Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 741: Năm đó Thiên Đạo không muốn chơi nữa

Chương 741: Năm đó Thiên Đạo không muốn chơi nữa
Mục tiêu của tu sĩ là trường sinh, tu được chân ngã cuối cùng, trấn áp chư thiên vạn giới, gánh vác mệnh trời, trở thành tồn tại duy nhất trong vạn giới, nắm giữ ý chí Thiên Đạo. Từ nay về sau, vượt qua trường sinh bất tử, đúc thành bất hủ thật sự, bất tử bất diệt, lấy thân mình hóa thành Thiên Đạo.
Thiên Đạo không chết, Thiên Đạo bất diệt, Thiên Đạo bất hủ, Thiên Đạo vĩnh tồn!
Như vậy thì tại sao Thiên Đạo lại lại xảy ra vấn đề chứ? Nó xảy ra vấn đề gì? Chẳng lẽ với sức chịu đựng của người gánh vác Thiên Đạo, đến cuối cùng không chịu nổi nữa, dần dần sẽ xảy ra vấn đề sao?
Nho sinh Thánh Giả suy nghĩ cả buổi rồi nói:
“Hình dung ra sao mới đúng đây... Ấy chính là Thiên Đạo không muốn chơi nữa.”
Trong không gian Thánh Tịch Trì này dường như có thể ẩn giấu mọi thứ, ở đây cho dù Thánh Giả trực tiếp nhắc tới hai chữ Thiên Đạo thì cũng không sợ bị cảm ứng được.
“Hả?”
Tống Thư Hàng nhịn không được lên tiếng.
“Hả?”
Lạc Trần Chân Quân và Túy Nhật Cư Sĩ cũng ngáo người.
Không muốn chơi nữa ư? Cái nguyên nhân vớ vẩn gì vậy?
Thánh Nhân nhớ lại nói:
“Năm đó, những Kiếp Tiên có thiên mệnh chi tư, là tồn tại đứng đầu đều có thể mơ hồ cảm ứng đượcvấn đề của Thiên Đạo. Dường như Thiên Đạo... Chơi chán rồi, không muốn chơi nữa. Do đó Thiên Đạo chuẩn bị từ chức. Tuy rằng không thể tin được, nhưng lão hủ có cảm giác rằng Thiên Đạo muốn như vậy.”
Tống Thư Hàng lập tức cảm thấy tu sĩ lúc ấy đúng là vất vả, có một Thiên Đạo ích kỷ như vậy, mọi người chắc là sẽ rất đau đầu nhỉ?
Thánh Nhân kể đến đây bèn thản nhiên nói:
“Thế nhưng năm đó, lão hủ lại có cảm giác là phải như vậy! Nếu Thiên Đạo không làm nữa thì đây là lúc lão hủ phải đứng ra gánh vác mệnh trời!”
Thánh Nhân nói rất bình thản, năm đó hắn đánh khắp thiên hạ không có đối thủ, nếu nói đến người có thể gánh vác mệnh trời, không phải hắn thì là ai đây?
Không chỉ có hắn nghĩ như vậy, chỉ sợ lúc ấy có chín phần mười tu sĩ trở lên trong giới tu chân đều nghĩ như vậy. Ngay cả những Trường Sinh Giả có được thiên mệnh chi tư, đã tạo con đường của bản thân, đạt được cảnh giới trường sinh năm đó, đa số đều cho rằng người thích hợp nhất để gánh vác mệnh trời không phải Thánh Nhân thì là ai đây?
Đương nhiên, có người phục, cũng có người không phục!
Thánh Nhân tiếp tục nói:
“Những năm đó, số lượng Trường Sinh Giả mà lão hủ từng chiến đấu rất nhiều. Có tu sĩ, có thú, có cổ vu, có yêu, có ma, còn có những kẻ được gọi là thần nữa.”
“Những Trường Sinh Giả kia, có một số lánh đời đã lâu, thậm chí ngay cả lão hủ cũng mới nghe lần đầu, không biết lai lịch hay xuất thân gì của bọn họ.”
“Những thứ liên quan tới bọn họ đều đã biến mất trong con sông lịch sử dài đằng đẵng. Đạo thống của bọn họ, truyền thừa của bọn họ đều đã hoàn toàn biến mất.”
“Chỉ có bản thân họ đạt tới trường sinh nên không bị thọ nguyên bó buộc.”
“Bọn họ đều đang chờ, chờ đến ngày Thiên Đạo biến mất, lúc đó bọn họ sẽ xuất hiện, tranh đoạt mệnh trời, cơ thể thành đạo, tạo ra truyền thuyết bất hủ thuộc về chính họ.”
“Trong số bọn họ, có vài người có thực lực không hề thua kém lão hủ. Nhưng cuối cùng bọn họ đều thua dưới tay lão hủ, lui về ở ẩn lần nữa, nên mất đi tư cách tranh đoạt tranh đoạt Thiên Đạo.”
Nhìn thấy chưa, hồi đó anh đây ngầu chết đi được, một mình treo những Trường Sinh Giả trên khắp thế giới lên đánh, các chú biết chưa hả?
Lúc nói đến đây, trên khuôn mặt Thánh Nhân rốt cuộc lộ ra vẻ đắng chát:
“Thế nhưng ngay lúc lão hủ đang chờ kế thừa Thiên Đạo, thành tựu bất hủ, mở ra một truyền thuyết thuộc về lão hủ... Thì có một tồn tại thần bí đã lặng lẽ đến tìm lão hủ. Hắn khuyên lão hủ không nên gánh vác mệnh trời, không nên ham hố hóa thành Thiên Đạo. Nếu không, sau này lão hủ sẽ hối hận.”
Không nên ham hố trở thành Thiên Đạo ư? Nếu không sẽ hối hận sao? Đây là ý gì?
Đám người Bạch Tôn Giả rất ngạc nhiên.
Đặc biệt là Tống Thư Hàng, hắn cảm thấy mức độ tin tức rất lớn. Hơn nữa, những tin tình tức này dường như chính là thứ mà Bạch tiền bối two muốn biết thì phải?
Thánh Nhân tiếp tục nói:
“Lúc ấy sao lão hủ có thể tin hắn cơ chứ? Cho nên bèn đuổi hắn đi. Sau đó, lão hủ chỉ cần chờ Thiên Đạo không làm nữa thì lão hủ sẽ có thể gánh vác mệnh trời một cách tự nhiên, đúc thành bất hủ chi thân, trở thành Thiên Đạo mới. Thế nhưng... không lâu sau đó lại có một vị Trường Sinh Giả không rõ lại lịch xuất hiện trước mặt lão hủ.”
“Vị Trường Sinh Giả này rất kỳ lạ, hoàn toàn không giống với những Trường Sinh Giả mà lão hủ gặp qua trước đó. Hắn không phải người, không phải quỷ, không phải thú, không phải yêu, không phải ma, không phải thần, hắn dường như không thuộc về thế giới này của chúng ta.”
“Không chỉ có cơ thể, thậm chí là cách tấn công, hệ thống tu luyện đều khác với bất kỳ hệ thống tu luyện nào trong thế giới của chúng ta.”
“Lão hủ đánh với hắn mười mấy năm ròng. Ngay lúc đầu, lão hủ chiếm thế thượng phong, có mấy lần đánh hắn thương nặng. Thế nhưng năng lực khôi phục của hắn lại vượt quá sức tưởng tượng của lão hủ. Cho dù là thương nặng gần chết nhưng chỉ cần trong nháy mắt là hắn sẽ có thể khôi phục hoàn toàn.”
“Mỗi lần ra tay lão hủ đều ra tay nặng hơn, nhưng cho dù dùng hết toàn lực của lão hủ cũng không thể đánh chết hắn trong một chiêu được. Mà nếu không thể một chiêu đánh chết hắn thì đã ở trong thế không thể chết được rồi. Bên này tiêu hao bên kia hồi phục... Cuối cùng, kỹ năng của lão hủ thấp hơn một bậc.”
Khi nói đến đây, sắc mặt củaThánh Nhân vẫn bình tĩnh như cũ:
“Trong những năm lão hủ đánh nhau với hắn, ta cảm nhận được dường như có khi vị Trường Sinh Giả kỳ lạ này không có cảm xúc. Bởi vì không có cảm xúc nên chuyện gì hắn cũng dám làm. Nếu như lão hủ bị đánh bại thì không biết hắn sẽ làm gì với nho gia do lão hủ mở ra đây. Cộng thêm việc hắn không thuộc về bất cứ phe phái tu luyện nào trong thế giới này, nên cũng không biết hắn sẽ đối phó với tất cả đạo hữu trên thế giới ra sao nữa.”
“Sau khi kỹ năng của lão hủ thua một bậc, biết rõ không còn hy vọng sống sót... Trong mấy chục năm lão hủ đánh với vị Trường Sinh Giả thần bí này, đôi bên sớm đã vào thế không chết không thôi. Giữa hắn và ta cũng chỉ một người có thể sống sót.”
“Vì vậy... Cuối cùng, lão hủ sử dụng một năng lực thiên phú. Đó là một thiên phú mà lão hủ thức tỉnh sau khi lĩnh ngộ được việc lấy nho làm đạo, nhưng lão hủ chưa từng sử dụng qua để đối phó hắn.”
“Lúc sử dụng thiên phú này, năng lực của nó sẽ nuốt một phần tồn tại của kẻ bị thi pháp. Thiên phú này rất trừu tượng, đến giờ lão hủ vẫn không thể hiểu được nguyên lý của nó. Thế nhưng nếu thi pháp thành công thì tồn tại của kẻ bị thi pháp sẽ không còn hoàn chỉnh. Loại tồn tại này cũng không phải thân thể hay linh hồn, sau khi kẻ bị thi pháp trúng chiêu, tuy rằng còn đứng trước mặt ta, không mất cọng lông nào thế nhưng tuy hắn còn đứng trước mặt ta, nhưng tồn tại của hắn đã mất đi một phần, hắn đã không còn nguyên vẹn, không còn là hắn hoàn chỉnh.”
“Sau đó, vị Trường Sinh Giả này đã trở thành Thiên Đạo mới. Lão hủ cũng bị hắn giết chết, hồn phi phách tán.”
Lúc nói đến đây, giọng của Thánh Nhân rốt cuộc dừng lại.
Cuộc đời của hắn đã chấm một dấu chấm tròn như vậy đấy.
Hắn, hồn phi phách tán...
...
Hồn phi phách tán, nói cách khác là Thánh Nhân đã chết đến mức không thể chết hơn, ngay cả khả năng chuyển thế cũng đã biến mất, mất đi tương lai.
Nếu nói như vậy thì Thánh Nhân trước mắt này là gì?
Tống Thư Hàng nghi hoặc nói:
“Chẳng lẽ là thứ giống như có thể ghi hình lại?”
Trong lòng Hằng Hỏa Chân Quân, Lạc Trần Chân Quân, Túy Ước Cư Sĩ đều đang nghi hoặc y như hắn.
Bởi vì trên người vị Thánh Nhân trước mắt này không hề có chút linh lực chấn động nào. Hơn nữa từ lúc bắt đầu, vị Thánh Nhân này đã không ngừng kể lại cuộc đời oanh liệt của mình. Tống Thư Hàng, Hằng Hỏa Chân Quân đều thử trao đổi với hắn, thế nhưng đối phương đều không để ý.
“Hay nó giống như đoạn ghi hình của vị Trường Sinh Giả Trình Lâm kia nhỉ?”
Lạc Trần Chân Quân thầm nghĩ trong lòng.
Hằng Hỏa Chân Quân cười khổ:
“Thánh Nhân đã qua đời, đây là sự thật, ta còn đang ở đang mong đợi gì nữa chứ?”
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn vô cùng khát vọng Thánh Nhân còn sống, có thể đi ra giúp cho nho môn trở về thời kỳ huy hoàng năm đó một lần nữa.
Cho dù là sau khi Thánh Nhân đi ra thì cũng chỉ có thể nấp ở phía sau màn, không thể ra tay thêm lần nữa, thì đối với người nho môn mà nói, đây vẫn sẽ là nguồn sức mạnh tinh thần to lớn.
Mình rơi vào ma chướng rồi.
Hằng Hỏa Chân Quân nói thầm.
...
Lúc các vị đạo hữu đang cảm thán, Bạch Tôn Giả sờ sờ cằm, vẫn còn đang đánh giá đoạn ghi hình Thánh Nhân này.
Tống Thư Hàng thầm thở dài, xem ra việc thư sinh thủy tinh để lại câu Vạn Thư Sơn điên đảo, Thánh Tịch Trì. . . chính là để người khác biết rõ hình ảnh chuyện cũ mà Thánh Nhân nho gia lưu lại sao?
Đối với đệ tử nho gia mà nói thì đây có lẽ là bảo vật quan trọng. Nhưng mà đối với hắn thì thứ này vô dụng rồi.
Lúc này, Bạch Tôn Giả cười ha ha một tiếng, nói:
“Thánh Nhân đã hồn phi phách tán, như vậy... ngươi lại tồn tại trong không gian này bằng cách nào đây?”
Nếu như lúc Thánh Nhân đang chiến đấu với Thiên Đạo mới đã hồn phi phách tán, vậy thì là ai đã ghi lại đoạn hình ảnh này?
Đoạn hình ảnh này rõ ràng cho thấy Thánh Nhân đang kể lại, mà lúc kể lại này lại xảy ra sau khi đại chiến với Thiên Đạo mới.
Thế nhưng sau khi vị Thánh Nhân kia tại nói hết thì không hề nhúc nhích, không trả lời mọi người.
“Thư Hàng... ngươi lên sờ vị Thánh Nhân này thử đi.”
Bạch Tôn Giả nói.
“Hở?”
Tống Thư Hàng chỉ chỉ bản thân, sau đó hắn lại nhìn về phía Hằng Hỏa Chân Quân. Nói sao đi nữa thì đây cũng là Thánh Nhân của nho môn, nếu như hắn đi lên sờ thì nhất định Hằng Hỏa Chân Quân sẽ không vui đâu nhỉ?
“Để ta!”
Lúc này, Hằng Hỏa Chân Quân cắn răng một cái, hắn tiến lên một bước, vươn tay ra chuẩn bị đụng vào vị Thánh Nhân này.
Thế nhưng, tay của Hằng Hỏa Chân Quân mới vươn ra một nửa, cơ thể hắn liền bay vòng ra ngoài, rơi xuống đất trông vô cùng thê thảm, nhưng thật ra loại ngã này đối với Hằng Hỏa Chân Quân mà nói chẳng hề mất đi cọng lông nào.
Con mắt Hằng Hỏa Chân Quân phát sáng, nói:
“Thánh Nhân!”
Quả nhiên Thánh Nhân nho gia còn chưa chết!
“Xin lỗi nhé, vừa rồi ta bị thất thần. Lời trăn trối của Thánh Giả được phát hết rồi à?”
Lúc này, Thánh Nhân lại quay sang nói:
“Bây giờ ta đang trao đổi với mọi người thông qua một loại phương pháp không thể nói rõ. Vì vậy lâu lâu sẽ thất thần một chút.”
Lần này ngữ khí của hắn đã thay đổi, không hề dùng tự xưng lão hủ nữa.
Hơn nữa vừa rồi, hắn mới vừa nói là lời trăn trối của Thánh Giả phát hết rồi à? Nói cách khác, quả nhiên bài tự thuật vô cùng ngầu lòi vừa rồi giống với kiểu ghi hình sao?
“Xin giới thiệu lần nữa.”
Vị Thánh Nhân này mỉm cười, nói:
“Ta là Thánh Tịch Trì.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Hồi nãy gặp qua Vạn Thư Sơn biết chơi trồng cây chuối, một lát sau lại xuất hiện một Thánh Tịch Trì hình người biết nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận