Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1956: Xương Bất Hủ Bị Lấy Ra

Chương 1956: Xương Bất Hủ Bị Lấy Ra
“Lúc cắt, dùng... dùng sức hơi quá à?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Ngươi đoán đúng rồi, Thư Hàng.” Bạch tiền bối đáp.
Sau đó Bạch tiền bối lại thò tay vào trong túi lớn lấy ra một chiếc khăn lụa, cột đầu và thân thể của Tống Thư Hàng lại với nhau, động tác rất thuần thục.
Cùng một kiểu cột, cùng một phong cách.
Động tác cực kỳ thành thạo.
Bạch tiền bối gật đầu hài lòng: “Làm thế này ngươi sẽ đẹp trai được như ta.”
“Kiểu đẹp trai này ta sợ mình không gánh nổi.” Tống Thư Hàng than thở.
“Không sao, nhìn mãi sẽ quen thôi. Hơn nữa qua một thời gian cổ và đầu của ngươi sẽ liền với nhau, không thế này cả đời đâu, đừng lo.” Bạch tiền bối an ủi: “Nếu ngươi cảm thấy không quen thì có thể thử chết một lần, sử dụng thủ đoạn hồi sinh để sống lại. Sau khi sống lại, ngươi sẽ là một người hoàn chỉnh, hoàn toàn mới, đầu sẽ tự mọc ra lại.”
“Bạch tiền bối, thủ đoạn hồi sinh rất đắt, không thể lãng phí được.” Tống Thư Hàng nhắc nhở.
“Hóa ra ngươi cũng biết vậy à?” Bạch tiền bối vỗ đầu Tống Thư Hàng: “Vậy thì đổi cách nghĩ, cứ xem như tạm thời chuyển chức thành kỵ sĩ không đầu đi. Nhanh thì hai ba ngày, lâu thì mười ngày nửa tháng là đầu ngươi sẽ liền lại thôi.”
Tống Thư Hàng nhìn trời: “...”
Trở về hỏi thử Dược Sư tiền bối có cách nào gắn đầu và mình lại với nhau không, bây giờ cứ dùng tạm một thời gian vậy.
“Được rồi, xong việc.” Bạch tiền bối vỗ nhẹ lên thân thể Tống Thư Hàng.
Trạng thái chết giả được giải trừ.
Ý thức của Tống Thư Hàng trôi nổi trong không trung cũng trở về trong thân thể hắn.
Hắn trở mình đứng dậy theo bản năng.
Ngay sau đó, cái đầu cột trên thân thể hắn rơi xuống do trọng lực.
Do phần cổ bị khăn lụa cột lại nên cái đầu chuyển sang tư thế treo trước ngực Tống Thư Hàng.
“Khó chịu quá, không hít thở được.” Tống Thư Hàng đau khổ than vãn.
Mặc dù bây giờ hắn đã đạt đến cảnh giới lục phẩm, sau khi tiến vào trạng thái nội tức, mười ngày nửa tháng không hô hấp cũng không sao.
Nhưng khi cổ bị cột đầu bị treo thế này, hắn có cảm giác nghẹt thở khi bị treo ngược, khó chịu vô cùng.
Bạch tiền bối nâng đầu hắn lên, đặt lại trên cổ giúp hắn.
Tống Thư Hàng giơ tay lên ôm lấy đầu, cố định nó lại. Đầu của hắn không thể bay lơ lửng trên không trung giống như đầu của Bạch tiền bối.
Mặc dù mình và đầu bị cắt ra nhưng tất cả giác quan vẫn còn đó. Thị giác, khứu giác, thính giác thậm chí hô hấp cũng không có vấn đề gì.
Việc này làm hắn nhớ lại chuyện lúc trước cánh tay bị pháp khí kỳ quái cắt xuống cho Bạch tiền bối mượn độ kiếp.
Khi đó cũng như thế này.
Mặc dù cánh tay bị Bạch tiền bối mang vào không gian thiên kiếp cày bom nguyên tử thiên kiếp, cánh tay và thân thể chia lìa nhưng cảm giác của cánh tay vẫn còn đó.
Lại nói lúc đó hắn còn định thử bỏ đầu của hắn vào trong pháp khí kỳ quái nọ của Bạch tiền bối, xem thử có thể cắt đầu giống như cắt cánh tay, làm hắn biến thành kỵ sĩ không đầu hay không.
Không ngờ bây giờ nguyện vọng này của hắn đã được thực hiện nhờ vào một vị Bạch tiền bối khác.
Tống Thư Hàng hai tay ôm đầu nâng lên, bày ra tư thế nhìn trời.
“Theo lý thuyết nguyện vọng đã được thực hiện, đáng lẽ ta phải rất vui mới đúng.” Tống Thư Hàng phiền muộn nói: “Nhưng có một số thứ, đạt được rồi mới phát hiện nó không đẹp như mình tưởng, cũng giống như trạng thái kỵ sĩ không đầu bây giờ.”
Mỗi việc làm thế nào để cố định đầu thôi đã là một vấn đề rất đau não rồi.
Ngay cả động tác ngẩng đầu nhìn trời cũng phải tự làm.
“Ngươi có thể để đầu bay lên giống như ta này.” Bạch tiền bối nói.
Tu sĩ từ ngũ phẩm trở lên, sau khi ngưng tụ kim đan sẽ có năng lực đạp không mà đi, thân thể nằm trong hư không như nằm trên đất bằng.
Vậy nên về mặt lý thuyết, đầu của Tống Thư Hàng cũng có thể làm trái lại nguyên tắc của trọng lực, trôi lơ lửng trên không trung.
Tống Thư Hàng đã thử mấy lần nhưng mỗi lần hắn muốn cho đầu bay lên thì cả thân thể cũng bay lên theo.
“Chỉ để cho đầu bay lên cần một vài kỹ xảo, ta phải luyện tập một chút.” Tống Thư Hàng nói.
“Chuyện này chỉ cần động tâm niệm là làm được mà. Vừ phương diện này, ngươi còn đần hơn ta tưởng.” Bạch tiền bối nói: “Vậy dùng niệm lực đi, dùng niệm lực ta truyền thụ cho ngươi để nâng đầu.”
“Đúng nhỉ!” Tống Thư Hàng lập tức dùng niệm lực nâng đầu, để đầu hắn bay lơ lửng trên không trung, giải phóng hai tay.
Hơn nữa chỉ cần khống chế niệm lực chuẩn xác cũng có thể giữ đầu ở vị trí bình thường làm nó không rơi xuống.
Thậm chí, hắn có thể làm cho đầu ở tại chỗ xoay tròn 360 độ.
“Thế này thì dù gặp bộ đội đặc chủng trong phim đánh lén sau lưng ta, muốn dùng cách vặn cổ hạ gục ta cũng không được.” Tống Thư Hàng đắc ý nói.
Bạch tiền bối: “...”
Hoài bão của ngươi chỉ có nhiêu đó thôi hả?
...
Sau khi giải trừ trạng thái chết giả Tống Thư Hàng, Bạch tiền bối bước từng bước một đến gần quả cầu béo.
Mặc dù đám tà ma Cửu U quanh vương tọa của quả cầu béo muốn hộ chủ nhưng... có lòng lại không đủ sức. Chúng nó chỉ có thể nằm rạp xuống cạnh vương tọa, không động đậy gì được.
Trong thế giới Cửu U xuất hiện hai vị chúa tể, chúng nó đâu làm gì được chứ?
Cho dù trung thành cống hiến sức lực cho một vị cũng không thể chống cự lại ý chí của một vị khác.
Chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch chúa tể đến gần chúa tể của mình.
“Bây giờ là lúc thu chiến lợi phẩm.” Bạch tiền bối vui vẻ nói.
Lãng phí nhiều tế bào não như vậy, không tiếc cắt đầu mình xuống để tạo bẫy, ngoài đạt được khoái cảm lừa được quả cầu béo, còn có một thứ làm Bạch tiền bối cảm thấy hứng thú.
Hóa thân của quả cầu béo vẫn giữ nguyên động tác lúc đầu, không nhúc nhích. Nó đã trầm mê trong thông tin về siêu thoát bất hủ, rơi vào trạng thái ngủ say không tỉnh.
Đầu tiên Bạch tiền bối lấy đi bao tay mang màu sắc khoa học viễn tưởng trên tay quả cầu béo hóa thân. Bao tay này là một bảo vật, đeo nó vào lúc đọc trí nhớ sẽ càng an toàn.
Sau đó hắn cho tay vào túi lớn bên hông lấy ra một bao tay bằng da tinh xảo rồi đeo vào.
“Cho ta mượn khúc xương bất hủ nghiên cứu một thời gian nhé.” Bạch tiền bối cười nói.
Hắn cho bàn tay đeo bao tay da vào trong thân thể quả cầu béo hóa thân.
Thân thể kim loại của quả cầu béo hóa lỏng, khuếch tán ra giống như đang bài xích cặp bao tay da kia.
Bàn tay của Bạch tiền bối mò mẫm trong thân thể quả cầu béo, chẳng mấy chốc đã tìm được vị trí của xương bất hủ.
Hắn nắm lấy xương bất hủ, cẩm thận lấy nó ra khỏi cơ thể quả cầu béo.
“Không có thứ này thì ngươi phải ngoan ngoãn ở thế giới Cửu U chơi đùa với ta, đừng chạy đến hiện thế gây chuyện nữa.” Bạch tiền bối lấy xương bất hủ ra.
Thành công rồi!
Trong lòng rất vui!
Bạch tiền bối thu hồi xương bất hủ: “Ta muốn nghiên cứu thứ này một thời gian, đi thôi Thư Hàng.”
“Đi đâu?” Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch tiền bối cười khà khà: “Đánh xong thu công, ai về nhà nấy. Ngươi trở về hiện thế, ta trở về Cửu U... Ta đã mở lối ra đường hầm cho ngươi rồi. Bản thể của ta vẫn đang đánh với quả cầu béo bản thể, nếu ngươi thích chơi đùa với quả cầu béo bản thể cũng có thể ở lại chỗ này chờ nó.”
Tống Thư Hàng lập tức nhặt Xích Tiêu kiếm tiền bối lên, hai chân giẫm trên song đao Ô Tặc Bạo Quân, cấp tốc bay đến cửa ra, bay về hiện thế không chút do dự.
Trên đường đi, hắn thấy được bộ phận thân thể của Vân Tước Tử tiền bối bèn mang theo nó ra khỏi đường hầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận