phong bế vẫn còn đang ở trong phòng của Điền Thiên Đảo Chủ. Còn nữa, nhờ các tiền bối hỗ trợ tìm Bạch tiền bối, có chuyện cần Bạch tiền bối trợ giúp rồi.” Tống Thư Hàng nói.
“Tống tiền bối không sao chứ? Giọng nói của ngươi sao thế?” Vũ Nhu Tử nhạy cảm nhận ra.
Tống Thư Hàng: “Ta không sao, đau quá thôi. Cái giá cho bí pháp giám định ấy mà. Lần này đau dữ quá, ta phải nghỉ ngơi một tí.”
“Có cần ta hát một bài cho ngươi dịu bớt đau đớn không?” Vũ Nhu Tử hỏi.
Tống Thư Hàng: “Cảm ơn cô… nhưng thôi, để ta nằm im một tí là được.”
Quên cái “Thất sát ca” của cô đi. Dù Vũ Nhu Tử hát có ngọt ngào êm tai đến mấy thì Tống Thư Hàng vẫn cảm thấy nghe ca từ kia chỉ khiến mình đau hơn thôi.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Vũ Nhu Tử, Tống Thư Hàng nằm co ro trên đất.
Toàn thân đau nhức thảm thiết, không một chỗ nào là được yên bình.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn lên ba tiết điểm không gian.
Lần sau nhất định hắn sẽ không tự tìm đường chết mà đi giám định tiết điểm không gian nữa.
Đang suy nghĩ, Tống Thư Hàng chợt phát hiện ra tiết điểm không gian phong bế đang mở rộng.
Tống Thư Hàng thót tim, quay đầu nhìn về phía tiết điểm không gian đầu tiên.
Quả nhiên, tiết điểm không gian thế giới hạch tâm bắt đầu mờ dần như bị áp chế.
Thôi xong, thế giới hạch tâm co vòi rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận