Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 318: Đạo hữu, xin dừng bước!

Chương 318: Đạo hữu, xin dừng bước!
“Quả nhiên, chỉ cần ta mà thật lòng muốn tìm thì nhất định sẽ tìm được hòn đảo thần bí kia ngay.”
Bạch Tôn Giả ngập tràn lòng tin.
Bạch Tôn Giả dựa theo trận pháp trên quái trượng, đi tới một vị trí đặc biệt trên biển Đông. Sau đó, hắn kéo thần niệm ra, vói vào trong hư không, rốt cuộc cũng ẩn ẩn chạm tới tọa độ của vạn lý phi độn thuật trên tay Tống Thư Hàng.
Bạch Tôn Giả đã bắt được vị trí của Tống Thư Hàng rồi.
Bất quá, lúc này trạng thái của Tống Thư Hàng hơi lạ. Cứ cảm giác như không phải ở trong thế giới này, mà là ở trong hư huyễn vậy.
“Loại cảm giác này, lẽ nào là thực tại ảo à?”
Bạch Tôn Giả lẩm bẩm.
Nói cách khác, trên hòn đảo thần bí kia ít nhất cũng có một vị cường giả cấp bậc Tôn Giả đổ lên tọa trấn. Thông qua tọa độ của vạn lý phi độn thuật, Bạch Tôn Giả có thể cảm ứng được sơ sơ là Tống Thư Hàng rất bình tĩnh, hình như cũng không bị thương tổn gì.
“Như vậy, phải làm sao mới có thể tới bên cạnh Tống Thư Hàng đây?”
Bạch Tôn Giả suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới cảnh phi kiếm dùng một lẩn đuổi theo tọa độ vạn lý phi độn thuật trên người Tống Thư Hàng, sau đó biến mất…
Lúc đó Đậu Đậu và tiểu hòa thượng bị ngăn lại ở bên ngoài hòn đảo thần bí, nhưng phi kiếm dùng một lần lại không bị cản mà bay thẳng vào trong hòn đảo.
Có lẽ dùng phi kiếm dùng một lần thì có thể mở ra một con đường đi tới bên cạnh Tống Thư Hàng.
Mà với thực lực của Bạch Tôn Giả thì có thể bắt lấy cơ hội trong nháy mắt, đuổi theo phi kiếm dùng một lần, đi tới bên cạnh Tống Thư Hàng ngay.
Có lẽ nên thử xem sao nhỉ?
Bất quá, lúc này hắn đang ở giữa biển rộng mênh mông, biết tìm đâu ra nhánh cây để làm tài liệu chế ra phi kiếm dùng một lần bây giờ?
Hay là thử dùng thứ nào khác thay cho nhánh cây để tạo thành phi kiếm dùng một lần nhỉ.
Bạch Tôn Giả dõi mắt nhìn quanh, lúc hắn đang nghĩ xem nên tìm thứ gì để thay vào... Thì đột nhiên, Bạch tiền bối nhìn thấy ở mặt biến đằng xa có một đạo thân ảnh mặc vest trắng, hai tay chắp sau lưng. Chân giẫm một nhánh cây trông khá mới, đang đạp sóng lướt gió trên mặt biển vô cùng tiêu sái!
...
Ta tên Hồ Thập. Đây là danh hiệu của ta.
Ta thuộc về một tổ chức thần bí chuyên môn xử lý các chuyện phiền toái cho người ta. Mấy chuyện như giết người, bắt cóc, lừa gạt này bọn ta rành lắm, bất quá ta rất ít khi tham gia mấy hoạt động giết người thế này. Bởi vì ở trong tổ chức, ta phụ trách một số việc khá đặc biệt. Ví như giúp người ta hoàn thành tâm nguyện, giúp cô ta sinh con, lừa tình mấy em gái nhỏ để mấy ẻm sinh con cho ta, ấy mới là bài tủ của ta.
Hôm nay, Lang Nhất đã sắp xếp cho ta một nhiệm vụ là đi lừa một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương kia tên Sở Sở, là thiên tài của một thế gia họ Sở, trên người mang theo một quyển kiếm quyết.
Nhiệm vụ của ta là phải diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, cứu tiểu cô nương kia thoát khỏi tay Kình Bát và Sa Cửu. Sau đó dùng mấy thủ đoạn mà ta rành nhất, lừa lấy quyển kiếm quyết trong tay của tiểu cô nương này.
Nhiệm vụ diễn ra trên mặt biển Đông.
Vậy nên ta chuẩn bị lên đài theo cách đẹp trai nhất, ngầu lòi nhất.
Ta mặc bộ vest màu trắng mà ta thích nhất. Chân giẫm trên một nhánh cây, lướt gió đạp sóng trên mặt biển.
Đáng tiếc ta vẫn chưa thể ngự kiếm phi hành, nếu không thì nhất định sẽ còn đẹp trai hơn nhiều.
Nhưng vượt biển bằng một cành cây thế này cũng là một cách xuất hiện cực kỳ ngầu rồi.
Ta tên Hồ Thập, cô muốn sinh một đứa con đẹp trai đáng yêu à? Xin hãy liên hệ với ta, ta xin phát biểu thay cho gien đẹp trai của mình.
Ủa? Phía trước là cái gì thế nhỉ, một con cá voi lớn à? Có một người cực kỳ xinh đẹp cùng với một tiểu hòa thượng và một con kinh ba đứng ở trên đó.
Người đẹp kia đang nhìn ta đấy ư?
Ánh mắt của cô tựa như người đi lạc giữa sa mạc trông thấy con suối mát lành.
Quả nhiên, người đẹp trai như ta, dù đi tới đâu cũng sẽ khiến người ta ghé mắt nhìn như thế.
“Đạo hữu xin dừng bước!”
Quả nhiên, người trông đẹp đẹp kia lên tiếng gọi ta, đúng là cô muốn giữ chân ta lại đúng không?
Nhưng đáng tiếc, hôm nay ta không thể ở lại được.
Ta vươn tay, vuốt vuốt mái tóc, để lộ ra góc nghiêng đẹp trai thần thánh của mình.
Chào tạm biệt người đẹp.
Hôm nay ta đang có nhiệm vụ trong người, nếu không ta nhất định sẽ khiến em sinh cho ta một đứa con. Nhưng ta có thể để lại cảnh tượng đẹp trai nhất cho em, em hãy nhớ ta thật kỹ nhé.
Ủa? Đợi chút đã, sao mình không cục cựa được gì hết thế này?
Thân thể của ta đang lướt về phía người đẹp kia.
...
Vận may của Bạch Tôn Giả đúng là thiên hạ vô song.
“Cái nhánh cây kia tới đúng lúc quá đi mất, hơn nữa còn là nhánh liễu mà ta thích nhất nữa chứ.”
Vậy nên, Bạch Tôn Giả giơ tay cách không trảo một cái.
Bóng người mặc vest màu trắng với nhánh cây dưới chân hắn bị túm bay tới.
Hồ Thập mở to hai mắt ra —— chết toi, gặp trúng cao nhân rồi!
Ùynh! Hồ Thập chật vật rơi xuống trước mặt Bạch Tôn Giả, lăn một vòng trên lưng của con cá voi lớn, sau đó giữ nguyên tư thế nửa quỳ, nhìn chằm chằm Bạch Tôn Giả. Hắn vội đưa tay tới chỗ thắt lưng của mình —— đó là một thanh nhuyễn kiếm được ngụy trang thành thắt lưng.
“Xin chào đạo hữu, ngươi tên gì?”
Bạch Tôn Giả mỉm cười, hỏi.
Hồ Thập nuốt nước bọt cái ực, hắn căn bản còn không định trả lời câu hỏi của đối phương nữa.
Nhưng đối phương mới cười một cái xong thì hắn lập tức bị mê hoặc tâm thần:
“Hồ Thập.”
“Họ Hồ tên Thập à? Còn có người họ này cơ á.”
Bạch Tôn Giả sờ cằm hỏi.
Hồ Thập: “...”
Hắn được tổ chức chọn tu luyện từ nhỏ, Hồ Thập này đúng là tên của hắn. Nhưng hắn cũng không phải họ Hồ tên Thập mà.
“Được rồi, đạo hữu này. Thực ra là ta có chuyện này muốn nói với ngươi.”
Bạch Tôn Giả cách không trảo một cái, nhánh cây kia đã rơi vào trong tay hắn:
“Ta muốn mượn nhánh cây này của ngươi dùng một lát.”
Trong lòng Hồ Thập như có vạn con Đà Mã phóng nhanh —— kéo hắn tới đây chỉ vì muốn mượn nhánh cây này thôi sao?
Nhưng tình hình là người ta mạnh hơn mình, người đẹp trước mặt giơ tay cách không trảo một cái thôi đã túm hắn bay tới đây. Ở trước mặt của đối phương, hắn yếu ớt tựa như một đứa trẻ.
Chỉ là một nhánh cây mà thôi, nếu như đối phương muốn, lẽ nào mình dám từ chối chắc?
Hắn cũng không ngu ngốc tới mức vì một nhánh cây bình thường mà chọc giận một vị tu sĩ đáng sợ đâu.
Vậy nên Hồ Thập lập tức cười khan rồi nói:
“Nếu như tiền bối muốn dùng thì cứ lấy dùng thoải mái đi. Đây chỉ là một nhánh cây bình thường thôi mà.”
Tâm trạng của Bạch Tôn Giả lập tức tốt hẳn lên:
“Đúng là một đạo hữu sảng khoái. Phần nhân tình này của ngươi ta sẽ nhớ kỹ. Nhưng nếu như không có nhánh cây thì ngươi sẽ không còn công cụ để di chuyển nữa, ta đổi thứ khác cho ngươi được không?”
“Tiền bối khách khí quá rồi.”
Ngoài miệng thì Hồ Thập nói thế, nhưng trong lòng lại khấp khởi kích động hẳn lên. Lẽ nào vị tiền bối này định cho hắn món bảo vật nào đó để thay cho đi bộ à?
Trong lúc hắn đang nghĩ thế thì chợt thấy Bạch Tôn Giả giơ tay lên chỉ về phía mặt biển trảo một cái.
Sau đó, một con cá lớn dài hơn hai mét, có cái miệng dài như một cây trường mâu bị bắt trồi lên mặt nước.
Sau khi con cá lớn bị túm trồi lên khỏi mặt nước thì giãy giụa liên hồi.
Hình như con cá này tên là cá kiếm thì phải?
Ô kìa, bắt con cá kiếm này làm gì?
Tiếp theo, Hồ Thập nhìn thấy bị tiền bối xinh đẹp này giơ tay vỗ nhẹ lên người con cá kiếm kia một cái, con cá lớn giống như bị choáng.
Sau đó, xuất hiện một cảnh tượng đáng kinh ngạc.
Chỉ thấy vị tiền bối này dùng tay làm bút, khắc họa lên trên người con cá lớn nọ. Linh lực tuôn trào, một trận pháp xuất hiện trên người của con cá kiếm.
Hư không bày trận, thực lực phải cao cỡ nào mới làm được đây?
Hồ Thập bị dọa suýt tè ra quần.
“Được lắm, xong rồi đây.”
Bạch Tôn Giả phủi tay, giải thích:
“Trận pháp gia tốc, trận pháp khống chế tâm linh, trận pháp hỗn thủy, trận pháp tụ linh bốn hợp làm một, hiệu quả có thể duy trì liên tục suốt một tháng.”
“Lát nữa, Hồ Thập ngươi cứ đứng lên người của con cá kiếm này, có thể thông qua cảm ứng tâm linh để khống chế nó. Cộng thêm trận pháp hỗn thủy này, ngươi không cần lo mình bị nước bắn ướt người, cũng không cần lo con cá kiếm này bị chết khô. Trận pháp tụ linh có thể giữ sức sống cho con cá kiếm này, khiến nó không thấy mệt mỏi.”
Nói tới đây, Bạch Tôn Giả lộ ra nụ cười đắc ý:
“Cái trận pháp gia tốc cuối cùng chính là tác phẩm đắc ý nhất của ta. Nhanh hơn gấp mười lần, còn ngầu hơn cái nhánh cây kia của ngươi nhiều! Sao hả, thích công cụ mới này không?”
Trận pháp gia tốc là sở trường của Bạch Tôn Giả. Đáng tiếc tư chất của con cá kiếm này kém quá, nếu không, được hắn cho thêm nhiều trận pháp như thế, có khi đã thành tinh được luôn rồi.
Hồ Thập cười gượng gật đầu một cái.
“Vậy thì đạo hữu này, ta còn vài việc nữa phải làm, chúng ta tạm biệt tại đây đi!”
Bạch Tôn Giả nói với Hồ Thập.
Nói xong, không đợi Hồ Thập kịp hó hé gì, hắn đã cách không đẩy một cái.
Con cá kiếm và Hồ Thập lại bị vứt vào trong biển thêm lần nữa.
Con cá kiếm tỉnh lại, lắc lắc vẫy vẫy trong nước, trông có vẻ hân hoan lắm. Hồ Thập đứng trên mình nó, thông qua trận pháp tâm linh khống chế, có thể khống chế hướng bơi của con cá kiếm này.
Cứ như thế, Hồ Thập cưỡi cá kiếm, tiếp tục cưỡi sóng đạp gió băng ngàn...
Hồ Thập vẫn cứ ngầu như trước, chỉ là đạo cụ dưới chân đổi từ nhánh cây thành cá kiếm, không tiêu sái nổi nữa.
Giống như một bạch mã hoàng tử, dù có đẹp trai cách mấy mà đổi ngựa trắng của hắn thành husky thì trông cũng chẳng tiêu sái nổi.
Nhưng có một điều Hồ Thập phải khen ngợi, ấy chính là tốc độ, cực kỳ nhanh.
Nhanh gấp mười lần kia mà, tốc độ của cá kiếm bây giờ có thể đạt tới 100km luôn ấy chứ! Có trận pháp tụ linh trợ giúp, cá kiếm sẽ không biết mệt mỏi, nó có thể giữ nguyên tốc độ này bơi trong nước không ngừng.
Quan trọng hơn nữa chính làm, cái tốc độ nhanh hơn gấp mười này không có phanh... không có phanh... Không giảm tốc độ lại được!
Vèo một cái, con cá kiếm đã lao đi thật xa.
Không thể dừng lại được.
“A a a a a a...”
Tiếng kêu la ‘hân hoan’ của Hồ Thập vang vọng một đường trên mặt biển Đông.
Tiền bối ơi ~ ngươi quên lắp cái thắng cho ta rồi!
...
Sau khi tiễn bước Hồ Thập đạo hữu xong, Bạch Tôn Giả giơ tay gọt gọt mấy cái trên nhánh cây, nhanh chóng cho ra đời một thanh phi kiếm dùng một lần bản 004.
“Tiếp theo... Thực tại ảo!”
Bạch Tôn Giả giơ tay ra, một cái ảo cảnh sa mạc khổng lồ xuất hiện.
Đậu Đậu và tiểu hòa thượng tròn mắt nhìn mình bị đưa vào trong sa mạc.
Đồng thời, thứ bị cuốn vào còn có con cá voi lớn vô tội dưới chân Bạch Tôn Giả.
Con cá voi đột nhiên bị cuốn vào trong sa mạc nên hoảng sợ, giãy giụa theo bản năng.
“À, ngại quá, lỡ cuốn ngươi vào nơi này. Đừng lo, chúng ta sẽ quay lại ngay thôi.”
Bạch Tôn Giả lên tiếng trấn an con cá voi này, hắn giơ tay vỗ một cái lên người con cá voi, phóng ra phiêu phù thuật. Phiêu phù thuật này có thể nâng cơ thể của con cá voi lư lửng, khiến nó không bị trọng lượng cơ thể nặng nề của chính mình ép chết.
Sau đó, hắn rót linh lực vào trong phi kiếm dùng một lần phiên bản 004 ở trong tay.
“Lên đi!”
Bạch Tôn Giả bấm kiếm quyết, tập trung vào tọa độ vạn lý phi độn thuật trên người Tống Thư Hàng từ xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận