Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2795: Ác tặc ăn một đao của ta đây!

Chương 2795: Ác tặc ăn một đao của ta đây!
“Ta nghĩ chắc ta không phải chuyển thế của Thánh Nhân Nho gia đâu.”
Tống Thư Hàng xua tay lắc đầu phủ định.
Cái gọi là ba người thành hổ là khi đến một vị đại lão cũng nghi ngờ hắn là chuyển thế của Thánh Nhân Nho gia, đồng thời đưa ra nghi vấn này với hắn, bây giờ gặp phải câu hỏi này, Tống Thư Hàng cũng không dám trả lời tự tin nữa.
Khi có quá nhiều người hỏi, rõ ràng hắn biết bản thân mình không phải chuyển thế của Thánh Nhân Nho gia nhưng khi phủ định hắn không thể chắc chắn như lúc ban đầu, có cảm giác chột dạ khó hiểu.
Ở phía đối diện, đảo chủ áo trắng mỉm cười, nói:
“Ta hiểu, ta hiểu mà.”
Hắn có thể hiểu tâm lý không muốn tiết lộ bí mật mình là chuyển thế của Thánh Nhân Nho gia của Tống Thư Hàng… Dù sao vào thời viễn cổ, Thánh Nhân Nho gia từng ấn chư thiên vạn giới xuống đất mà chà đạp, chắc chắn đã gây ra nhiều thù hận.
Tống Thư Hàng: “???”
Tiền bối, rốt cuộc ngươi hiểu cái gì?
“Nhưng cho dù như thế, trong vòng một năm ngươi đã tấn thăng lên bát phẩm, ta vẫn có cảm giác không thể chấp nhận nổi… Ta phải yên tĩnh đã.”
Đảo chủ áo trắng thong thả nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Được rồi, tiền bối ngài cứ tiếp tục yên tĩnh đi, ta không làm phiền ngài nữa, cáo từ!
“Còn nữa, Bá Tống… Ta cứ cảm thấy vào thời viễn cổ chúng ta đã từng gặp nhau rồi ấy.”
Đảo chủ áo trắng lại nói tiếp:
“Đặc biệt là sau khi nhìn thấy gương mặt này của ngươi, cảm giác của ta càng rõ ràng hơn.”
“Xin lỗi nhé đảo chủ tiền bối, vào thời viễn cổ lão tổ tông đời N của nhà họ Tống ta vẫn chỉ là con nòng nọc nhỏ thôi.”
Tống Thư Hàng đáp.
Đảo chủ áo trắng khoát tay nói:
“Đừng gọi ta là tiền bối… Bây giờ ngươi gọi ta là tiền bối, ta thấy khó chịu lắm.”
“Vậy phải xưng hô với đảo chủ như thế nào?”
Tống Thư Hàng quay đầu lại hỏi.
Đảo chủ áo trắng thở dài:
“Ngươi cứ gọi ta là Kim Quái đi.”
“Kim Quái đạo hữu…”
Tống Thư Hàng gật đầu.
Nhắc tới đạo hiệu này… Lúc trước hắn còn định tranh thủ đến gặp đảo chủ một lần là bởi đảo chủ chính là Kim Quái.
Không ngờ đảo chủ lại tự tìm tới tận cửa, còn tặng quà gặp mặt linh thạch rất nặng nữa chứ.
“Gọi như thế ta nghe thấy yên tâm hơn nhiều rồi.”
Kim Quái đảo chủ gật đầu, nên gọi như thế. Nếu không hắn vừa nghe thấy Tống Thư Hàng gọi mình là tiền bối, trong lòng cứ thấy nghèn nghẹn sao ấy.
Tống Thư Hàng há miệng ra, đang định nói gì đó.
Nhưng lúc này, đột nhiên tim hắn đập nhanh hơn.
Thình thịch thình thịch ~
Tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, giống như tiếng động cơ vậy, càng ngày càng vang.
Kim Quái đảo chủ: “???”
Làm gì thế, tại sao sau khi nghe thấy đạo hiệu của ta, tim Bá Tống lại đập nhanh lên vậy?
Chẳng lẽ… cuối cùng hắn cũng nhớ lại chuyện giữa hắn và ta hồi viễn cổ rồi ư? Chẳng lẽ ta và hắn thực sự từng xảy ra chuyện gì ư?
Tống Thư Hàng vươn tay ra, xoa cơ ngực rắn như sắt thép của mình:
“Cảm giác tim đập nhanh này… chẳng lẽ Đông Phương Đại Đế tiền bối đã chế tạo xong pháp khí cho mình rồi ư? Không đúng, khi bộ pháp khí lần trước hoàn thành, tim mình không đập nhanh như thế mà.”
“Đông Phương Đại Đế tiền bối?”
Kim Quái đảo chủ ngẩn ra:
“Ngươi mời cả Đông Phương Đại Đế chế tạo pháp khí cho ngươi à?”
“Là Thiên Đế á nè.”
Tống Thư Hàng đáp.
Kim Quái đảo chủ: “…”
Ngươi là đàn ông đàn ang hẳn hoi, á nè cái quái gì vậy!
“Lúc trước ta đã từng móc tim ra, để Đông Phương Đại Đế thăng cấp hai bộ pháp khí tổ hợp tam thập tam thú cho mình. Bây giờ tim ta đập nhanh chấn động thế này, rất có thể là Đông Phương Đại Đế tiền bối đã thăng cấp xong pháp khí của ta.”
Tống Thư Hàng nói.
Kim Quái đảo chủ: “…”
Hắn không biết phải tiếp lời Tống Thư Hàng như thế nào, bất luận là móc tim, nhờ Đông Phương Đại Đế thăng cấp pháp khí hay là Tống Thư Hàng có hai bộ pháp khí tổ hợp tam thập tam thú đều khiến người ta muốn phỉ nhổ.
“Đúng rồi, tiền bối có muốn đi gặp Đông Phương Đại Đế không? Vừa hay đóa hoa thiên đình công đức tiên tử và Bạch Cốt Tiên Tử vung búa rất mượt đều đang ở đó. Còn có móng vuốt trên vai ta nữa, đây là móng của Phượng Nghi Cầm Chủ.”
Tống Thư Hàng giới thiệu.
“Công đức tiên tử là ai?”
Kim Quái đảo chủ nghi hoặc hỏi.
"@#%¥ Tiên Tử."
Tống Thư Hàng uốn lưỡi, cố gắng phát âm. Công đức bì bì xà hiện vẫn đang chơi ở trên bản thể của hắn.
“Là @#%× Tiên Tử à.”
Kim Quái đảo chủ gật đầu:
“Cũng được, gặp mặt cũng tốt.”
“Vậy ta đưa tiền bối qua đó nhé?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Vậy ta đi gặp Đông Phương tiền bối trước, sau đó lại nói chuyện với ngươi sau.”
Kim Quái đảo chủ nói… Tim của Bá Tống vẫn còn đang đập thình thịch.
Hắn cứ cảm thấy nguyên nhân khiến tim của Tống Thư Hàng đập như trống không đơn giản như thế!
Vì thế trước khi đi hắn vẫn hỏi một câu:
“Bá Tống, ngươi thật sự chưa từng gặp ta ở thời viễn cổ à?”
“Tại hạ Bá Tống, năm nay mới mười tám.”
Tống Thư Hàng đáp… Ta mới mười tám tuổi, đang là thiếu niên tươi đẹp, sao có thể gặp ngươi vào thời viễn cổ được chứ?
Kim Quái đảo chủ: “…”
Không nói chuyện tiếp nổi nữa, tạm biệt nhé!
Tạm biệt!
Kim Quái đảo chủ chắp tay.
Tống Thư Hàng vươn tay mở một cánh cửa truyền tống, gửi cả Kim Quái tiền bối và móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ đến thế giới Thiên Đế sụp đổ.
“Ngươi thật sự chỉ là bát phẩm thôi à?”
Kim Quái đảo chủ lại không nhịn được mà hỏi.
Một tu sĩ bát phẩm như ngươi sao lại biết mở cửa không gian?
“Vô cùng chính xác, nếu giả bao đổi trả.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Đổi một cái đi.”
Kim Quái đảo chủ không nhịn được nói.
“Gặp lại sau.”
Tống Thư Hàng mỉm cười đóng cánh cửa không gian lại.
Hắn nhìn thấy Đông Phương Đại Đế tiền bối vẫn còn đang vất vả rèn sắt.
Nói cách khác, lần này tim hắn đập nhanh không có liên quan gì dến Đông Phương Đại Đế cả.
Vì thế, Tống Thư Hàng nhanh chóng chạy sâu vào trong thế giới tán tài vương tạo, tìm thiếu niên ba mắt tiền bối.
Hắn vừa chạy vừa gọi:
“Tiền bối ba mắt, có phải là ngươi không, có phải ngươi động tay động chân với tim của ta không?”
“Ngươi tới rồi à Bá Tống đạo hữu.”
Quản gia nhãn cầu bước tới, dâng lên một chén tiên trà:
“Tim ngươi đập nhanh quá, uống ngụm nước bình tĩnh lại đi.”
“Cảm ơn quản gia.”
Tống Thư Hàng cầm lấy chén trà, uống một ngụm.
Đồng thời, hắn xoay đầu nhìn về phía thiếu niên ba mắt tiền bối.
“Phụt…”
Hắn phun hết trà trong miệng ra.
Trước mặt thiếu niên ba mắt tiền bối có một trái tim lưu ly đang phình to, chỉ trong chớp mắt đã to như một căn phòng nhỏ.
Trái tim lưu ly này không ngừng đập, đồng bộ với nhịp tim của Tống Thư Hàng.
Mà xuyên thấu qua trái tim lưu ly này còn có thể nhìn thấy một con Slime (*) lông xù bị phong ấn bên trong.
“Cổ thần? Tiền bối ngươi phong ấn cổ thần trong tim ta à?”
Tống Thư Hàng sờ lên ngực mình.
Khó trách tim hắn đập thình thịch như thế…
“Yên tâm đi, phong ấn của ta thiên hạ vô song. Quản gia, cất trái tim này đi, lần sau cá cược với Bá Tống sẽ có phần của nó.”
Thiếu niên ba mắt tiền bối nói.
“Không thành vấn đề, lão gia.”
Quản gia nhãn cầu tẫn trách đáp.
Tống Thư Hàng cứ cảm thấy là lạ.
“Chúc mừng ngươi giành được chiến thắng trong lần cá cược này.”
Thiếu niên ba mắt tiền bối nói:
“Ngươi khá may mắn đấy.”
Năm ván thắng ba, Tống Thư Hàng thắng ba hòa một, chiến thắng lần cá cược này.
“Đây là lần thứ tư ta chiến thắng nhưng tuyệt đối không phải lần cuối cùng.”
Tống Thư Hàng mỉm cười tự tin:
“Dù sao muốn thua tiền bối ba mắt cũng cần kỹ thuật mà.”
“Có giỏi thì gỡ tay trái của ngươi xuống đi!”
Thiếu niên ba mắt tiền bối nói.
“Đây là một phần cơ thể ta, sao phải tháo xuống chứ?”
Tống Thư Hàng hỏi lại.
Quản gia nhãn cầu phụ họa:
“Đúng đấy, Bá Tống người ta bật hack bằng chính bản lĩnh của mình, tại sao phải tắt hack chứ?”
“Chết đi!”
Thiếu niên ba mắt tiền bối vung tay, một cây thương bay ra ghim quản giả nhãn cầu xuống đất.
Sau đó hắn xoay người lại nhìn thẳng vào Tống Thư Hàng.
“Ác tặc nhận một đao của ta đây!”
Hắn lẻn đến bên cạnh Tống Thư Hàng, tay cầm một thanh ‘kiếm’, đâm mạnh vào eo Tống Thư Hàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận