Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 380: Ăn nhầm hoocmon kích thích à?

Chương 380: Ăn nhầm hoocmon kích thích à?
“Đạo hữu... ngươi nhận lầm người rồi.”
Lệ Chi Tiên Tử đáp lại trong vô thức:
“Ta là Lệ Chi Tiên Tử.”
Mặc dù mỗi khi có người gọi đạo hiệu do sư phụ đặt cho đều khiến cô cảm thấy rất ngại. Nhưng gọi mãi, gọi mãi... cô cũng quen rồi. Quả vải thì quả vải, cái tên này vẫn còn tốt chán khi mang ra so sánh với đạo hiệu Mật Đào Tiên Tử của sư muội.
“Lệ Chi Tiên Tử? Ha ha, ha ha!”
Đặng Y Ma cười thảm:
“Ta thật không ngờ, ngay cả đạo hiệu của mình mà cô còn không dám nhận ư? Lệ Chi Tiên Tử, sao cô không tự nhận mình là Anh Đào Tiên Tử đi? Ta chính là Ba La Đạo Trưởng đây!”
“Anh Đào Tiên Tử là sư muội ta, Ba La Đạo Trưởng là sư huynh ta.”
Lệ Chi Tiên Tử trả lời đầy bình tĩnh.
Đặng Y Ma:
“...”
Sau đó, hắn nổi giận:
“Đến nước này rồi mà cô còn muốn giỡn mặt với ta à? Đồng Quái Tiên Tử, cô là con người vô sỉ hèn hạ!”
Ừ, hắn gọi cô là Đồng Quái Tiên Tử, bởi vì người trước mắt hắn đẹp như tiên tử.
“Nói rất đúng! Tên Đồng Quái kia chính là thứ vô sỉ hèn hạ, hết sức độc ác khốn nạn!”
Bắc Hà Tán Nhân ngồi một bên lớn tiếng phụ họa, sau đó hắn nói tiếp:
“Nhưng mà đạo hữu này, ngươi nhận lầm người rồi. Người đang ngồi trước mắt ngươi không phải là thứ cặn bã Đồng Quái Tiên Sư kia đâu. Vị này đúng là Lệ Chi Tiên Tử... Còn chuyện vì sao ngươi lại nhận nhầm Lệ Chi Tiên Tử thành tên cặn bã Đồng Quái Tiên Sư kia ấy à, nhất định là bởi vì lúc đó Đồng Quái Tiên Sư đã dịch dung thành bộ dáng của Lệ Chi Tiên Tử tính quẻ giúp ngươi, đúng chứ?”
Lúc Đặng Y Ma chỉ thẳng Lệ Chi Tiên Tử rồi hô lên "Đồng Quái Tiên Sư" thì Bắc Hà Tán Nhân đã đoán được sự thật đằng sau —— Rõ ràng là tên khốn Đồng Quái kia đã dịch dung thành Lệ Chi Tiên Tử, lại còn gieo quẻ ngược gây thù oán ở bên ngoài. Kết quả thật bất ngờ, thiên hạ to lớn lại khiến cho vị khách bị gieo quẻ xấu gặp được đúng Lệ Chi Tiên Tử luôn rồi.
“Dịch dung à?”
Đôi mắt Đặng Y Ma mở lớn.
“Đúng vậy, thằng khốn Đồng Quái kia am hiểu dịch dung thuật, thiên hạ vô song. Ngay cả ta cũng khó có thể phân biệt được khi hắn dịch dung thành bộ dáng của người khác.”
Bắc Hà Tán Nhân giải thích.
Nói đi cũng phải nói lại, tên Đồng Quái Tiên Sư này dám dịch dung thành đạo hữu trong nhóm, vậy hắn ta đã từng dịch dung thành bộ dáng của Bắc Hà hắn rồi xem bói cho người khác chưa? Bởi vì trong nhóm Cửu Châu số 1, mối quan hệ giữa hắn và Đồng Quái gay gắt nhất, phỏng chừng tên đó đã dịch dung thành bộ dáng của hắn rồi tính ra vô số quẻ ngược rồi cũng nên! Mẹ kiếp, chỉ mới tưởng tượng như vậy thôi mà đã cảm thấy đáng sợ rồi!
“Ha ha, ha ha.”
Đặng Y Ma cười thảm, sau đó hắn lẩm bẩm:
“Bởi vì lúc đó Đồng Quái Tiên Sư thề thốt đủ điều bảo tính toán cho ta một quẻ, ta đã dồn toàn bộ gia sản vào đó, dốc hết sức mình xông vào Hắc Hổ Bí Cảnh, thậm chí phi kiếm bản mệnh cũng bị gãy trong bí cảnh đó! Cứ tưởng rằng bản thân sẽ tìm được vật phẩm giúp ta đột phá cảnh giới, không ngờ rằng cuối cùng ta lại lấy được sáu thứ rác rưởi không đáng một xu, bỏ thì thương vương thì tội... Hiện tại, ta đi ra ngoài mà lại không có nổi một thanh phi kiếm đàng hoàng!”
Đúng là một trải nghiệm đầy đau thương...
Nhóm đạo hữu Cửu Châu số 1 nghe câu chuyện của Đặng Y Ma mà cảm thấy đỏ mặt vì lúng túng —— Đối với loại người tính quẻ ngược thế này, nếu có một ngày tên kia bị khách hàng bắt được rồi đánh đập giày vò thì toàn bộ nhóm Cửu Châu số 1 sẽ ra sức reo hò hoan hô.
Từ xưa đến nay loại quẻ quá ngược thế này đã lừa biết bao nhiêu người rồi?
“Vậy mà bây giờ, các ngươi lại nói cho ta biết, đây chính là dịch dung thuật của Đồng Quái Tiên Sư?”
Đặng Y Ma cười ha ha hết sức quái dị, giống như sắp điên đến nơi.
“Đạo hữu, đừng quá đau thương.”
Bắc Hà Tán Nhân vỗ vỗ ngực, bảo đảm:
“Bằng không thì ngươi chờ thêm một tháng nữa nhé? Sau một tháng, ta bắt tên Đồng Quái kia đến trước mặt ngươi, để ngươi quất hắn một trận, sau đó buộc hắn đền bù tổn thất cho ngươi, chịu không?”
Việc mà Bắc Hà Tán Nhân hắn muốn làm nhất hiện giờ chính là đập thằng Đồng Quái Tiên Sư gì gì đó đây.
“Ha ha, đừng quá đau thương hả?”
Đặng Y Ma nhe răng:
“Dịch dung thuật? Lệ Chi Tiên Tử?”
“Các ngươi thấy ta đọc ít sách nên nghĩ rằng ta rất dễ lừa? Xem đây, ăn một phát đạn Hắc Hổ Bí Cảnh của ta a a a a!”
Đương lúc gầm rú, Đặng Y Ma lấy ra một viên đạn nhỏ năm màu, dùng sức ném về phía Lệ Chi Tiên Tử.
Bắc Hà Tán Nhân đánh giá:
“Bị ngu người rồi kìa.”
Đối mặt với cả đám Linh Hoàng ngũ phẩm, Chân Quân lục phẩm mà tên này dám chủ động công kích... Đúng là giận đến nóng đầu, trong lúc nhất thời não đình chỉ hoạt động luôn rồi.
Cuồng Đao Tam Lãng tiếp lời:
“Đúng là bị đùa giỡn đến mức ngu người luôn, nhưng những điều chúng ta nói đều là thật mà.”
Lạc Trần Chân Quân than thở:
“Đôi khi sự việc diễn ra trên đời này lại tréo ngoe thế đấy, chỉ có một số ít người nắm giữ chân lý trong tay, chẳng ai tin tưởng lời nói thật lòng cả!”
Trong lúc nói chuyện, viên đạn nhỏ năm màu kia đã bắn tới trước mặt Lệ Chi Tiên Tử rồi.
“Nổ cho ta!”
Đặng Y Ma gào thét:
“Giảm Hoãn Pháp Thuật*!”
*phép làm chậm lại, giống như slow trong LoL.
Viên đạn này chính là thu hoạch khi hắn xông vào Hắc Hổ Bí Cảnh, tổng cộng có sáu viên... Hắn đã từng sử dụng một viên, trong phạm vi mười mét vuông chung quanh viên đan đó khiến cho sinh vật đều bị ảnh hưởng bởi trì hoãn thuật! Dưới tác dụng đáng sợ của trì hoãn thuật, tốc độ của mọi vật chậm đến mức đáng sợ. Khi thí nghiệm với mãnh thú, nếu nó muốn nâng móng vuốt thì phải sử dụng đến tận năm phút đồng hồ!
Cộng với việc trì hoãn thuật này có thể duy trì trong vòng mười phút... Trong mười phút đó, hắn có thể làm được rất nhiều chuyện!
Lại nói, đây đúng là một câu chuyện rất khổ sở.
Tuy rằng hiệu quả của sáu viên đạn này rất mạnh... nhưng mà nó rất vô dụng với hắn. Toàn bộ gia sản chỉ để đổi lấy sáu thứ đồ chơi thế này, hơn nữa để có thể đổi được một thanh phi kiếm bản mệnh khác thì hắn phải liều mạng nhận nhiệm vụ môn phái, tích góp từng viên linh thạch một.
Hơn nữa... sau khi thí nghiệm với một viên đạn xong, hắn định bán hết năm viên còn lại đổi lấy linh thạch, nhưng giao dịch vẫn chưa bao giờ thành công —— bởi vì giá hắn rao bán quá cao, không ai chịu mua cả.
Nhưng hắn lại không chịu bán giá thấp, đây chính là năm viên đạn mà hắn dùng toàn bộ tài sản để đổi đó, đúng là bịp người mà!
Vì vậy hắn đành cắn răng, ông đây không bán nữa, ông đây giữ lại để bản thân tự xài.
Hiện tại, rốt cuộc viên đạn này cũng phát huy tác dụng của mình!


Nhưng viên đạn của Đặng Y Ma không nổ.
Vị Lệ Chi Tiên Tử xinh đẹp đã vươn tay phẩy nhẹ. Trên người nàng bộc phát ra khí thể của một Chân Quân lục phẩm, sau đó, một lớp tường lóng lánh vô hình xuất hiện trước mặt Lệ Chi Tiên Tử:
“Phản Xạ Tinh Bích!”
Chân Quân lục phẩm?!
Viên đạn nhỏ đụng vào vách tưởng vô hình... dường như đụng phải luồng lực đàn hồi kinh người nên đã bị bắn ngược trở về.
Thân thể Đặng Y Ma né theo phản xạ, tránh được viên đạn nhỏ kia.
Nếu lỡ trúng phải viên đạn đó, trì hoãn thuật kia mà bùng nổ thì hắn game over ngay lập tức!


Vèo! Viên đạn nhỏ lướt qua sát người Đặng Y Ma, cuối cùng nhắm thẳng vào Đoạn Tiên đài.
Cũng may, trên Đoạn Tiên đài có tầng phòng ngự do hai người hộ đài bố trí.
Sau khi viên đạn đâm vào lớp phòng ngự, nó nổ đùng đùng, rồi nát ra giống như trứng gà. Chỉ trong một thoáng, một lớp sương mù kỳ dị trào ra khỏi viên đạn, bao phủ toàn bộ Đoạn Tiên đài.
Cùng lúc đó, thân hình Hoàng Sơn Chân Quân biến mất khỏi vị trí cũ.
Lúc hắn xuất hiện thì đã đứng ở sau lưng Đặng Y Ma, hắn vươn tay vỗ nhẹ lên gáy đối phương. Đặng Y Ma mở mắt trừng trừng, cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình bị hút sạch, cả người ngã ập xuống đất.
Chỉ một chiêu đã đánh bại hắn, người này cũng là một vị Chân Quân à?
“Đạo hữu, ngươi quá xúc động rồi, bây giờ ngươi cần một liều thuốc mạnh!”
Hoàng Sơn Chân Nhân buông lời thản nhiên.
Tròng mắt Đặng Ma Y mở lớn, tràn đầy vẻ phẫn nộ.
“Xúc động chính là ma quỷ trong lòng... Đừng để bản thân nhất thời xúc động mà làm ra việc khiến mình hối hận.”
Hoàng Sơn Chân Quân dùng giọng điệu chậm rãi khuyên nhủ hắn.
Vẻ mặt Đặng Y Ma vẫn bất khuất như cũ.
“Hoàng Sơn tiền bối, người nói nhảm cùng tên đó nhiều vậy làm gì?”
Lệ Chi Tiên Tử bước ra khỏi nhóm người, vươn tay nắm lấy chân Đặng Y Ma, kéo hắn vào trận doanh nhóm Cửu Châu số 1.
Sau đó Lệ Chi Tiên Tử bắt đầu đánh Đặng Y Ma đến ngu người.
Đặng Y Ma liên tục rên lên đầy thảm thiết.
Sau khi đánh xong, Lệ Chi Tiên Tử hỏi lại:
“Bây giờ ngươi cảm nhận cẩn thận lại lần nữa, ta có giống với tên Đồng Quái Tiên Sư trong suy nghĩ của ngươi không?”
Đặng Y Ma:
“...”
“Đối phó với đám trẻ trâu nóng máu như ngươi, biện pháp tốt nhất chính là cho một trận no đòn. Đánh xong rồi thì sẽ tự động tỉnh táo lại thôi.”
Giọng điệu Lệ Chi Tiên Tử rất thản nhiên, gương mặt trưng ra vẻ tràn đầy kinh nghiệm.
Nhóm đạo hữu Cửu Châu số 1 không thể không cười gượng —— Tuy rằng bình thường Lệ Chi Tiên Tử rất đáng yêu, nhưng nếu như cô ấy nổi bão thì đúng là không ai có thể ngăn cản được. Thậm chí cô còn có gan chạy ra ngoài Hoa Hạ, một thân một mình đánh tên thần linh bản thổ cặn bã kia đến chết luôn.
“Trước tiên cứ ở lại chỗ này ngoan ngoãn đi, nếu biểu hiện của ngươi tốt, nói không chừng ta sẽ dẫn ngươi đi tìm Đồng Quái Tiên Sư.”
Giọng Lệ Chi Tiên Tử trở nên lạnh lẽo.
Dám giả mạo cô tính quẻ ngược cho người khác, bôi nhọ danh dự của cô à?
Đồng Quái Tiên Sư, lần này không ai có thể bảo vệ được ngươi đâu!
Giả mạo người khác, lại còn bôi nhọ danh dự của họ, vậy thì đi chết đi!
Ở một bên, Cuồng Đao Tam Lãng vẫn còn giữ bộ dạng khỉ lớn cảm thấy nhột nhột, đừng nói là có rận trên người khỉ nhé?


“Khoan đã, trên Đoạn Tiên đài hơi lạ!”
Lúc này, Bắc Hà Tán Nhân bỗng lên tiếng.
Nhiều đạo hữu quay đầu lại, nhìn một màn hiếm thấy trên Đoạn Tiên đài.
Sương mù bao phủ Đoạn Tiên đài đã biến mất.
Nhưng vào lúc này, tình cảnh trên Đoạn Tiên đài giống như vừa được ấn nút tua nhanh. Cuộc chiến giữa Thư Hàng đang hóa thân Sở Sở và Diệp Đường Hư Kiếm phái trở nên thú vị hẳn lên.
Chỉ trong nháy mắt, Tống Thư Hàng và Diệp Đường đã chiến đấu với nhau hơn hai trăm chiêu, thân ảnh của hai người tạo thành tàn ảnh, nhanh như chim bay!
Nếu đám đạo hữu nhóm Cửu Châu số 1 không có thực lực cực cao, phỏng chừng bọn họ cũng bị hoa mắt!
Trên Đoạn Tiên đài, đao kiếm va chạm với nhau không ngừng, phát ra từng tiếng leng keng.
Bọn họ di chuyển qua lại, thi triển công pháp khinh thân, đao pháp, kiếm pháp đến cực hạn.
Thỉnh thoảng, hào quang hỏa diễm đao lóe lên lập lòe!
Cảm giác này cực kỳ giống với hai ba chiến vương đang chiến đấu với nhau vậy.
“Xảy ra chuyện gì thế này?”
Mắt Tuyết Lang Động Chủ mở to, chẳng lẽ Tống Thư Hàng và Diệp Đường ăn phải hoocmon kích thích ư? Sao tự dựng lại mạnh đến vậy?
“Thật kỳ lạ, vì sao lúc hai người đó bộc phát ra tốc độ mạnh mẽ tới mức đó mà hai người hộ đài lại thờ ơ đến vậy?”
“Xung quanh Đoạn Tiên đài đang chịu ảnh hưởng bởi pháp thuật kỳ lạ.”
Lúc này, Hoàng Sơn Chân Quân sờ sờ cằm, đưa ra suy đoán:
“Chẳng lẽ bởi vì viên đạn kỳ lạ kia ư?”
Thế nhưng, trước khi phóng ra viên đạn đó, chẳng phải Đặng Y Ma đã hô lớn rằng đó chính là trì hoãn thuật ư?
Chẳng lẽ tên này lấy nhầm đạn à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận