Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1565: Biển học vô bờ bến, núi sách chẳng đường lên

Chương 1565: Biển học vô bờ bến, núi sách chẳng đường lên
Sau khi Bá Tống Huyền Thánh vào trận, An Tri Ma Quân đột nhiên cảm thấy uy lực của thiên kiếp tăng lên!
Trong lòng hắn đột nhiên nổi lên dự cảm xấu đến cực điểm.
Ầm Ầm!
Sấm sét thiên kiếp hóa thành lôi trì liên miên trút xuống, nhưng khi rơi xuống thân thể Bá Tống Huyền Thánh thì dường như đã trở thành hiệu ứng ánh sáng khi hắn lên sàn, khiến cho cảnh tượng nhập cuộc của hắn càng hoành tráng hơn.
“Không… không phải tâm ma ư?” An Tri Ma Quân lẩm bẩm.
“Ngươi đoán xem.” Chẳng biết từ lúc nào, Bá Tống Huyền Thánh đã xuất hiện trước mặt hắn. Rõ ràng lúc trước còn cách một khoảng rất xa, thế mà Bá Tống Huyền Thánh đã vượt qua khoảng cách không gian để xuất hiện lù lù ngay chỗ nhắn rồi.
Năng lực không gian?
Một khoảnh khắc sau, Bá Tống Huyền Thánh giơ tay ra ấn lên đỉnh đầu hắn.
An Tri Ma Quân tuyệt vọng từ tận đáy lòng.
Bá Tống Huyền Thánh đánh xuống một chưởng này thì hắn sẽ toi mất thôi.
Ấy thế mà cảm giác đau đớn và cái chết trong tưởng tượng lại không giáng xuống.
Bá Tống Huyền Thánh chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên đầu hắn rồi nói bằng giọng điệu rất dịu dàng: “Ngươi có khát vọng trời xanh không?”
An Tri Ma Quân: “? ? ?”
Giữa thiên không, thiên kiếp biến thành những đòn tấn công hiện đại hóa không ngừng hạ xuống, nhưng đều bị một tấm thuẫn bên cạnh Bá Tống Huyền Thánh ngăn lại.
“Mỗi người đàn ông tốt đều khát vọng trời xanh, dù không có cánh cũng mong được bay thẳng lên bầu trời rộng lớn. Ta hỏi ngươi, ngươi có khát vọng trời xanh không?” Bá Tống Huyền Thánh lại dịu dàng hỏi.
Dù hoàn toàn không biết Bá Tống Huyền Thánh muốn biểu đạt cái gì, nhưng lúc này thì còn biết trả lời ra sao đây?
“Có, ta vô cùng khát vọng trời xanh!” An Tri Ma Quân thức thời đáp.
“Thế thì tốt, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi.” Bá Tống Huyền Thánh mỉm cười nói.
Ngay sau đó…
Bá Tống Huyền Thánh xách hắn nhảy vọt lên, phóng thẳng lên trời.
Không phải phi hành, mà là phi thẳng lên.
Tốc độ nhanh như một viên đạn pháo.
Lên đến một độ cao nhất định, Bá Tống Huyền Thánh lại dồn sức nhảy lên lần nữa, một đóa sen đen xuất hiện dưới chân hắn, nâng bước cho hắn, giúp hắn nhảy lên cao hơn.
Chỉ trong nháy mắt, Bá Tống Huyền Thánh đã mang An Tri Ma Quân nhảy lên tận tầng mây.
“Nhìn đi, trời xanh kìa.” Bá Tống Huyền Thánh nói.
Sau đó, hắn buông tay, thả An Tri Ma Quân xuống.
Đờ mờ… rơi xuống từ độ cao thế này thì còn gì là người nữa! An Tri Ma Quân nhanh chóng lấy phi kiếm được chế tạo bởi Vô Cực Ma Tông ra, giẫm lên đó rồi ngự kiếm lơ lửng giữa không trung.
Sau đó hắn nhìn thấy Bá Tống Huyền Thánh đứng thẳng, cắm xuống đất.
Bá Tống Huyền Thánh cứ thế rời đi.
Đi cùng hắn còn có chiếc thuẫn kiên cố vô song. Từ đầu tới cuối, chính hắn đã đỡ thiên kiếp của cả hai người.
Đại thuẫn vừa đi thì tất cả thiên kiếp đã đổ ập xuống đầu An Tri Ma Quân.
Quan trọng hơn là… Bá Tống Huyền Thánh kéo hắn bay tít lên mây xanh, rời xa đại trận độ kiếp mà hắn mất bao công sức chuẩn bị.
Sáu cái ma thần trụ của hắn, trận pháp độ kiếp của hắn, tà khí và Huyết Thần toản hắn chôn xuống… tất cả không ở bên cạnh.
Thế này thì khác gì An Tri Ma Quân cởi trần chơi thiên kiếp cơ chứ?!
Đã thế, Bá Tống Huyền Thánh nhúng tay vào còn khiến cho cường độ thiên kiếp tăng lên.
“Tiên sư ngươi Bá Tống Huyền Thánh, tiên sư cái mộng trời xanh!” An Tri Ma Quân phát rồ chửi ầm lên.
Đồng thời hắn vội vàng sờ soạng trong lòng.
Trừ trận pháp độ kiếp, hắn còn một số thuật pháp khác nữa. Con người không thể đặt toàn bộ tiền cược vào một bát được, phải có kế sách dự phòng.
Nhưng khi sờ vào ngực thì hắn chợt biến sắc.
Chẳng biết thứ mà hắn để trong lòng đã biến mất từ bao giờ.
Đoàng!
Thiên kiếp cường hóa thành trăm ngàn loại bom đạn khai hỏa, hơn một trăm loại bom ẩn chứa sức mạnh thiên kiếp đồng loạt bao phủ An Tri Ma Quân.
Ở một phía khác.
Tống Thư Hàng phân thân cắm thẳng vào mặt đất, lần này cắm sâu hơn, cả người vùi vào lòng đất, chỉ có cánh tay là vẫn còn lộ ra ngoài.
Trong tay phải của hắn nắm một túi càn khôn trữ vật.
Đó là thuật ăn cắp thần thánh đến từ 200 bản lĩnh mà yêu tinh phải có để có thể ngoan cường sống sót của Thông Nương.
Tống Thư Hàng chưa từng sử dụng bộ tuyệt học này, nhưng không có nghĩa là hắn không biết.
Khi Tống Thư Hàng nhập mộng trải nghiệm đời hành của Thông Nương, bộ tuyệt học này đã ăn sâu vào tận linh hồn hắn, trở thành một kĩ năng của hắn rồi.
Chỉ cần hắn muốn dùng thì lúc nào cũng có thể dùng được.
Tống Thư Hàng phân thân lắc tay phải một cái, ném cái túi càn khôn trữ vật kia vào thế giới hạch tâm của mình.
Sau đó hắn dồn sức chui ra khỏi lòng đất.
“Ừm, lần sau phải học Bạch tiền bối chiêu Bình Thổ chú mới được, nếu không lần nào cũng đục thủng một lỗ trên đất thế này thì phá hoại cảnh quan chết đi được.” Tống Thư Hàng nói.
“Á á á á ~” An Tri Ma Quân trên bầu trời không chống nổi hơi đợt thiên kiếp, thân thể cháy đen rớt xuống mặt đất.
Trên người hắn hoàn toàn không còn sinh cơ.
Lôi kiếp ngợp trời bao phủ Tống Thư Hàng phân thân.
Nhưng một lát sau, tất cả đều tiêu tán.
Chủ thể độ kiếp là An Tri Ma Quân.
Bây giờ An Tri Ma Quân đã thất bại nên đương nhiên thiên kiếp sẽ tiêu tan, vì Tống Thư Hàng đã đạt đủ tiêu chuẩn để độ kiếp đâu.
Lôi kiếp biến mất.
Thân thể cháy đen của An Tri Ma Quân rơi xuống ngay trước mặt Tống Thư Hàng.
Trong khoảnh khắc trước khi thân thể hắn rơi xuống đất, Tống Thư Hàng đưa tay nâng nhẹ một cái, linh lực trong thể nội ngưng tụ, được tinh thần lực khống chế, nâng thân thể hắn lên.
Lúc này, đại trận độ kiếp trên mặt đất mất đi sự khống chế của An Tri Ma Quân đã khôi phục, sáu ma thần trụ lại chui xuống đất.
Đại trận độ kiếp này vẫn hoàn hảo không hề tổn hao gì, chỉ cần bổ sung một chút linh thạch là có thể sử dụng thêm lần nữa. Đáng tiếc đây là đại trận mà tu sĩ ma đạo sử dụng, chẳng có tác dụng gì với Tống Thư Hàng, đệ tử của hắn cũng không dùng được.
Khí tức thiên kiếp hoàn toàn biến mất.
Tống Thư Hàng lấy Đậu Đậu từ trong thế giới hạch tâm ra.
Lúc này, An Tri Ma Quân đã mất hết sinh cơ nằm trên mặt đất bỗng mở to hai mắt, ho khan dữ dội.
“Ơ? Thế mà còn chưa chết à?” Đậu Đậu kinh ngạc thốt lên.
Độ kiếp thất bại mà không chết, bây giờ tu sĩ kiểu này hiếm lắm đấy nhé.
Trước kia… có trưởng bối ở bên cạnh hộ trận, nếu độ kiếp thất bại thì có thể cưỡng ép đánh tan thiên kiếp để cứu mạng người độ kiếp như tình huống của Tô Thị A Thập Lục.
Nhưng bây giờ thiên kiếp dị biến không thể đánh tan được, cho nên tu sĩ độ kiếp thất bại mà còn sống rất là hiếm thấy.
Trên người An Tri Ma Quân còn kiếp hỏa đang thiêu đốt, lửa của thiên kiếp thì bất diệt, nhưng cái mạng của hắn lại được giữ lại… Chuyện thần kì hơn nữa là kiếp hỏa đang từ từ yếu đi.
Tất cả là nhờ công hiệu từ Thất Hoàng Diệu Quả của Tiên Nông tông.
Thất Hoàng Diệu Quả của Tiên Nông tông có công hiệu thần kì, chữa trị vết thương do thiên kiếp tạo thành vô cùng hiệu quả.
Trong tay Chính Năng và Công Tử Hải, Thất Hoàng Diệu Quả đã biến thành hai loại đan dịch.
Một loại dùng trước khi độ kiếp, người dùng hắn độ kiếp thất bại thì vẫn giữ được một mạng.
Một loại khác dùng sau khi độ kiếp thành công, có thể nâng cao số lượng đan văn.
“Khụ khụ khụ.” An Tri Ma Quân ho khan yếu ớt, sau đó nhìn Đậu Đậu và Tống Thư Hàng với ánh mắt đầy u oán.
“Thư Hàng, giờ làm gì với hắn đây?” Đậu Đậu hỏi.
“Hay là ngươi xử lý đi? Chẳng phải hắn từng đắc tội với ngươi sao?” Tống Thư Hàng nói.
Đậu Đậu: “Thôi miễn đi, ta chẳng có hứng thú gì với cái thứ sống dở chết dở này cả.”
“Thế thì đưa hắn vào nuôi trong thế giới hạch tâm của ta vậy.” Tống Thư Hàng cười ha hả.
Đậu Đậu đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại với Toàn Phong Tôn Giả, bao nhiêu lông tóc dựng đứng hết cả lên: “Thư Hàng, đừng bảo là ngươi muốn điều giáo hắn đấy nhé!”
“Cái đầu chó của ngươi nghĩ gì thế hả hả?” Tống Thư Hàng dở khóc dở cười: “Ta đang định nhét An Tri Ma Quân, Công Tử Hải và Chính Năng vào một bao rồi giao cho A Thập Lục. Còn sống mới có ý nghĩa chứ.”
A Thập Lục đã từng thề phải đích thân chém Công Tử Hải và đồng bọn.
Đến lúc đó chắc là cô ấy sẽ thích món quà lớn này lắm đây.
“Ha ha ha, gâu!” Đậu Đậu chớp mắt, lè lưỡi ra.
An Tri Ma Quân từ từ nhắm mắt lại: “Kim đan đi tong rồi.”
“Dù không có kim đan, nhưng nếu ngươi muốn thì ta sẽ bảo Bá Tống cho ngươi một cái Nguyên Anh, chịu không?” Đậu Đậu nói.
An Tri Ma Quân ngoẹo cổ qua một bên, không nói thêm gì nữa.
Tống Thư Hàng đưa tay đưa hắn vào thế giới hạch tâm, nhốt trong Điện Hàn Đông.
Gần đây hắn coi Điện Hàn Đông như nhà giam… mong là Bắc Phương Đại Đế sẽ không trách tội.
“Được rồi, bây giờ chúng ta báo cáo chuyện này lên nhóm Cửu Châu số 1 đi.” Tống Thư Hàng phủi tay rồi nói: “Sau đó dùng huyễn thuật che giấu đại trận này một thời gian, hỏi xem có tiền bối nào trong nhóm có hứng thú với nó hay không, nếu có thì chuyển nhượng cho họ. Đây là trận pháp độ kiếp từ tứ phẩm lên ngũ phẩm, uy lực mạnh ra phết đấy.”
“Tài khoản của ta trong nhóm Cửu Châu số 1 bị cấm nói rồi, ngươi đi báo cáo với đám Hoàng Sơn đại ngốc đi.” Đậu Đậu nói.
Dứt lời, nó ngồi chồm hỗm bên cạnh đại trận độ kiếp mà lâm vào trầm tư.
Làm một chú Kinh Ba trầm mặc.
“Đang làm cái gì thế?” Tống Thư Hàng tò mò hỏi. Đậu Đậu trầm tư trông cứ là lạ làm sao ấy.
“Ta đang hồi tưởng mà.” Đậu Đậu nói: “Ta đang hồi tưởng lại cảnh tượng An Tri Ma Quân độ kiếp khi nãy để tiếp thu những gì có ích. Ta cũng sắp độ kiếp rồi, hi vọng có thể thu hoạch được chút gì.”
Đậu Đậu nghiêm túc hiếu học cũng đáng yêu ghê.
Tống Thư Hàng lấy điện thoại di động ra, tổng kết những gì mà mình và Đậu Đậu đã trải qua trong ngày hôm nay.
Đậu Đậu tiếp tục trầm mặc.
Bình thường nó nhặt lá đá ống bơ, nhưng lúc độ kiếp cũng không dám khinh thường. Trong lòng nó còn có một cuốn sổ tay những điều cần chú ý khi độ kiếp nữa đấy.
Lúc này Đậu Đậu đang yên lặng ghi chú thêm một câu: “Khi độ kiếp, ta tuyệt đối không được để Tống Thư Hàng ở bên cạnh, áp lực quá lớn, dễ biến thành tâm ma. Đã thế ta còn cảm thấy hắn luôn nhìn ta, muốn làm ta mang thai nữa. Chú ý: nhất định phải có người hộ trận, tuyệt đối không được để người mà ta từng đắc tội biết ta độ kiếp. [cảm nghĩ sau khi Đậu Đậu quan sát An Tri Ma Quân độ kiếp]”
Nó liên tục hồi tưởng cảnh tượng độ kiếp của An Tri Ma Quân, từ đó rút ra không ít kinh nghiệm, thậm chí còn có cảm giác đốn ngộ len lỏi trong đầu.
Một cảm giác dâng trào trong lòng Đậu Đậu… mười phần chắc chín, thiên kiếp của bản Đậu Đậu tới rồi!


Trên Lan Tây đảo.
Tống Thư Hàng bản thể nhàm chán nằm dài trên bàn thu ngân.
Ý thức của hắn đang một công đôi việc.
Một phần đặt tại phân thân, một phần khác học tập chăm chỉ trong hệ thống học bá.
Học tập không chia thời gian và địa điểm, bất cứ lúc nào cũng có thể học tập để nắm giữ tri thức. Biển học là vô biên, núi sách chẳng đường lên, chỉ có thể lấy siêng năng mở đường, dùng khắc khổ làm thuyền mà thôi.
Khi Tống Thư Hàng đang ngao du trong biển học vô biên, thì đột nhiên cảm thấy một bàn tay nhỏ dịu dàng đang xoa đầu hắn.
Mềm mại và thoải mái vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận