Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1730: Muốn chơi người quen à? Không có cửa đâu!

Chương 1730: Muốn chơi người quen à? Không có cửa đâu!
Bất kể là cơ thể máu thịt, nguyên thần, thực vật hay các công trình kiến trúc, bất kể là thời gian hay không gian, trong đại kiếp ‘cái chết không thể thấy này’, tất cả đều tan thành tro bụi.
Đây chắc là ‘kiếp nạn phải chết’ mà Thiên Đế tiết lộ trước lúc đi.
Hơn nữa, ‘không gian độ kiếp nhóm’ này nóng lòng muốn chơi chết tu sĩ độ kiếp, nó hoàn toàn không ra chiêu theo đường lối thông thường.
Thiên kiếp vừa bắt đầu, trước tiên nó vui tính cho một đợt ‘báo trước’, đợt thứ hai thì cướp đoạt luôn năm giác quan. Bây giờ lại nhảy thẳng đến kiếp cuối cùng, đả kích trí mạng.
Nếu như Tống Thư Hàng không kết nối ‘lưới rồng’, không lấy được thông báo từ lưới rồng, vậy khi đại kiếp ‘cái chết không thể nhìn thấy’ vừa giáng xuống, Tống Thư Hàng và những người bạn không có sự chuẩn bị trước của hắn chắc chắn là thập tử vô sinh.
[Qúa trình bớt được bước nào thì cứ bớt, đi hết trình tự cần thiết là có thể khiến tu sĩ độ kiếp ngã lăn lóc rồi. Nói tóm lại đều phải chết, thực hiện nhiều bước lãng phí thời gian làm gì?]
Khi ‘không gian độ kiếp tập thể’ hành động, đâu đâu cũng lộ ra phong cách nói trên.
“Kiếp này phải đối phó thế nào, có cách đối phó không?”
Tống Thư Hàng vội vàng hỏi.
Thiên kiếp không phải là thiên phạt, về mặt lý thuyết, bất kể là thiên kiếp loại nào cũng sẽ chừa lại một đường sống, phải xem có nắm bắt được hay không.
[Tất cả những người không thể vượt qua giám định, gặp được ánh sáng này tất sẽ tan thành tro bụi. Chỉ có những người đã vượt qua giám định mới có thể sống sót.]
Trợ lý lưới rồng nói.
Nói cách khác, kiếp này phải xem mặt hả. Đại gia thiên kiếp yêu thương ngươi, cảm thấy trông người phù hợp với quan niệm thẩm mỹ của nó thì ngươi được sống. Nếu như đại gia thiên kiếp thấy ngươi chưa đủ đẹp thì ngươi phải chết.
“Thế này bị động quá. Còn có manh mối khác không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
[Không thể tính toán… Kết nối lưới rồng thất bại, đang kết nối lại.]
Trợ lý lưới rồng nhắc nhở, nó lại chăm chỉ kết nối lại với lưới rồng đã bị rớt mạng.
“Thế thì dùng cách cũ. Trước khi thiên kiếp giáng xuống, đưa đồng vàng hồi sinh cho Vũ Nhu Tử và Đậu Đậu trước, sau đó giết hai người họ và Tiểu m Trúc trước thử xem?”
Trong đầu Tống Thư Hàng hiện lên một suy nghĩ.
Hắn còn vài đồng vàng hồi sinh nữa… nhưng sau lưng có nhiều nguyên thần của các tiền bối nhóm Cửu Châu số 1 như vậy, hắn không đủ đồng vàng.
Thời gian trong thế giới thiên kiếp nhóm vẫn đang ngừng lại.
Duy chỉ mình Tống Thư Hàng được tự do hành động, rất có thể là do hắn có ‘quyền hạn quản lý lưới rồng’.
[Ting ~ Đại kiếp ‘cái chết không thể nhìn thấy’ bắt đầu, đếm ngược 30 giây.]
Tống Thư Hàng:
“Lúc này ta phải làm thế nào?”
“Ta nghĩ, chỉ có cầu nguyện thôi.”
Trợ lý lưới rồng nói.
Chỉ còn lại 27 giây.
“Chờ chết không hợp với tính cách của ta.”
Tống Thư Hàng nói. Lúc này đầu óc của hắn lại bĩnh tĩnh hơn bao giờ hết, trong một giây có vô số suy nghĩ lóe lên trong não hải của hắn.
“Đúng rồi !”
Hai mắt Tống Thư Hàng sáng lên, nói:
“Tranh thủ kết nối với lưới rồng sau đó thử cách mà ‘Côn Na nữ sĩ’ sử dụng trước đây, lấy nhục thân của các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 để thay thế cho nguyên thần của họ.”
Nhục thân bị hủy diệt rồi vẫn còn có cơ hội sống lại. Nhưng nếu nguyên thần chết rồi thì là hết thật. Nếu trong hai thứ này nếu nhất định phải bỏ một thì tất nhiên phải để nhục thân gánh họa rồi.
[Kết nối lưới rồng… thất bại.]
“Còn 25 giây nữa, cố hết sức kết nối đi, ngay khi kết nối được với lưới rồng thì chấp hành mệnh lệnh của ta, thay thế nguyên thần của tất cả các tiền bối.”
Tống Thư Hàng nói.
Dứt lời, Tống Thư Hàng triển khai thần thức, tập trung vào vị trí của Vũ Nhu Tử và Đậu Đậu.
Nguyên bộ 12 đồng vàng hồi sinh của hắn giờ đã dùng mất 6 đồng rồi.
Nhưng một đồng vàng trong tay Lý m Trúc còn chưa sử dụng.
Tống Thư Hàng vươn tay ra, đặt hai đồng vàng hồi sinh lên người Vũ Nhu Tử và Đậu Đậu.
Chỉ còn lại 20 giây.
“Cũng hòm hòm rồi, cộng thêm thời gian ném đồng vàng, cho dù ném ra đồng vàng ‘dựng đứng’, sau khi Vũ Nhu Tử, Đậu Đậu và Lý m Trúc sống lại cũng đã độ qua thiên kiếp ‘cái chết không thể nhìn thấy’ rồi.”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Tống Thư Hàng nắm chặt tay lại, ‘Cương Thủ’ biến dị biến tay hắn thành màu đen kịt, 36 thánh viên ôm kinh văn Nho gia hiện lên sau lưng hắn.
“Xin lỗi nhé, Đậu Đậu.”
Tống Thư Hàng nói.
Sau đó, hắn thi triển quyền pháp nhị phẩm mạnh nhất của mình ‘Kim Cương Phục Ma Quyền’, đập thật mạnh vào người Đậu Đậu.
Bụp ~~
Nắm đấm của hắn không thể làm Đậu Đậu bị thương chút nào.
Trong trạng thái ‘thời gian ngừng lại’ quái lạ này, Đậu Đậu đang ở trong trạng thái vô địch, không thể bị tổn thương.
Tống Thư Hàng cảm thấy mệt tim hết sức.
Còn 10 giây nữa.
[Kết nối lưới rồng thành công, chuyển dịch tất cả các mục tiêu nguyên thần… chuyển dịch thất bại, nguyên thần đang ở chế độ không thể tiếp xúc, không thể di động.]
Tuy rằng không gian độ kiếp nhóm vẫn đang là bán thành phẩm nhưng tất cả mọi thứ mà nó có đều đã được tính toán kỹ lưỡng tỉ mỉ, hầu như không tìm được bất cứ bug nào.
Dịch chuyển nguyên thần thất bại.
Còn 8 giây.
“Thông qua lưới rồng kết nối với thế giới hạch tâm của ta, thử mở nó ra! Mở một cái cửa ở trên người ta.”
Tống Thư Hàng vội vàng nói.
[Ting ~ mở thế giới hạch tâm thành công.]
Tống Thư Hàng lập tức thử dùng thế giới hạch tâm để chứa tất cả mọi người nhưng cũng thất bại. Trong trạng thái ngừng thời gian, bọn họ không thể di chuyển một phân một tấc nào.
“Vậy chỉ còn một chiêu cuối cùng thôi.”
Ý thức của Tống Thư Hàng tiến vào Đao Kiếm phong trong thế giới hạch tâm.
Tại đó có một đống… bộ phận cơ thể của Vân Tước Tử tiền bối chất cao như một ngọn núi.
Mỗi khi nhìn thấy đống bộ phận cơ thể Vân Tước Tử tiền bối thế này, trong lòng Tống Thư Hàng lại dâng lên cảm giác tội lỗi khó hiểu.
Nhưng lần này phải sử dụng chúng rôi.
Chỉ trong chớp mắt ý thức của Tống Thư Hàng cuốn lấy nửa lọn tóc dài của Vân Tước Tử, rút chúng ra.
Mái tóc màu lam của Vân Tước Tử rất dài, rủ xuống tới bắp chân, cho dù chỉ là nửa đoạn cũng phải dài đến tận eo.
Sau khi lấy được tóc dài, Tống Thư Hàng lập tức rải chúng ra, để tóc dài màu lam xinh đẹp này bay đến nguyên thần của mỗi một vị tiền bối trong ‘nhóm Cửu Châu số 1’, Đậu Đậu, Vũ Nhu Tử và cả Lý m Trúc.
Trong thời khắc cuối cùng, hắn nhớ tới thiên phú không gian phi khoa học và năng lực cắn lấy không gian, cưỡng chế đưa bộ phận cơ thể ‘Vân Tước Tử’ đi của rùa tai ương khổng lồ.
Còn 4 giây nữa.
“Nhanh lên, nhanh lên một chút.”
Tống Thư Hàng cầm lấy một nắm tóc ‘Vân Tước Tử’.
Chỉ hy vọng rùa tai ương khổng lồ có thể đến kịp thời, nuốt bọn họ và tất cả tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 rồi đưa đi.
Khi Tống Thư Hàng còn đang suy tư, trong không trung có một cái miệng lớn há ra, cắn về phía Vũ Nhu Tử, Đậu Đậu và Lý m Trúc.
Tới đúng lúc lắm!
Hơn nữa chắc hẳn không chỉ có một con rùa tai ương khổng lồ, bọn chúng là một đàn. Nói không chừng những con rùa tai ương khác cũng đang bị thu hút tới đây.
Mau nuốt lấy chúng ta rồi mang đi đi, không có thời gian giải thích nữa rồi. Tống Thư Hàng kích động kêu gào trong lòng.
Nhưng vào lúc này…
Rùa tai ương khổng lồ lại đột nhiên ngậm miệng lại, núp vào không trung, không thấy tăm tích đâu nữa.
Nó không đưa Vũ Nhu Tử đi.
[Mợ nó, lại định hại ta chứ gì.]
Một giọng nói của con gái vang lên trong không trung.
Giọng nói này khá là quen tai.
Là quý cô rùa lớn bị ‘Sở các chủ two’ cướp đi mai rùa lần trước đây mà.
Quả nhiên chuyện hại rùa này một là không làm, hai là không làm nhiều lần… Nhất là khi hại phải rùa quen.
Toi rồi, hy vọng cuối cùng sụp đổ rồi.
Tống Thư Hàng đã hoàn toàn bất lực.
“Ơ? Sao hôm nay Tống Thư Hàng lại mở cửa thế giới hạch tâm thế nhỉ? Cái lối ra như cửa sổ này dẫn tới nơi nào?”
Trong hai giây cuối cùng, một cọng hành tò mò chui từ trong ‘thế giới hạch tâm’ ra.
“Cẩn thận đấy, Thông Nương. Nơi đó là thế giới thiên kiếp, mau quay lại.”
Giọng nói lo lắng của quy tiền bối vang lên.
Nghe thấy Quy tiền bối quát, Thông Nương bị dọa nhảy dựng lên, rơi ra khỏi khỏi ‘cửa lớn’ của thế giới hạch tâm, rớt xuống chỗ Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “…”
Thiên đường có lối ngươi hông đi, thế giới thiên kiếp không cửa ngươi lại cứ bò cửa sổ mà vào, Thông Nương à, hà tất phải làm thế?
“Mau về đi!”
Hắn vội vàng hét lên.
Hắn giơ chân lên đá Thông Nương, làm cô bay lên, sút về phía cửa sổ của thế giới hạch tâm.
“Đau đau đau đau ~”
Thông Nương liên tục kêu lên thảm thiết, giữa không trung, búp hành của cô gãy luôn… bị đá gãy đấy.
Tống Thư Hàng không kịp khống chế sức lực trong cú đá này, nhưng gãy búp hành vẫn còn tốt hơn toi luôn cái mạng nhỏ. Nhân lúc thế giới hạch tâm vẫn chưa biến mất phải gửi Thông Nương về trước đã.
[Ting ~ lưới rồng rớt mạng, bắt đầu kết nối lại.]
Cửa sổ của thế giới hạch tâm biến mất rồi.
Tiên sư, yếu đuối thế à! Vào lúc quan trọng thì chẳng bao giờ đáng tin cả.
Cửa vào biến mất, Thông Nương bay được một nửa lại bị rơi trở lại, rớt xuống bên chân Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “…”
Thông Nương: “…”
Mà lúc này, ở phía xa trong thế giới thiên kiếp, có một luồng ‘ánh sáng’ được sinh ra.
Đó là ánh sáng hủy diệt, cái chết không thể nhìn thấy.
Tống Thư Hàng vừa để thần thức quét tới ánh sáng đó liền cảm thấy tinh thần lực đau đớn dữ dội.
Hắn ngồi xổm xuống, thở dài một hơi, sờ lên miệng vết thương do bị đá gãy của Thông Nương:
“Xin lỗi nhé… Sớm biết thế này ta nên đóng thông đạo của thế giới hạch tâm lại.”
Thông Nương: “???”
“Hôm nay cô phải chết cùng chúng ta rồi.”
Tống Thư Hàng vươn tay ra kích hoạt Trì Dũ Thuật, định thử khiến cho búp hành của Thông Nương mọc lại.
Nhưng Trì Dũ Thuật không phải pháp thuật ‘mọc lại tay chân’, búp hành của Thông Nương chỉ mọc dài ra một chút.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một lúc, lấy ra mấy lọn tóc của Vân Tước Tử, vắt lên chỗ búp hành bị đứt của Thông Nương.
Không thể làm búp hành mọc lại, vắt mấy sợi tóc lên dùng tạm vậy. Như vậy ít nhất lúc chết cũng có chút thể diện.
“Chết… sắp chết á?”
Thông Nương lắp bắp hỏi.
“Nhìn thấy ánh sáng ở đằng xa kia không, chắc là cô có thể nhìn ra đó chính là ánh sáng hủy diệt, thiên kiếp đáng sợ nhất mà ta đã từng nhìn thấy.”
Tống Thư Hàng bình tĩnh đáp.
Các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1, Vũ Nhu Tử, Lý m Trúc và Đậu Đậu bắt đầu thoát khỏi trạng thái ‘thời gian ngừng trôi’.
“Cô vốn đang yên ổn ở trong thế giới hạch tâm, thật không ngờ lại bò ra đây thế này.”
Tống Thư Hàng cười khổ nói.
Xin lỗi nhé, Xích Tiêu Tử tiền bối. Thông Nương sở hữu ‘Thiên Đạo chi tư’ mà ngươi bồi dưỡng ra hôm nay phải chết cùng với ta rồi.
“Ta còn có thể cứu được không?”
Thông Nương khóc một dòng sông.
Cuộc đời cây hành bao la bát ngát của cô còn chưa thật sự bắt đầu mà đã GG (*) rồi à?
Tống Thư Hàng lấy ra một đồng vàng hồi sinh đưa cho Thông Nương:
“Cất kỹ nhé, có thể sống lại hay không… phải xem vận mệnh rồi. Nếu như lần này cô thật sự có thể sống lại, ta sẽ cho cô tự do. Dù sao thì với ta bây giờ, Ngộ Đạo thạch cũng không còn nhiều tác dụng nữa.”
(*) GG ở đây ý chỉ toi, kết thúc, nhận thua
Bạn cần đăng nhập để bình luận