Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2247: Một Vị Bá Tống Đẹp Trai Ra Sân

Chương 2247: Một Vị Bá Tống Đẹp Trai Ra Sân
Sau đó...
Mỏ của Phượng Nghi Cầm Chủ mổ xuống không chút do dự!
Cú mổ này còn nhanh hơn tia chớp.
Hơn nữa một kích này không hề nương tay, rõ ràng Phượng Nghi Cầm Chủ muốn mổ nát người đàn ông màu vàng giống như mổ một con sâu nhỏ.
“Nói mổ là cô mổ thật, thân là Trường Sinh Giả, thủ đoạn công kích của cô nghèo nàn đến vậy à?” Người đàn ông màu vàng cười nói, hắn không hề tránh né, mặc cho mỏ của Phượng Nghi Cầm Chủ mổ lên người mình.
Keng~~
Một tiếng động giống như tiếng chuông vang lên.
Một kích đầy uy lực của Phượng Nghi Cầm Chủ lại chỉ để lại một vết xước nhỏ trên người người đàn ông màu vàng, lộ ra thân thể màu bạc dưới lớp sơn màu vàng.
“Sao lại thế này?” Ánh mắt của Phượng Nghi Cầm Chủ nhìn chằm chằm vào người đàn ông màu vàng ở bên cạnh. Một kích này của cô không hề nương tay nhưng lúc đánh vào trên người người đàn ông màu vàng, không những không mổ bay hắn, ngược lại còn chịu phản lực truyền ra từ trên người đối phương làm miệng đau nhức.
Lúc này...
Mỏ cô cắm xuống đất bên cạnh người đàn ông màu vàng. May mà nơi này là động phủ của cô, đã được cường hóa rất nhiều tầng, nếu không cú mổ này đã mổ ra một cái hố to sâu thăm thẳm, đồng thời gây ra động đất cường độ cao trong bí cảnh rồi.
Người đàn ông màu vàng vẫn lắc lư như con lật đật, hắn giơ nắm tay mới nắm chân lên lắc qua lắc lại trước mắt Phượng Nghi Cầm Chủ, đắc ý nói: “Nhìn thấy chưa? Nếu bây giờ ta tung ra một quyền, mắt của cô sẽ bị lây bệnh phù chân của ta.”
Phượng Nghi Cầm Chủ lập tức nhắm mắt phải lại, chỉ hé ra một kẽ hở.
“Ta không có ác ý, nên cô không cần phản ứng quá khích như vậy đâu.” Nói xong, người đàn ông màu vàng lấy ra một cuộn băng keo, dán kĩ lên xung quanh vết xước trên người, dùng băng keo bao quanh vết xước lại.
Tiếp đó hắn lấy sơn vàng và một chiếc bàn chải nhỏ ra, cẩn thận tu bổ vết xước trên người rồi dùng giấy nhám đánh bóng cẩn thận.
Sau khi tu bổ vết xước xong, người đàn ông màu vàng xé băng keo quanh vết xước ra, còn tiến hành đánh bóng vùng da này.
Bây giờ Phượng Nghi Cầm Chủ cũng không biết nên dùng vẻ mặt gì để diễn tả nội tâm sụp đổ lúc này.
“Thấy không? Lần này ta dùng sơn vàng số 1 nên bị cô mổ ra một vết xước. Nếu ta dùng sơn vàng chí tôn từng sử dụng ở Thiên Đình viễn cổ năm đó, một kích này của cô còn lâu mới mổ ra được vết xước trên người ta.” Người đàn ông tóc vàng giơ thùng sơn trong tay lên.
Phượng Nghi Cầm Chủ: “...”
Cô từ từ ngẩng đầu lên, mắt lại nhìn xuống người đàn ông màu vàng.
Đồng thời trong đầu cô phân tích lại cảnh tượng một kích vừa rồi của bản thân.
“Lúc một kích vừa rồi của ta mổ lên người ngươi... uy lực đã bị yếu đi.” Giọng nói của Phượng Nghi Cầm Chủ rất trong trẻo, cảm xúc cũng đã bình tĩnh lại. Sau khi bình tĩnh, cô đưa ra thắc mắc của bản thân.
“Bởi vì cô dựa vào đạo của Thiên Đế để bước vào cảnh giới Trường Sinh Giả nên bị hạn chế bởi đạo của thiên Đế, đây là chuyện đương nhiên.” Người đàn ông màu vàng thong dong đáp.
Lúc Phượng Nghi Cầm Chủ gia nhập Thiên Đình viễn cổ thì cô vẫn chưa phải Trường Sinh Giả, không giống nhóm đại lão Trường Sinh Giả nguyên sinh như Tứ Phương Đại Đế, Bạch Long Hoàng hay Trình Lâm Tiên Tử.
Khi chứng đạo trường sinh, cô đã mượn nền tảng từ đạo Thiên Đình của Thiên Đế.
Mượn nền tảng từ đạo của Thiên Đế, đương nhiên sẽ bị hạn chế.
Khi nghe đến đây, Phượng Nghi Cầm Chủ đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Thân thể cô bỗng nhảy bắn lên từ “giường ổ”, nhìn chằm chằm vào người đàn ông màu vàng: “Ngươi... ngươi... ngươi...”
“Đúng, cô đoán không sai.” Người đàn ông màu vàng giang hai tay ra: “Bây giờ, ta... trẫm chính là Thiên Đế! Đạo Thiên Đình, đạo của Thiên Đế đã bị ta kế thừa!”
Sau khi bắn lên trên cao, Phượng Nghi Cầm Chủ lơ lửng trong hư không không rơi xuống, cô lắc đầu lia lịa nói: “Không thể nào.”
“Trên đời này không có gì là không thể, thế cục xoay vần, năm nay đến nhà ta.” Người đàn ông màu vàng ngồi ngay ngắn, bày ra dáng vẻ uy nghiêm: “Thật ra nếu cô cảm ứng kỹ sẽ cảm ứng được sự thật bây giờ ta chính là Thiên Đế.”
Phượng Nghi Cầm Chủ không chân trông giống như một quả khinh khí cầu, đã sắp bay đến nóc động phủ. Đây là do bản năng của cô muốn né tránh, muốn cách xa người đàn ông màu vàng này ra.
“Đừng sợ, ta khác với Thiên Đế... Ngoan, xuống đây, ta cũng có ăn cô thịt đâu.” Người đàn ông màu vàng ngoắc tay gọi Phượng Nghi Cầm Chủ.
Phượng Nghi Cầm Chủ không đáp lại, vẫn đóng vai khinh khí cầu.
“Lần này ta đến là muốn giải thoát cho cô.” Người đàn ông màu vàng nói.
Phượng Nghi Cầm Chủ: “...”
“Cô vẫn luôn thu thập mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ, thậm chí còn lên kế hoạch muốn hồi sinh Thiên Đế, nói trắng ra là vì cô và những đạo hữu may mắn còn sống sót năm đó đều bị hạn chế bởi đạo Thiên Đình. Nếu không có mảnh vỡ Thiên Đình và đạo của Thiên Đế chống đỡ, đạo trường sinh của cô sẽ tan vỡ, thậm chí rất có thể tu vi của cô sẽ rơi xuống cảnh giới Kiếp Tiên.” Người đàn ông màu vàng ngẩng đầu lên nói.
Những tồn tại giống như Phượng Nghi Cầm Chủ là người bị hại nặng nhất sau khi Thiên Đình viễn cổ bị hủy diệt.
Đạo của cô phụ thuộc vào Thiên Đình viễn cổ nên cô chịu hạn chế lớn hơn Tứ Phương Đại Đế và tổ tiên kim long.
“Mà ta có cách giúp cô được giải thoát... hai vị Đại Đế Bắc Phương và Tây Phương đều đã được tự do.” Người đàn ông màu vàng đứng dậy, nhìn về phía Phượng Nghi Cầm Chủ: “Đây là cơ hội duy nhất của cô.”
“Ta phải làm gì?” Phượng Nghi Cầm Chủ dè dặt hỏi. Đối mặt với cám dỗ bậc này, không thể nào không động lòng được.
“Rất đơn giản.” Người đàn ông màu vàng tươi cười rạng rỡ: “Cô chỉ cần chết một lần là được, còn những việc khác cứ để ta lo.”
“...” Phượng Nghi Cầm Chủ im lặng, một lát sau: “Cho ta chút thời gian để suy nghĩ đã.”
“Không thành vấn đề, đây là chuyện liên quan đến cả đời, đúng là cô cần phải suy nghĩ thật kỹ. Nhưng đừng nghĩ lâu quá nhé bởi vì ta không có nhiều cơ hội hiện thân tiếp xúc trực tiếp với cô thế này đâu. Ta không thể bảo đảm lần sau hiện thân trước mặt cô sẽ là khi nào.” Người đàn ông màu vàng đáp.
Phượng Nghi Cầm Chủ im lặng gật đầu.
“Nếu cô suy xét đến chuyện muốn giải thoát, vậy có một số việc cô có thể buông xuống. Cô không cần tìm cách hồi sinh Thiên Đế, cũng không cần cố chấp thu thập mảnh vỡ Thiên Đình nữa, cô có thể sống thoải mái hơn.” Người đàn ông màu vàng nói.
“Ngươi muốn mảnh vỡ Thiên Đình?” Phượng Nghi Cầm Chủ hỏi.
Người đàn ông màu vàng lắc đầu: “Ta khác với Thiên Đế, mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ chẳng có ý nghĩa gì với ta cả.”
“Nếu đã vậy, cứ để ta tiếp tục thu thập đi.” Phượng Nghi Cầm Chủ nói.
Cô có thể giải thoát... nhưng trong số những thuộc hạ cũ của Thiên Đình cô tập hợp lại, có rất nhiều thành viên chỉ một lòng một dạ muốn tái dựng lại Thiên Đình năm đó.
Dù giải thoát, cô vẫn muốn bảo vệ đám bạn cũ của Thiên Đình ngày xưa này.
Ít nhất phải cho bọn họ một nơi dung thân.
“Cô vẫn tốt bụng như vậy nên khi gặp người như ta thì cô sẽ luôn chịu thiệt, rất dễ bị ta lừa bán thân còn đếm tiền giúp ta.” Người đàn ông màu vàng nói.
Phượng Nghi Cầm Chủ: “...”
Có muốn nói chuyện nữa không đấy? Không nói chuyện nghiêm túc được à? Nói chuyện theo kiểu bình thường ngươi sẽ chết sao?
“Nói vậy nghĩa là nếu được giải thoát, cô sẽ không truy cứu chuyện trận pháp hồi sinh nữa?” Lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên bên cạnh người đàn ông màu vàng và Phượng Nghi Cầm Chủ.
Một vị Bá Tống đẹp trai bước ra từ trong khe hở không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận