Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 114: Hóa Ra Là Bản Trải Nghiệm!

Chương 114: Hóa Ra Là Bản Trải Nghiệm!
Tống Thư Hàng hớn hở mở tập tin cuối cùng lên, sau đó lại tắt nó với vẻ thất vọng.
Hóa ra bộ này là sản phẩm thí nghiệm thất bại khi Thông Huyền Đại Sư thử giảm đẳng cấp sử dụng của ngự kiếm thuật xuống.
Sau này đại sư lại sửa nó lại một chút, dùng như bản trải nghiệm ngự kiếm thuật cho các đệ tử dùng trước cho biết.
Đầu tiên, Thông Huyền Đại Sư sẽ chôn một trận pháp đặc thù vào bên trong một thanh phi kiếm, cũng cho vào bên trong phi kiếm một phần linh lực của bản thân. Sau đó, đệ tử cấp thấp chỉ cần thông qua một bộ khẩu lệnh, chú văn và thủ ấn khởi động là có thể tạm thời trải nghiệm sự thần kỳ của ngự kiếm thuật.
Nhưng linh lực do Thông Huyền Đại Sư để lại chỉ có hạn, cho nên thời gian mà ngự kiếm thuật này duy trì được cũng không lâu lắm, Nên mới gọi nó là trải nghiệm ngự kiếm thuật lâm thời.
Bộ ngự kiếm thuật lâm thời này cùi quá, Tống Thư Hàng có học cũng dùng được cái gì đâu. Nên từ đầu chí cuối hắn chỉ nhìn qua có một cái đã tắt tập tin này đi.
“Hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều. Tối nay còn phải mời bọn Lý Dương Đức, Lâm Thổ Ba đi ăn đầu cá nữa. Còn sáu bảy tiếng nữa, đúng lúc có thể tu luyện được mấy lần, thời gian là vàng bạc, trẻ không cố gắng, đến già mới biết khổ!”
Lần này vừa mới bắt đầu tu luyện “Kim cương căn bản quyền pháp” xong, chẳng biết tại sao, trước mắt Tống Thư Hàng luôn xuất hiện cái bản mặt của ông chú ngốc kia.
Vậy nên hắn lại càng ra sức vung quyền mạnh hơn!
Sau cùng đánh xong một bộ quyền thì ngay cả khí huyết được sinh ra cũng nhiều hơn một chút luôn thì phải?
Trong phòng bệnh ở bệnh viện nhân dân số 4 của Giang Nam.
Tư Mã Giang ngồi dậy từ trên giường, đốt một điếu thuốc im lặng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
“Tư Mã tiên sinh, đã đưa người đến rồi.”
Người đàn ông mặc vest đeo kính đứng ngoài cửa nói.
Tư Mã Giang nghiến răng nói:
“Đưa vào đây.”
Cửa lớn bị mở ra, một nhóm đàn ông cao to đẩy tên cướp bị trói kín mít vào trong phòng.
Tư Mã Giang quay lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm tên cướp kia:
“Đồ ngu, còn nhận ra tao không?”
Tên cướp kia ngẩng đầu lên nhìn Tư Mã Giang một cái, đột nhiên cười khùng khục:
“Nhận ra.”
Trước kia, bởi vì đối mặt với bao nhiêu cây súng, thực lực của hắn lại không đủ, nên chỉ có thể tạm thời nhịn xuống. Nhưng bây giờ… Cái phòng bệnh nho nhỏ và đám bảo tiêu bên ngoài căn bản không ngăn nổi hắn!
Bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần bắt được gã đẹp trai trước mặt thì hắn ta có thể an toàn chạy thoát.
Còn cái sợi dây trên người sao có thể trói được hắn chứ?
Chỉ thấy tên cướp kia giãy mạnh một cái, sợi dây trói hắn đã bị đứt văng, thân hình bổ nhào tới chỗ Tư Mã Giang với tốc độ nhanh tới mức chóng mặt.
Tay phải của hắn giơ lên thành trảo, chộp về phía cổ của Tư Mã Giang, muốn bắt lấy Tư Mã Giang làm con tin!
Nhưng khi thấy tên cướp kia giãy đứt sợi dây trên người, Tư Mã Giang lại không có chút kinh ngạc hay sợ hãi nào.
ở chỗ cửa phòng bệnh, người đàn ông mặc vest kia đẩy mắt kính, tay phải ấn nhẹ lên một cái nút điều khiển.
“Ầm! Ầm!”
Hai tiếng nổ nho nhỏ vang lên.
Tên cướp mới nhảy vọt lên trừng to hai mắt, từ đầu gối của hắn trở lên trực tiếp bị nổ đứt, máu chảy róc rách.
Đây là do người của Tư Mã Giang đã sớm động tay động chân, vừa đề phòng ngừa tên cướp này bỏ trốn, lại có thể đề phòng có chuyện gì bất ngờ xảy ra.
“A…”
Tiếng kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên, tên cướp kia ngã xuống từ trên không, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Tư Mã Giang gật đầu ra hiệu, lập tức có hai người đàn ông có bộ dạng giống bác sĩ bước lên, bình tĩnh tiêm thuốc cho tên cướp kia rồi băng bó miệng vết thương bị đứt lìa kia.
Một lúc sau.
Tên cướp im lặng ngồi bệch ở góc tường, ánh mắt dại ra. Hai chân của hắn bị đứt rồi?
Tiêu rồi, tiêu cả rồi!
Không còn chân thì hắn còn tu hành gì nữa?
Cuộc đời của hắn, tất cả của hắn đều tiêu cả rồi.
Tư Mã Giang vùi đầu lọc vào gạt tàn, nhìn xuống tên cướp kia:
“Đồ ngu, không nhảy nhót nữa à?”
Tên cướp kia mặt mày đờ đẫn như không thiết sống nữa, chẳng nói lời nào.
“Tao cũng lười chẳng muốn hỏi tên tuổi với lai lịch của mày làm gì, tao chỉ muốn hỏi một câu thôi, bây giờ gói hàng mà mày cướp từ chỗ tao đang ở đâu?”
Tư Mã Giang trầm giọng hỏi.
“Ha ha.”
Tên cướp kia trợn mắt nhìn.
“Không nói chứ gì? Tao thích bọn cứng đầu như mày lắm.”
Tư Mã Giang giơ ngón cái lên, sau đó không biết lấy đâu ra một cây gậy sắt, nện một cú thật mạnh lên đầu tên cướp kia, đánh cho trán hắn toét máu:
“Tao trả lại một gậy này cho mày!”
“Tao cam đoan, lát nữa mày sẽ khai hết ra thôi!”
“Dẫn hắn đi, cho hắn nếm thử thủ đoạn của chúng ta.”
Không tới mười phút sau thì tên cướp kia đã khai ra hết.
Hắn khai ra khá kĩ lưỡng và dễ dàng, cũng không phải vì thủ đoạn của mấy người Tư Mã Giang lợi hại ra sao, mà vì hắn chỉ muốn trả thù mà thôi!
Hắn kể lại vị trí hiện tại lẫn bộ dạng của đại sư huynh ra. Chỉ chờ đám người Tư Mã Giang đi tìm đại sư huynh của hắn!
Đại sư huynh chính là đệ tử nội môn của Nguyệt Đao Tông, tu vi nhị phẩm, đối phó với đám người thường này có khó khăn gì đâu cơ chứ?
Cho dù lỡ như đại sư huynh có gặp chuyện không may, bị đám người thường này ám toán! Thì đó cũng là chuyện vui bằng trời!
Tên khốn kiếp đó cướp thần kiếm vô hình của hắn, còn vờ vịt bảo là muốn dâng lên cho tông chủ, nếu không phải vì thực lực của mình yếu kém thì đã sớm liều mạng với hắn rồi!
Hắn chán ghét đám người Tư Mã Giang và sư huynh như nhau, nên hắn sẽ vui mừng chờ xem hai bên cắn xé lẫn nhau! Nếu như có thể lưỡng bại câu thương thì càng tốt.
Đương nhiên, hắn sẽ không ngu ngốc tới mức khai ra thân phận sư huynh và thực lực cao cường của đối phương cho đám người Tư Mã Giang nghe rồi. Chỉ nói đó là tên đồng phạm với mình, đây giờ gói hàng chuyển phát nhanh và món đồ kia đang ở trong tay hắn mà thôi.
Tư Mã Giang lại đốt thêm một điếu thuốc, rít một hơi thật mạnh.
“Tốt nhất là những gì mày nói đều là thật đi, nếu như dám lừa tao thì tao sẽ để mày sống không bằng chết.”
Tư Mã Giang gằn giọng đe dọa, xã hội pháp chế, giết người là không được, dù sao thì bọn họ vẫn là người dân lương thiện hợp pháp.
Nhưng có rất nhiều cách khiến cho một người sống không bằng chết.
Ví như ném hắn vào trong nhà tù đặc biệt một thời gian, cho hắn xem mấy loại phim ấy ấy... sau đó cho người xếp hàng mỗi ngày ‘nhờ’ hắn nhặt xà phòng cũng được.
“Dựa vào những gì hắn miêu tả, tra cho ra tên đồng bọn của hắn!”
Tư Mã Giang trầm giọng nói.
“Có mấy lời miêu tả cụ thể như thế, trễ nhất là ngày mai có thể tìm ra tên đồng bọn kia, cứ giao cho chúng tôi đi.”
Người đàn ông kia đẩy mắt kính một cái, nói với vẻ mặt vô cùng tự tin.
“Càng nhanh càng tốt nhé!”
Tư Mã Giang gật đầu nói.
Hy vọng đừng xảy ra thêm chuyện gì nữa...
...
Bốn giờ rưỡi chiều.
Tống Thư Hàng tu luyện quyền pháp bảy lần, lại dùng hai viên khí huyết đan.
Số lượng của khí huyết đan ngày càng ít, bất quá số khí huyết trong tâm khiếu cũng ngày càng nhiều, đã có chừng hai mươi đạo rồi.
Bây giờ chỉ cần nhắm mắt ngưng thần thì có thể cảm ứng được có một dòng nước ấm đang chạy dọc trong tâm khiếu! Chỉ cần chờ trong cơ thể ngưng tụ ra được ba mươi đạo khí huyết thì thể chất có thể được tiến hành lột xác một lần, đến lúc đó, điểm khí huyết mà hắn tu luyện được mỗi ngày cũng sẽ nhiều hơn.
Thấy cũng tới giờ rồi, nên Thư Hàng kết thúc tu luyện.
Tắm rửa một chặp ở bên chỗ Dược Sư, rửa sạch hết tạp chất và mồ hôi tuôn ra trong lúc tu luyện, thay một bộ đồ đã chuẩn bị sẵn vào.
Sau đó, hắn chạy thẳng đến quán đầu cá đặt phòng.
“Dương Đức à, lát nữa mày gọi cả bọn Thổ Ba với Cao Mỗ Mỗ đến quán đầu cá nhé. Tao đặt phòng rồi, phòng 303 đấy!”
Thư Hàng gọi điện thoại cho Lý Dương Đức.
“Không thành vấn đề, tới ngay đây!”
Lý Dương Đức cười hắc hắc, quay lại cười nới với đám bạn cùng phòng:
“Chuẩn bị đi ăn thôi, A Hàng nó mời.”
Lâm Thổ Ba, Cao Mỗ Mỗ và Gia Cát Trưng Dương đứng bên cạnh cậu ta.
“A Hàng mời đi ăn đầu cá à?”
Cao Mỗ Mỗ chớp mắt, vội móc điện thoại ra bấm số.
“Alo? Là bạn học Lục Phỉ đấy à? Tôi là Cao Mỗ Mỗ đây, còn nhớ Thư Hàng bảo muốn mời mọi người ăn đầu cá mười vị không? Đúng rồi đúng rồi, mời cả cậu nữa đấy. Cậu có qua được không? Phòng nào à? Là phòng 303 đấy!”
Cao Mỗ Mỗ đẩy kính mắt, mắt kính lóe lên tia sáng đầy trí tuệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận