Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3087: Mục tiêu chân chính của ngươi là thèm muốn thân thể của ta?

Chương 3087: Mục tiêu chân chính của ngươi là thèm muốn thân thể của ta?
Bản ngã thi trả lời rất thận trọng.
Nếu đổi lại thành mấy tháng trước mà đối mặt với câu hỏi này, có lẽ bản ngã thi còn bổ sung thêm một câu: Bản thể Bá Tống của ta, năm nay mới mười chín xuân xanh.
Nhưng bây giờ nội tâm hắn hơi bị rén.
Mặc dù trong trí nhớ của hắn, hắn chưa từng tiếp xúc với Thiên Đạo thứ năm… Nhưng ai dám đảm bảo Bá Tống tương lai có tiếp xúc với Thiên Đạo thứ năm “vạn năm trước” hay không chứ!
Tuy thiên phú nhập mộng là bí mật, nhưng gặp phải đại lão đỉnh tiêm chân chính thì vẫn bị phát giác như thường.
Nói không chừng trong một ngày nào đó ở tương lai, Bá Tống bản thể hứng lên, nhập mộng rồi tiếp xúc với Thiên Đạo thứ năm, sau đó bị đối phương túm được tung tích thì sao?
Cứ cho là không nhập mộng đi chăng nữa, nhưng vạn nhất tình huống như của Tống đầu gỗ lại tiếp diễn thì thế nào?
Cho nên, thân là bản ngã thi thông minh và cẩn thận nhất trong tam thi, hắn không thể nói quá chắc chắn được.
Nghe bản ngã thi trả lời xong, Luân Hồi Nhận Tiên Tử hơi sững sờ.
Cô quan sát bản ngã thi mà cảm giác tồn tại càng ngày càng yếu đi kia từ trên xuống dưới, sau đó mới gật đầu bảo: “Không tệ lắm. Chưa đến một vạn năm mà ngươi đã bước ra con đường Trường Sinh của chính mình và chứng đạo Trường Sinh. Trong Chư Thiên Vạn Giới, thiên phú và tốc độ tu luyện này xem như cực kỳ hiếm thấy.”
“Cảm ơn tiền bối khích lệ.” Bản ngã thi khiêm tốn đáp.
Bạch long tỷ tỷ giật khóe miệng: “…”
Nhưng cô không lên tiếng vạch trần.
Thấy mà không nói, cho đỡ thương tâm.
“Nếu như vạn năm trước ngươi vẫn chưa ra đời, vậy thì có lẽ cảm giác quen thuộc của ta đối với ngươi là đến từ một phương diện khác. Có thể ta đã gặp trưởng bối của ngươi, cũng có thể là quen với công pháp của ngươi chăng.” Luân Hồi Nhận Tiên Tử nói với vẻ tùy ý: “Tóm lại, coi như chúng ta có duyên.”
Sống lâu, gặp nhiều người, thi thoảng lại thấy người và vật nào đó quen quen thì cũng là điều dễ hiểu.
“Chẳng lẽ là công pháp của dòng Tỉnh Nhật Cư Sĩ làm tiên tử thấy quen sao? Tiền bối đã từng tiếp xúc với công pháp vô hình như trạng thái của ta hiện tại rồi ư?” Bản ngã thi bám sát chủ đề.
“Có lẽ thế, nhưng nói thật nhé, dù ngày xưa ta có tiếp xúc với công pháp mà ngươi tu luyện thì cũng quên nhanh lắm.” Luân Hồi Nhận Tiên Tử thủng thẳng nói.
Bản ngã thi: “…”
Hắn cứ nghĩ đại lão cỡ Luân Hồi Nhận Tiên Tử tiên tử có cách giúp hệ Tỉnh Thiên Cư Sĩ bộc lộ cảm giác tồn tại, nhưng bây giờ xem ra là hết cứu rồi.
Mà sau một hồi trò chuyện, bản ngã thi phát hiện ra Luân Hồi Nhận Tiên Tử hơi thất thần.
Cô dần dần quên bẵng kẻ vô hình là hắn mà quay sang nói chuyện với bạch long tỷ tỷ.
Bản ngã thi thở dài, quay đầu nhìn Tô Thị A Thập Lục đang tiến hóa.
“Trông giống bản thể khi lang thang trong dòng sông thời gian ghê.” Bản ngã thi bỗng nghĩ.
Lẽ nào các Tiểu Thập Lục của Tô Thị A Thập Lục có liên quan đến dòng sông thời gian sao?
Trong lúc đang suy tư, bản ngã thi bỗng thấy một lực kéo mạnh mẽ truyền đến, lôi hắn về phía Luân Hồi Nhận Tiên Tử.
Bản ngã thi bị kéo đi mấy mét, ngớ mặt ra: “???”
“Ồ? Úi… suýt nữa thì quên béng ngươi luôn.” Luân Hồi Nhận Tiên Tử lắc ngón tay. Chẳng biết từ lúc nào cô đã buộc một sợi dây nối bản ngã thi của Tống Thư Hàng với thân của Luân Hồi nhận.
Trước đó Tô Thị Bình Tế Tiên Tử cũng làm như vậy.
“Công pháp này của ngươi còn ảnh hưởng đến cả ta… trạng thái bản thể của ngươi không có vấn đề gì chứ hả? Có khi nào Tô Thị A Thập Lục tiên tử đang yêu đương dở chừng với bản thể của ngươi thì quên mất hắn, sau đó quay sang yêu người khác luôn không?” Luân Hồi Nhận Tiên Tử hỏi.
Bạch long tỷ tỷ chuyên tâm quấn râu rồng bịt chặt miệng mình, để tránh bật ra tiếng cười khiếm nhã.
“Xin Luân Hồi Nhận Tiên Tử yên tâm. Bản thể của ta không tu luyện công pháp này. Hắn chuyên tu Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí công, “Thần công quên tiệt” này chỉ là phụ thôi, mà hắn đã cắt hết sang cho ta sau khi “trảm tam thi” rồi.” Bản ngã thi mệt tim đáp.
“Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí công?” Luân Hồi Nhận Tiên Tử chống tay lên bàn tròn, đỡ lấy cằm mình, rơi vào trầm tư.
Nhìn thấy cảnh này, bản ngã thi bắt đầu thả suy nghĩ trôi xa. Rõ ràng Luân Hồi Nhận Tiên Tử có phản ứng với Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí công kìa.
Nhưng vấn đề là… người sáng tạo ra công pháp ấy là Thiên Đạo Bạch tiền bối!
Sau khi thực hiện “nửa bước siêu thoát”, Thiên Đạo Bạch đã lấy Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí công và pháp khí tổ hợp tam thập tam thú làm tọa độ, tùy ý đặt một viên gạch ở quá khứ để ném tới tương lai.
Nói cách khác, bộ công pháp kia là sản phẩm của Thiên Đạo thứ bảy.
Nhưng Luân Hồi Nhận Tiên Tử là đạo khí của Thiên Đạo thứ năm lại có phản ứng rõ rệt với thứ này.
[Có khi đây nguyên nhân lại nằm ở bản thể Bá Tống ấy chứ?] Bây giờ bản ngã thi đã hơi hiểu tâm thái của đại lão quả cầu béo rồi.
Bất kể là chuyện gì, chỉ cần không tìm ra kẻ chủ mưu thì cứ ném hết lên đầu Bạch two, chuẩn không cần chỉnh.
Mà đối với bản ngã thi thì kẻ gánh tội này có thể đổi thành Bá Tống bản thể.
Lúc này, Luân Hồi Nhận Tiên Tử đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Bao giờ thì bản thể của ngươi tới đây?”
“Vẫn đang cắm trụ… xin chờ một chút, bản thể nói sau khi cắm trụ có khoảng một tiếng đồng hồ lập trụ, hắn sẽ tranh thủ tới đây một chuyến. Nhưng ta cần đổi tọa độ không gian với bản thể. Xin Luân Hồi Nhận tiền bối cho ta quyền hạn không gian.” Bản ngã thi đáp.
Hắn chỉ là một hóa thân tam thi. Hóa thân phải có dáng vẻ của hóa thân, không cần gánh vác trách nhiệm trọng đại, cứ giao hết cho bản thể là được.
“Phê chuẩn.” Luân Hồi Nhận Tiên Tử gật đầu, khai thông quyền hạn không gian cho bản ngã thi, để hắn có thể tự do đi đến phạm vi Luân Hồi điện trong hành tinh tổ của Thiên Hà Tô thị.
Mười lăm phút sau.
Hoán đổi không gian thành công, bản ngã thi đổi tọa độ cho Tống Thư Hàng bản thể.
Bản ngã thi chạy sang hỗ trợ Bạch tiền bối, chờ đợi quá trình lập trụ.
Mà Tống Thư Hàng bản thể vượt không chạy tới mang theo nguồn uy áp nặng nề, khiến cho không khí bốn phía như đặc quánh lại.
Đây là di chứng của trạng thái toàn thân á bất hủ.
Bẵng đi một cái là uy áp vô hình sẽ ùn ùn phóng thích.
Luân Hồi Nhận Tiên Tử trợn tròn hai mắt: “!!!”
Khí tức bất hủ?
Toàn thân bất hủ hóa?
Đây mà là Trường Sinh Giả á?
Trừ việc không có pháp tắc Thiên Đạo đính kèm ra thì rõ ràng hắn là một Thiên Đạo nhỏ rồi còn gì?
“Tại hạ Bá Tống xin ra mắt tiền bối.” Tống Thư Hàng cố gắng thu lại khí tức uy áp trên mình, chắp tay nói.
Luân Hồi Nhận Tiên Tử dụi dụi mắt, đó thực sự không phải là ảo giác của cô.
Nếu không phải Thiên Đạo không có khả năng sinh con, thì Luân Hồi Nhận Tiên Tử đã hoài nghi “Bá Tống” trước mặt là con ruột do Thiên Đạo đẻ ra rồi.
“Nếu như ta không phải là đạo khí, thì chỉ e đã không thể chịu đựng nổi trạng thái này của Tống đạo hữu rồi.” Luân Hồi Nhận Tiên Tử cảm thán: “Khi còn chưa chứng đạo Thiên Đạo, ngươi làm sao mà đạt được trạng thái này?”
Phải biết rằng dù là Thiên Đạo đang nhậm chức cũng không thể tạo ra một hóa thân như thế này. Chuyển hóa thân thành đạo khí như Luân Hồi Nhận Tiên Tử đã là cực hạn rồi.
Thời gian một vạn năm, thực sự đủ để một người tu luyện đến cảnh giới như Bá Tống sao?
Mà có thể nói cảnh giới này đã vượt xa cực hạn của một Trường Sinh Giả.
Một tồn tại như thế này mà lại ưng bụng một tiểu tiên tử mới có lục phẩm của Thiên Hà Tô thị nhà cô? Đừng nói là Tống đạo hữu biết đến sự tồn tại của cô, làm như vậy để nhắm vào cô nhé?
Dù sao một đạo khí như cô cũng có giá trị nghiên cứu đối với loại người như hắn mà. Đối phương thèm khát cơ thể của cô sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận