Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1315: Lườm Ai Người Đó Mang Thai

Chương 1315: Lườm Ai Người Đó Mang Thai
Lại là con mắt…
Gần đây Tống Thư Hàng hết sức nhạy cảm đối với con mắt.
Bởi vì mỗi lần gặp phải con mắt thì chẳng có chuyện tốt lành gì cả, quá trình còn vô cùng kích thích nữa chứ. Quan trọng nhất là, thu hoạch còn chả lớn bao nhiêu, vốn đầu tư và thu nhập không hề tỷ lệ thuận.
Gần đây đám đại năng thịnh mode chơi mắt à?
Không đúng, Thánh Nhân Nho gia đã vẫn lạc ở thời đại viễn cổ rồi.
Cho nên nói, từ năm đó đã lưu hành việc giữ tròng mắt của mình lại để chơi à?
Nghĩ đến hành tinh mọc mắt, con mắt hỏa diễm, và cả con mắt Nho Thánh trước mặt kia. Có lẽ giữ tròng mắt là mode thịnh hành chăng?
Con mắt của Thánh Nhân Nho gia hạ xuống trước mặt Tống Thư Hàng, nó không đếm xỉa đến bức tường trong suốt kia.
“Hello, xin chào.”
Tống Thư Hàng vẫy tay.
Nghĩ kỹ lại thì hắn và Thánh Nhân Nho gia rất có duyên đấy chứ.
Con mắt Thánh Nhân nhẹ nhàng rơi xuống tay trái Tống Thư Hàng.
“Đây là ý gì?”
Tống Thư Hàng nhìn về phía Tạo Hóa Tiên Tử.
Tạo Hóa Tiên Tử nhún vai:
“Ta cũng không biết, lão sư còn chưa sống lại, theo lý thuyết con mắt ông ấy lưu lại cũng không có ý thức mới đúng. Có thể là do vừa rồi ngươi nhắc tới việc nữ tu tóc lam bị Cửu U bắt đi đã kích thích ý chí mà lão sư lưu lại trong con mắt chăng?”
“Sau đó thì sao? Nó muốn đi theo ta à?”
Tống Thư Hàng nhìn con mắt trong tay, cảm thấy có chút sợ hãi.
Tạo Hóa Tiên Tử:
“Có lẽ con mắt của lão sư muốn ngươi dẫn nó đến thế giới Cửu U tìm vị Vân Tước Tử kia chăng? Khi còn sống ông ấy đã muốn gặp lại vị nữ tử tóc lam kia một lần. Giờ ngươi mang con mắt của ông ấy đi gặp ‘Vân Tước Tử’ cũng là ‘gặp’ một lần mà nhỉ.”
Tống Thư Hàng:
“…”
“Tống tiền bối, Tống tiền bối, vừa rồi đình trúc nổ tung, có một phần mộ bên trong cũng nổ, một quan tài trúc từ bên trong bay ra, trong đó còn có con mắt nữa.”
Vũ Nhu Tử và Tô Thị A Thập Lục từ hoang mạc chạy ra, vừa chạy vừa hét lớn.
Tống Thư Hàng quơ tay trái của mình:
“Con mắt ở chỗ ta này.”
“Ồ? Sao lại bay đến chỗ ngươi nhỉ? Làm ta sợ muốn chết, vừa rồi ta còn cho là mình chạm đến cơ quan gì làm nổ phần mộ của người ta đấy.”
Vũ Nhu Tử vỗ ngực mình, nói.
Tô Thị A Thập Lục nhìn về phía Tạo Hóa Tiên Tử:
“Tạo Hóa Tiên Tử sống lại rồi à?”
“Không, ta đã chết lâu lắm rồi.”
Tạo Hóa Tiên Tử trả lời.
Tô Thị A Thập Lục:
“…”
“Vừa rồi ta chỉ bị hao hết năng lượng, sau khi khôi phục một chút thì đổi thành nhân cách mới ra mặt, yên tâm, ta không sao đâu.”
Tạo Hóa Tiên Tử nói.
Tô Thị A Thập Lục:
“…”
Tống Thư Hàng:
“Con mắt Thánh Nhân Nho gia này có tác dụng gì không?”
“Lườm ai người đó mang thai.”
Tạo Hóa Tiên Tử nói.
Tống Thư Hàng:
“…”
Con mắt ma tính như vậy là sao đây? Tại sao lại xuất hiện trên người Thánh Nhân Nho gia chứ?
Vũ Nhu Tử:
“Đây là ma nhãn gì ư?”
“Không phải là ma nhãn, đây thật ra pháp thuật ‘Ánh nhìn mang thai’ mà lão sư tự nghĩ ra và lưu lại trong con mắt của mình. Pháp thuật này dùng để giáo dục đấy, khiến người ta có thể ‘trải nghiệm’ nỗi khổ hoài thai mười tháng, làm người ta có thể hiểu được sự vĩ đại của người mẹ. Pháp thuật này có hiệu quả vô cùng tốt, chỉ cần sau khi thể nghiệm nỗi khổ ‘mang thai mười tháng’, đệ tử Nho gia dù là nam hay nữ đều có thể trải nghiệm sự vĩ đại của người làm mẹ. Đây là một phân đoạn dạy học rất quan trọng trong quyển sách ‘giữ đạo hiếu’.”
Tạo Hóa Tiên Tử nói.
Tống Thư Hàng:
“Hiệu quả như thế nào?”
“Nếu lão sư tự mình sử dụng thì phàm là ai có thực lực thấp hơn lão sư, chỉ cần bị ‘Ánh nhìn mang thai’ bắn trúng thì trong mười giây sẽ trải nghiệm quá trình ‘mang thai mười tháng’, một tiếng kế tiếp sẽ trải nghiệm nỗi khổ sinh nở.”
Tạo Hóa Tiên Tử đáp.
Tống Thư Hàng:
“Thật đáng sợ!”
Tu vi của Thánh Nhân Nho gia thiên hạ vô song, trấn áp đương thời, treo chư thiên vạn giới lên đánh. Cho dù về sau vị tồn tại kia cướp đi ‘Thiên Đạo’ thì đối cứng chính diện cũng không phải là đối thủ của Thánh Nhân Nho gia, chỉ là dựa vào năng lực bất tử mà gắng gượng mài chết Thánh Nhân Nho gia.
Năm đó Thánh Nhân Nho gia xưng là đệ nhất thiên hạ cũng không thành vấn đề, dưới tiền đề như vậy thì đúng là ‘lườm ai người đó mang thai’, bá đạo vô song, không ai có thể miễn dịch.
Thánh Nhân Nho gia chỉ dùng cái ‘ánh nhìn mang thai’ này dạy học… Nếu như dùng trong chiến đấu, đối với kẻ địch của hắn mà nói thì quả thực là tàn nhẫn.
Ngươi cứ nghĩ đi, đang đánh nhau ì đùng, đột nhiên…
Đối thủ Thánh Nhân Nho gia của ngươi phát động ‘ánh nhìn mang thai’, hiệu quả là mười giây ‘trải nghiệm mang thai’ + một tiếng ‘trải nghiệm sinh con’.
Chú thích: Kỹ năng này không cách nào miễn dịch, không cách nào chống cự, không cách nào tránh né, chỉ có thể cắn răng cố chịu.
Mười giây trải nghiệm mang thai bắt đầu… Mỗi một giây bụng to lên bằng với một tháng mang thai.
Một tiếng trải nghiệm sinh con bắt đầu… Trong một tiếng kế tiếp, ngươi sẽ được thể nghiệm đau đớn cực hạn nhất thế gian, cấp bậc đau đớn thứ 12* trong y học. Xin kiên trì cắn răng chờ đợi.
Tiếp đó, đối thủ vừa chịu đựng đau đớn lúc sinh con vừa đại chiến cùng Thánh Nhân Nho gia vô địch thiên hạ, nghĩ đến là thấy đáng sợ rồi.
“Ta có thể sử dụng không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Tạo Hóa Tiên Tử:
“Ta không biết, ta cũng không phải là lão sư. Nếu không thì ngươi thử xem?”
Tống Thư Hàng giơ con mắt của Thánh Nhân Nho gia lên, nhìn về phía ba vị tiên tử ở đây.
Vành tai trên của Tô Thị A Thập Lục đỏ lên.
Tạo Hóa Tiên Tử ngáp một cái.
Vũ Nhu Tử vỗ bộ ngực lớn của mình:
“Tống tiền bối, ta ta ta, dùng nó với ta một lần đi. Ta muốn trải nghiệm thử công năng này!”
“Khụ, thôi đi vậy.”
Tống Thư Hàng nói.
Lấy tính cách của Vũ Nhu Tử, sau khi sử dụng công năng này với cô, đợi rời khỏi ‘thế giới sương mù’, cô nhất định sẽ nói với người khác rằng ‘vừa rồi trong thế giới sương mù, Tống tiền bối đã làm ta mang thai’ vân vân và mây mây…
“Tống tiền bối, sau khi rời khỏi đây ta sẽ không nói bậy đâu, dùng ‘ánh nhìn mang thai’ với ta một lần đi, ta cam đoan đấy!”
Vũ Nhu Tử giơ tay nói.
Cô lại đoán được lo lắng trong lòng Tống Thư Hàng ?
“Nhưng mà, ta không biết dùng.”
Tống Thư Hàng cười khổ nói.
Tạo Hóa Tiên Tử:
“Ngươi vận chuyển Nho Gia Kim Cương Thân hội tụ chính khí thử xem, bí pháp Nho gia của bọn ta thông thường đều cần ‘chính khí’ để kích hoạt.”
Tống Thư Hàng cảm thấy có lý.
Vì vậy hắn thử vận chuyển Nho Gia Kim Cương Thân.
Chính khí hội tụ bên cạnh hắn, thân hình hắn bắt đầu tỏa sáng lấp lánh.
Ngay sau đó, con mắt Thánh Nhân Nho gia trong tay hắn cũng sáng lên.
“Có hiệu quả, Tống tiền bối, dùng với ta đi!”
Vũ Nhu Tử kích động nói.
“Sẽ rất đau đó, trên y học đã từng nói đau đớn khi sinh nở là cơn đau cấp 12 đấy.”
Tống Thư Hàng nói.
“Yên tâm, coi như trải nghiệm sớm một chút ấy mà. Tương lai ta chắc chắn sẽ sinh cục cưng, coi như thực tập vậy.”
Vũ Nhu Tử nói.
Tống Thư Hàng cắn răng:
“Được, nhớ sau khi ra ngoài cô đừng loan truyền bậy bạ nhé.”
“Cứ yên một trăm cái tâm đi, Tống tiền bối.”
Vũ Nhu Tử trả lời với vẻ nghiêm túc.
Tống Thư Hàng giơ con mắt Thánh Nhân Nho gia lên nhắm ngay vào Vũ Nhu Tử:
“Đến đi, ‘ánh nhìn mang thai’!”
Thân thể Thư Hàng tỏa sáng lấp lánh.
Mắt của Thánh Nhân Nho gia tỏa sáng lấp lánh.
Mắt của Vũ Nhu Tử cũng tỏa sáng lấp lánh.
Tô Thị A Thập Lục hít sâu một hơi, dường như đã hạ một quyết định lớn.
Tạo Hóa Tiên Tử tò mò dõi theo.
Tiếp đó… năm phút đồng hồ trôi qua.
“Tống tiền bối, còn chưa được ư?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Hình như còn thiếu chút nữa.”
“À, Tống tiền bối cố lên.”
Vũ Nhu Tử nói.
Sau đó… lại năm phút trôi qua.
“Tống tiền bối, vẫn chưa được ư?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Cảm giác sắp xong ngay đây, sắp được rồi.”
“Ta chuẩn bị xong rồi!”
Vũ Nhu Tử nói.
Cuối cùng… lại năm phút trôi qua.
“Tống tiền bối?”
Vũ Nhu Tử ỉu xìu.
Tống Thư Hàng:
“Kỳ quái, vì sao còn chưa phát ra? Rõ ràng cảm giác ‘ánh nhìn mang thai’ sẽ phát ra ngay mà?”
Hắn thu tay trái của mình lại, nhìn về phía con mắt Thánh Nhân Nho gia.
Lạ thật, rõ ràng năng lượng đã tràn trề rồi.
Ngay lúc ánh mắt của hắn và con mắt Thánh Nhân Nho gia đối diện, trong mắt Thánh Nhân phát ra ánh sáng quái dị.
A, ánh sáng quái dị quá.
Ánh sáng quái dị này đến cùng đại biểu cho cái gì?
Dường như bên trong ánh sáng quái dị này cất giấu đại trí tuệ, đại tri thức.
“Không ~~”
Tống Thư Hàng hoảng sợ la lên.
Hắn cảm thấy mình tiêu chắc rồi.
Sau đó hắn đã bị ánh sáng quái dị bắn trúng.
Người chơi Tống Thư Hàng, ngươi bị trần khí của ‘con mắt Thánh Nhân Nho gia’ bắn trúng ‘ánh nhìn mang thai’, hiệu quả là mười giây ‘trải nghiệm mang thai’ + một tiếng ‘trải nghiệm sinh con’.
Kỹ năng này không cách nào miễn dịch, không cách nào chống cự, không cách nào tránh né, chỉ có thể cắn răng chịu.
Mười giây thể nghiệm mang thai bắt đầu…
Bụng Tống Thư Hàng nhanh chóng to lên, mỗi một giây lại bự ra một vòng. Mười giây sau, bụng của hắn đã to bằng bụng phụ nữ mang thai mười tháng.
Tô Thị A Thập Lục:
“…”
Vũ Nhu Tử:
“…”
Tạo Hóa Tiên Tử:
“…”
Loại thao tác để ‘ánh nhìn mang thai’ bắn trúng bản thân như này, quả là độc nhất trong thiên hạ.
Tống Thư Hàng:
“Tạo Hóa Tiên Tử, có cách nào ngưng nó lại không? Mười giây sau sẽ phải sinh con rồi đấy.”
Tạo Hóa Tiên Tử nhún vai:
“Đây là pháp thuật lão sư nghiên cứu ra để ‘giữ đạo hiếu’, mọi thứ đều phù hợp với thực tế. Lão sư đã từng nói, kỳ thực một tiếng thể nghiệm sinh nở rất ngắn… Cho nên, pháp thuật này không có cách dừng lại giữa chừng đâu.”
Tống Thư Hàng nện lên bức tường trong suốt khóc rống lên.
Ta biết ngay mà, gần đây gặp phải ‘con mắt’ là sẽ không có chuyện tốt lành gì.
“A a a a ~~”
Kế đến, bụng Tống Thư Hàng bắt đầu căng đau, ngoại trừ bụng bị căng đau ra, còn có một loại đau đớn không thể miêu tả.
Ngón tay Tống Thư Hàng dùng sức cào lên bức tường trong suốt.
Đau đớn cấp 12 quả nhiên không giống bình thường.
Tống Thư Hàng tự cho rằng đạo tâm của mình kiên định, trình độ chịu đựng đau đớn cũng mạnh mẽ. Hắn chính là người đàn ông đã từng bị cơn đau khi bí pháp giám định cắn trả giày vò đấy.
Dù cho cả người bị thương, toàn thân phun máu, hắn cũng có thể cắn răng nhịn được.
Nhưng đối với đàn ông mà nói, loại đau đớn khi sinh con này quá kỳ cục rồi. Đây là loại đau đớn kỳ diệu, không thể miêu tả.
“A a a, sắp tèo rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
Đến cuối cùng, trong đầu Tống Thư Hàng chỉ lưu lại một ý niệm.
Mẹ, con yêu mẹ ~~
Mẹ, con yêu mẹ mãi mãi ~~
Không được, không được, sắp ngủm rồi, sắp ngủm rồi.
“Chính là như vậy, đợi sau khi cơn đau sinh nở kết thúc, đạo hữu có thể hiểu được sự vĩ đại của ‘người mẹ’ một cách sâu sắc. Sau đó, ngươi sẽ càng yêu mẹ của mình hơn.”
Tạo Hóa Tiên Tử nói.
Mặt Tô Thị A Thập Lục cứng ngắc, cô không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với Tống Thư Hàng nữa.
Vũ Nhu Tử sờ bụng mình.
Thoạt nhìn có vẻ rất đau, cô có nên thử cái ‘ánh nhìn mang thai’ này không nhỉ?
(*) Y học chia đau đớn thành mười hai cấp bậc, cấp bậc càng cao, đau đớn cảm nhận được càng lớn:
Cấp 1: Muỗi đốt.
Cấp 2: Phẫu thuật sau khi chích thuốc tê.
Cấp 3: Người yêu và bạn thân liếc mắt đưa tình.
Cấp 4: Cha mẹ đánh chửi khi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cấp 5: Dùng tay đánh để lại dấu bàn tay màu đỏ.
Cấp 6: Không chú ý tới đồ ăn thức uống nên bị viêm dạ dày, đau bụng.
Cấp 7: Dùng gậy đánh, để lại vết bầm màu tím đen.
Cấp 8: Các loại phương thức gây ra vết thương bên ngoài khiến máu chảy với diện tích lớn.
Cấp 9: Đau đớn da thịt, thập đại cực hình thời Mãn Thanh như: ghế hùm (hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau), bị đâm vào đầu ngón tay bằng que trúc, bàn ủi nóng…
Cấp 10: Gây ra tàn tật trên thân thể và tứ chi, chẳng hạn như bị thương trong chiến tranh làm nổ mất ngón tay.
Cấp 11: Đau đớn trong nội tạng.
Cấp 12: Cảm giác lúc người mẹ sinh con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận