Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3138: Thế nên đừng chết

Chương 3138: Thế nên đừng chết
[3q]!
Thế nhưng dù Tam Lãng có giục thế nào, Diệt Phượng cũng không nhìn thấy.
Hắn không nhìn tin nhắn trong nhóm Cửu Châu số 1 nữa.
Sau khi bước lên đài nhân tiền hiển thánh, cơ thể của Diệt Phượng Công Tử bắt đầu hành động theo bản năng… Hắn giống như một người mẫu trước ống kính, vô thức bày ra mấy tư thế cool ngầu, phô bày góc đẹp nhất của mình trước ống kính!
Diệt Phượng cũng được coi như mỹ nam nổi bật trong nhóm Cửu Châu số 1, thậm chí cũng khá nổi tiếng trong tu luyện giới trái đất.
Trong tu luyện giới lấy trái đất làm trung tâm, hắn còn có một đám fan girl nữa cơ.
Làm sao để thể hiện sự “đẹp trai” không góc chết đã trở thành bản năng của hắn, chỉ là chuyện thường ngày mà thôi.
“Diệt Phượng tiền bối.”
Tống Thư Hàng vẫy tay với hắn:
“Căng thẳng không?”
“Ngươi nhìn ta đi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ bị trận thế cỏn con này dọa ư?”
Diệt Phượng hất đầu một cách ngầu lòi, giống như động tác trong quảng cáo dầu gội đầu vậy, tóc đẹp phấp phới, vô cùng đẹp trai.
“Nhưng lòng bàn tay ngươi đổ mồ hôi rồi.”
Tống Thư Hàng thẳng thắn nói:
“Mọi người đều biết, tuyến mồ hôi của mèo không phát triển, chỉ có đệm thịt ở lòng bàn chân mới có thể tiết mồ hôi thôi.”
Động tác ngầu lòi của Diệt Phượng Công Tử khựng lại… Suýt chút nữa là hắn định liếm lòng bàn tay của mình, xác nhận xem có phải mình căng thẳng toát mồ hôi không.
Cũng may vào lúc mấu chốt, hắn khắc chế được cơn xúc động muốn liếm tay của mình.
Đang ở trước mặt người tu luyện khắp Chư Thiên Vạn Giới đó, hắn không thể rơi vào bẫy của Tống Thư Hàng, làm ảnh hưởng tới hình tượng của bản thân được.
“Không căng thẳng quá nữa đúng không?”
Tống Thư Hàng ở phía đối diện cười ha ha, nói:
“Thực ra hiển thánh nhiều là sẽ quen thôi. Giống ta đây này, sau khi hiển thánh tám chín lần, bây giờ ta có thể thản nhiên đối mặt với bất cứ tình cảnh nào.”
Diệt Phượng Công Tử: “…”
Ngươi tưởng rằng tất cả chúng ta đều có thể hiển thánh tám chín lần như ngươi hả?
“Bạch tiền bối, ta có cần chọn long văn không?”
Diệt Phượng Công Tử không muốn bị Tống Thư Hàng dắt mũi tiếp, hắn quay đầu lại hỏi.
“Không cần không cần, long văn của ngươi, Đậu Đậu, Giao Bá đạo hữu, Tuyết Lang, ta đều đã chuẩn bị sẵn rồi.”
Bạch tiền bối híp mắt lấy ra long văn chuẩn bị cho chó mèo trong nhóm.
“Diệt Phượng tiền bối thích nhạc nền thế nào?”
Cảm nhận được hình như mình bị Diệt Phượng Công Tử bơ, Tống Thư Hàng hỏi.
“Ta từ chối!”
Diệt Phượng Công Tử liên tục khoát tay.
Nhạc nền mà Dược Sư đề nghị lúc trước đúng là ngu xuẩn, lúc các đạo hữu khác nhau bị dán long văn lên còn có nhạc nền khác nhau, một hai người thì còn được… nếu nhiều người thì lúng túng lắm.
Tống Thư Hàng tiếc nuối rụt tay về.
Một lúc sau.
Bạch tiền bối đích thân dán long văn cho Diệt Phượng Công Tử rồi vươn tay vỗ nhẹ lên đầu hắn, nói:
“Tu luyện cho tốt, Diệt Phượng. Ta đã từng trải qua rất nhiều sinh tử ly biệt, trước đây mỗi lần bế quan xong ta đều sợ sẽ nghe thấy tin tức có vị đạo hữu nào đó thân tử đạo tiêu. Nay các ngươi có chín long văn rồi… vì thế ít nhất hãy lấy cảnh giới Trường Sinh Giả làm chuẩn nhé!”
Diệt Phượng Công Tử cúi đầu, trịnh trọng đáp:
“Ta sẽ làm như thế, Bạch tiền bối.”
Bạch tiền bối mỉm cười đầy thỏa mãn.
Tống Thư Hàng đứng bên cạnh nhớ lại tình cảnh không lâu sau khi mình và Bạch tiền bối gặp nhau.
Lúc đó Bạch tiền bối có linh cảm, hình như phải bế quan một thời gian dài, dự tính có thể lên đến vài trăm năm. Lúc đó Bạch tiền bối cũng nói với hắn những lời tương tự… Hy vọng lần sau xuất quan có thể nhìn thấy hắn vẫn còn sống.
Tuy đã trải qua nhiều chuyện sinh ly tử biệt nhưng Bạch tiền bối vẫn chưa quen.
“Thế nên đừng chết nhé, Diệt Phượng tiền bối, phải sống lâu hơn ta đấy!”
Tống Thư Hàng nhẹ nhàng đưa một giọt cầu béo thể lỏng cho Diệt Phượng.
“Đừng nguyền rủa ta, bây giờ ngươi là Thiên Đạo đó.”
Diệt Phượng Công Tử nhận lấy cầu béo thể lỏng, vung lên một cách cool ngầu.
Vù ~
Cầu béo thể lỏng hóa thành một chiếc áo choàng màu trắng, bao phủ cơ thể của Diệt Phượng Công Tử.
Hắn quay người lại khoát tay đầy ngầu lòi với Tống Thư Hàng:
“Tuy rằng để ngươi vượt mặt nhưng từng là tiền bối của ngươi, bọn ta sẽ không dễ dàng dừng bước đâu.”
Nếu đổi lại là trước kia, một số thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 có lẽ vẫn thiếu chút “tiềm năng”, nhưng hôm nay, sau khi đã được bổ sung đủ chín long văn, tiềm năng này đã được rót đầy.
Cảnh giới Trường Sinh Giả…
Sẽ trở thành mục tiêu của mỗi một thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1.
Mà đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Bạch tiền bối và Tống Thư Hàng bổ sung long văn cho các thành viên nhóm Cửu Châu số 1.
Chín long văn, có hy vọng cửu phẩm, tiến thẳng lên Trường Sinh Giả!
Khi Diệt Phượng Công Tử mặc áo choàng cầu béo, tiêu sái vẫy tay, một khúc nhạc nền lại vang lên.
Đây là một bài nhạc nền tang thương mà cảm động.
Trong âm thanh đại đạo nhạc nền cảm động này, Diệt Phượng Công Tử dần dần biến mất.
Sau khi Diệt Phượng Công Tử biến mất, người tiếp theo lại không hiện lên ngay.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, dường như Thiên Đạo Bá Tống đang bố trí gì đó để nghênh đón thành viên tiếp theo.
[Vị đạo hữu sắp lên sân khấu này đặc biệt lắm ư? Hay là một người rất quan trọng?]
Khán giả trong Chư Thiên Vạn Giới đều thấy nghi hoặc.
“Tiếp theo là ai?”
Bạch tiền bối hỏi.
“Là Tam Lãng tiền bối.”
Tống Thư Hàng đáp:
“Để tránh hắn biến thành khỉ mặt ngựa mạo nhận A Thất tiền bối, ta phải đề phòng một chút.”
Bạch tiền bối xoa cằm, gật đầu khen ngợi:
“Nếu như là Tam Lãng, vậy quả thật nên đề phòng.”
Tiếng nói chuyện riêng của Thiên Đạo Bạch và Thiên Đạo Bá Tống không truyền ra ngoài.
Thế nhưng Tam Lãng ở hiện thế đã không đợi được nữa.
Trong nhóm Cửu Châu số 1.
“Đến ta rồi nhỉ? Thư Hàng?”
Cuồng Đao Tam Lãng hỏi.
Tại sao còn chưa kéo ta lên thế?
“Sau Tam Lãng là ta.”
Vù ~
Rốt cuộc Cuồng Đao Tam Lãng cũng được kéo lên đài nhân tiền hiển thánh.
“Rốt cuộc cũng lên rồi, nếu muộn thêm chút nữa, ta sẽ quên sạch mấy lời cần nói trong đầu mất.”
Cuồng Đao Tam Lãng xoa huyệt thái dương của mình.
“Bạch tiền bối, có cần Tam Lãng tiền bối tự chọn long văn cho mình không?”
Tống Thư Hàng quay đầu lại hỏi.
Bạch tiền bối cúi đầu lật giở chồng long văn, đáp:
“Ta đã chuẩn bị long văn hình sóng biển cho hắn, chúng ta tiến vào bước tiếp theo luôn đi.”
“Đợi đã Bạch tiền bối. Ta có chuyện muốn nói với Thư Hàng, là tin tức khá riêng tư đó.”
Cuồng Đao Tam Lãng vội vàng vươn tay ra nói:
“Bạch tiền bối ngươi tạm thời che hiệu quả hình chiếu vạn giới đi…”
“Phải nói chuyện riêng à?”
Tống Thư Hàng vươn tay ra tắt hình chiếu “Chư Thiên Vạn Giới hiển thánh”, bổ sung:
“Nói chuyện riêng sẽ mang thai đấy nhé.”
Cuồng Đao Tam Lãng: “!!!”
Hắn vô thức che lấy bụng mình.
Có một số câu phải xem người nói là ai… Những người có thân phận khác nhau cùng nói một câu, hiệu quả cũng hoàn toàn khác nhau.
Người bình thường nói [Qua đây, muốn ăn gì thì ăn nấy] với bác sĩ nói [muốn ăn gì thì ăn nấy] có ý nghĩa khác nhau hoàn toàn đó.
Bá Tống cũng vậy.
Từ “mang thai” này mà phát ra từ miệng của Tống Thư Hàng rất có quyền uy, khiến người ta chấn động.
“Được rồi, Tam Lãng tiền bối, ngươi định bí mật nói gì với chúng ta?”
Tống Thư Hàng tắt hiệu quả hiển thánh Chư Thiên Vạn Giới, bật dòng phụ đề [nghỉ ngơi chốc lát, sẽ trở lại ngay sau quảng cáo] xong thì hỏi.
Những người tu luyện trong Chư Thiên Vạn Giới trợn tròn mắt, nhìn dòng phụ đề “nhân tiền hiển thánh” đang chạy này, sa mạc lời.
Bá Tống đại lão quả không hổ danh là tồn tại đè quy tắc nhân tiền hiển thánh xuống đất mà chà đạp.
Cho dù đã chứng đạo bất hủ vẫn không chịu bỏ qua hoạt động thú vị là nhân tiền hiển thánh.
Thế nhưng… ngươi bật quảng cáo cho ta xem nào!
Đừng có mà chỉ nói chứ không làm.
Hình như cảm ứng được suy nghĩ của người tu luyện khắp Chư Thiên Vạn Giới, trong lòng Bạch tiền bối nảy ra một ý.
Hắn vươn tay viết thêm mấy chữ vào dòng phụ đề của Tống Thư Hàng… [Cho thuê suất quảng cáo giờ vàng].
Nghĩ ngợi một lát, hắn còn gửi luôn cả số điện thoại của Hoàng Sơn Tôn Giả lên.
Hiện thế.
Hoàng Sơn ma ma: “…”
“Đại ngốc, đừng nói gì hết, uống thuốc nào.”
Đậu Đậu chu đáo đưa bình thuốc sang.
“Không uống.”
Hoàng Sơn Tôn Giả quật cường đáp.
Nuốt không trôi.

Ở phía bên kia.
“Tam Lãng tiền bối?”
Thấy Cuồng Đao Tam Lãng không lên tiếng, Tống Thư Hàng bèn gọi hắn.
Ngón tay của Cuồng Đao Tam Lãng nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của mình, sau đó hắn như một người máy có cảm ngộ, bắt đầu đọc “lời nói” trong đầu mình ra.
Vừa mở miệng hắn đã đọc lời thoại không biết là ngôn ngữ của thời đại nào.
Tống Thư Hàng nghe như tiếng ba la bô lô vậy.
“Ngôn ngữ viễn cổ à? Hay là ngôn ngữ địa phương của một thế giới nào đó thời viễn cổ?”
Bạch tiền bối tò mò đánh giá Cuồng Đao Tam Lãng.
Đây là hệ ngôn ngữ mà đến cả Bạch tiền bối cũng chưa từng nghe thấy… Trong Chư Thiên Vạn Giới có bao nhiêu ngôn ngữ như thế, chưa từng nghe là chuyện bình thường.
Thế nhưng không hiểu cũng không sao.
Bây giờ hắn và Tống Thư Hàng là Thiên Đạo, bất luận là ngôn ngữ gì, cho dù chưa từng nghe thấy trước đây nhưng chỉ cần Cuồng Đao Tam Lãng nói xong, bọn họ có thể tự động lĩnh ngộ được nội dung trong đó.
Thiên Đạo là tất cả “nhân” và “căn nguyên” của thế gian.
Tất nhiên ngôn ngữ cũng nằm trong “căn nguyên và nhân” này.
“Có vẻ như không phải ngôn ngữ thời viễn cổ, có lẽ là một hệ ngôn ngữ nào đó thời thái cổ, thậm chí có khi còn xa xưa hơn… Ví dụ như thời đại thế giới Hắc Long chẳng hạn?”
Tống Thư Hàng suy đoán.
Hâm mộ đầu lưỡi của Tam Lãng tiền bối quá, hắn có thể phát âm được ngôn ngữ khó như thế.
Nhớ trước đây hắn học ngôn ngữ viễn cổ, chỉ hận không thể làm phẫu thuật cho lưỡi của mình luôn!
Một lúc sau.
Cuồng Đao Tam Lãng kết thúc quá trình truyền lời, bỏ tay ra khỏi huyệt thái dương:
“Hoàn tất truyền lời.”
“Tam Lãng, là ai nhờ ngươi truyền lời thế?”
Bạch tiền bối hỏi.
“Vân Tước Tử Tiên Tử, chính xác mà nói thì là khúc xương bất hủ của cô ấy.”
Cuồng Đao Tam Lãng ngoan ngoãn ngồi xuống, nghiêm túc đáp.
Tống Thư Hàng ngẩn ra:
“Vân Tước Tử Tiên Tử không tự xuất hiện ư?”
Vân Tước Tử Tiên Tử cũng là thành viên của nhóm Cửu Châu số 1, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn kéo lên đài hiển thánh.
“Cô ấy sẽ đến nhưng lát nữa mới xuất hiện, chưa chắc cô ấy đã nhớ chuyện cần ta chuyển lời đến ngươi.”
Hôm nay Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối lại không quẩy.
Ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.
Bạch tiền bối lập tức hiểu được nội dung câu nói của Tam Lãng, hắn hỏi lại:
“Lại chết rồi à?”
“Ừm.”
Cuồng Đao Tam Lãng gật đầu đáp.
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử lại chết một lần nữa… Sau đó, Vân Tước Tử tóc đen hiện thân trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nhờ Tam Lãng nói hộ mấy câu với Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối.
Chắc không bao lâu nữa Vũ Nhu Tử tóc xanh sẽ khôi phục.
Vân Tước Tử trở lại với tóc xanh chưa chắc đã nhớ nội dung mà Vân Tước Tử tóc đen muốn truyền đạt.
“Tam Lãng tiền bối, tuy rằng Vân Tước Tử Tiên Tử là bất tử nhưng khi chơi đùa các ngươi cũng phải chú ý an toàn nhé, đừng gây thêm gánh nặng cho bọn tỷ tỷ rùa tai ương khổng lồ.”
Tống Thư Hàng thấm thía nói.
“Chỉ có mình ngươi không có tư cách nói câu này nhất thôi đấy.”
Tam Lãng tiền bối nhắc nhở.
Tống Thư Hàng: “…”
“Dịch.”
Bạch tiền bối bên cạnh vươn tay, thi triển quyền hạn Thiên Đạo.
Mượn sức mạnh quyền hạn Thiên Đạo, hắn bắt đầu dịch những lời mà Cuồng Đao Tam Lãng nói vừa nãy.
Một loạt các âm tiết chẳng có chút ý nghĩa nào vang lên trong không trung.
Nghe có vẻ rất lung tung lộn xộn.
Giống như là lấy bừa mấy từ trong từ điển ra, đảo lộn rồi ghép lại vậy.
“Có ý gì vậy?”
“Người chuyển lời” như Cuồng Đao Tam Lãng cũng ngẩn ra.
“Mật mã nhiều tầng, ta có cách giải quyết.”
Tống Thư Hàng nảy ra một ý.
Hắn kích hoạt “trường sinh chi đạo mạng chat Tu Chân”.
Tất cả các văn tự được Bạch tiền bối dịch ra đều bị Tống Thư Hàng ném vào trường sinh chi đạo mạng chat tu chân.
Trường sinh chi đạo mạng chat tu chân của hắn có nữ sĩ lưới rồng ở phía sau mã hóa.
Đúng như suy đoán của hắn.
Sau khi bị ném vào Trường Sinh đạo mạng chat tu chân, văn tự chuyển dịch tưởng chừng như vô nghĩa bắt đầu hóa thành một hình chiếu, chiếu ra.
Tống Thư Hàng:
“Vân Tước Tử Tiên Tử tóc đen rất cẩn thận, hình như cô đang cố ý tránh đi thứ gì đó thì phải?”
Bạch tiền bối tiếp lời:
“Đến quyền hạn Thiên Đạo cũng nằm trong phạm vi tránh né của cô.”
Một câu chuyển lời thôi mà có nhiều tầng mã hóa.
Hình chiếu hiển thị một thế giới phồn hoa.
Nhưng không phải Chư Thiên Vạn Giới hiện giờ.
“Là thế giới ở thời đại tương ứng với thế giới Hắc Long.”
Tống Thư Hàng giải thích.
Khi ở thế giới Hắc Long, hắn đã từng “nhìn thấy” thế giới này.
Tuy rằng hình thái đã khác nhưng khí tức thì vẫn tương tự.
Tống Thư Hàng đã từng chứng kiến cả thế giới sụp đổ, hắc long khổng lồ mang theo hạt giống sinh mệnh cuối cùng xé rách không trung.
“Thần thứ chín thoát thân, thời đại của nó kết thúc.”
Hình chiếu không có âm thanh, nhưng dường như cả hình ảnh này đều ẩn chứa tin tức muốn tiết lộ cho Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối.
Sau đó, thế giới phồn hoa trong màn hình đột nhiên bắt đầu sụp đổ.
Sụp đổ mà không hề có một dấu hiệu báo trước nào.
Nhưng sau khi thần thứ chín thoát thân lại không bắt đầu thần chiến, chọn ra một thần mới như dĩ vãng.
Thế giới không chống đỡ được, toi hoàn toàn luôn.
Mà cảnh tượng này chính là thông tin Vân Tước Tử tóc đen muốn mang đến cho Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối.
Chư Thiên Vạn Giới hiện giờ không hề giống với thế giới Hắc Long trước kia.
Nhưng chúng lại tương đồng ở một số phương diện.
Thiên Đạo thứ chín không thể dễ dàng thoát thân.
Một khi thoát thân có lẽ sẽ khiến thế giới sụp đổ.
“Nếu thật là vậy, Thiên Đạo thứ tư màu đen đúng thật là… tốn công vô ích.”
Tống Thư Hàng nói.
Nói cách khác, Thiên Đạo thứ tư màu đen vốn không cần âm thầm cố gắng làm gì hết.
Chỉ cần yên lặng chờ đợi là được.
Một khi Thiên Đạo thứ chín kế và thoát thân một cách bình thường, thế giới này sẽ sụp đổ.
Đến lúc đó, Thiên Đạo thứ tư màu đen lại xuất hiện, thi triển siêu thoát chi pháp của mình thì chẳng phải có thể làm ngư ông đắc lợi rồi ư?
Hấp tấp quá.
Quả nhiên nóng vội thì không ăn được đậu phụ nóng nhỉ?
“Thế nhưng bọn ta khác nhau.”
Tống Thư Hàng nói với Tam Lãng tiền bối:
“Ta và Bạch tiền bối là hai cá thể khác biệt đồng thời chứng đạo.”
Cho dù từng người một từ chức cũng không cần lo Chư Thiên Vạn Giới sụp đổ.
Còn có một Thiên Đạo tọa trấn giang sơn mà!
Chỉ là phải hoãn kế hoạch đồng thời siêu thoát lại một chút!
Trước khi chắc chắn rằng Thiên Đạo thứ chín từ chức sẽ khiến Chư Thiên Vạn Giới sụp đổ, hắn nhất định phải ở lại, tọa trấn thế giới này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận