Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1857: Trong nhạc nền của ta, không một ai có thể thắng ta

Chương 1857: Trong nhạc nền của ta, không một ai có thể thắng ta
Tay phải của thiếu niên Tống Thư Hàng nhanh như chớp giật. Chỉ trong nháy mắt, một đoạn ngắn thiên kiếp đã bị cắt ra, từng miếng thiên kiếp mỏng dính xếp đầy một đĩa lớn.
“Được rồi.” Tống Thư Hàng gật đầu.
Những miếng thiên kiếp thái mỏng này là phần trang trí cho món thiên kiếp kho tàu, dùng để ăn sống luôn được như sashimi, đề cử gói cùng với rau quả và lá cây tươi để ăn cho tươi ngon tròn vị.
“Tiếp theo là thiên kiếp cắt khối kho tàu.” Dao phay xoay tròn một vòng trên tay Tống Thư Hàng, dường như dao và thân thể đã hòa làm một.
Đao ý thuần túy bắt đầu bộc phát từ trên người hắn, cuối cùng ngưng tụ lại. Đao ý thứ hai của Tống Thư Hàng vốn đã có dấu hiệu thức tỉnh, bây giờ khi hắn thái thiên kiếp, đao ý thứ hai bị kích thích, có thể phá xác thành hình bất cứ khi nào.
Tống Thư Hàng hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái của bản thân đến mức tốt nhất.
Trù tâm của Hà Chỉ Ma Đế hiển hiện trên người hắn, truyền thừa tiên trù ma môn hiện lên trong đầu hắn, chỉ dẫn hắn làm những bước chế biến món ăn tiếp theo.
Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm vào thiên kiếp nhị phẩm lên tam phẩm.
Thiên kiếp đã bị thái một đoạn ngắn biến thành màu vàng tối, theo những gì được mô tả trong menu của Hà Chỉ Ma Đế, thiên kiếp vốn dĩ là màu vàng kim, nhưng thiên kiếp trong tay Tống Thư Hàng có thêm cả Thiên Cương nên mới biến thành màu đậm hơn một chút.
Từ khúc thiên kiếp bị thái không ngừng có mỡ chảy ra như mật ong, tỏa mùi thơm nồng mãi không tiêu tán, mặt cắt của thiên kiếp hiện lên lôi văn như thớ thịt, khiến cho người ta nhìn thấy mà thèm.
Tống Thư Hàng giơ cao dao phay làm bếp, mắt hắn nhìn thấy những thông tin chi tiết hơn trong thiên kiếp này.
Kết hợp với kinh nghiệm khổng lồ trong truyền thừa tiên trù của Hà Chỉ Ma Đế, khi Tống Thư Hàng nhìn kết cấu của thiên kiếp, hắn có thể thấy đâu là vị trí yếu nhất, thích hợp nhất để hạ dao.
Hắn vung dao thái xuống, dao phay thái thiên kiếp thành từng miếng nhỏ bằng phương pháp ít tốn sức lực nhất.
“Chính là cảm giác này đây!” Tống Thư Hàng khẽ nói.
Dao kia thái xuống nguyên liệu nấu ăn, chính là đao công đỉnh cao của tiên trù, có thể thái ra hình thái nguyên liệu tuyệt vời và hợp với tâm ý nhất.
Còn nếu chém xuống người kẻ địch, đao kia sẽ chém thẳng vào nhược điểm, trở thành đường đao mạnh nhất phá tan điểm yếu nhất của đối phương.
Đao đạo trong thiên hạ là trăm sông đổ về một biển.
Tống Thư Hàng lại nâng dao.
Sau lưng hắn, có mấy bóng người xuất hiện.
Bạch tiền bối phân thân, Con rối tiên tử, Thông Nương, và cả Tô Không Vân đang hôn mê treo vắt vẻo trên vỏ của Xích Tiêu Kiếm.
Sau đó, Tô Thị A Thập Lục. Tạo Hóa Tiên Tử và mỹ nhân rắn công đức đồng thời xuất hiện sau lưng Tống Thư Hàng.
“Bắt đầu nấu rồi à?” Thông Nương hít hà, thơm quá là thơm.
Cô đang định bước tới hỏi Tống Thư Hàng một chút thì bị Bạch tiền bối phân thân kéo lại: “Đừng qua đó, chớ quấy rầy Thư Hàng.”
Hắn nhìn ra lúc này Tống Thư Hàng đang ở vào trạng thái giống như “lĩnh ngộ”, đao ý thứ hai có lẽ sắp thành hình.
Không biết lần này Tống Thư Hàng sẽ ngưng tụ ra đao ý như thế nào đây.
Theo trí nhớ của Bạch tiền bối thì đao ý thứ nhất của Tống Thư Hàng chính là Khải ý – đao ý phòng thủ trước nay chưa từng có.
Không biết đao ý thứ hai của hắn sẽ là cái gì?
Nhìn Tống Thư Hàng đang làm đồ ăn, ánh mắt của Bạch tiền bối lộ rõ vẻ từ bi và thương xót.
Hắn biết Tống Thư Hàng rất muốn ngưng tụ ra đao ý dạng tấn công như một đao tu đường đường chính chính, nhưng bây giờ bối cảnh hắn lĩnh ngộ đao ý thứ hai lại là “nấu ăn”, khiến cho hắn rất muốn hát tặng cậu thanh niên trẻ này một bài ca cũ.
Bạch tiền bối phân thân chỉ vừa nghĩ như vậy, Tạo Hóa Tiên Tử và mỹ nhân rắn công đức sau lưng Tống Thư Hàng đã đồng loạt tiến lên một bước, dung nhập vào thân thể Tống Thư Hàng.
Mỹ nhân rắn công đức hóa thành ánh sáng công đức bao phủ cả người Tống Thư Hàng, dùng sức mạnh công đức hộ thể làm tăng lĩnh ngộ và khí vận cho hắn.
Tạo Hóa Tiên Tử thì lơ lửng sau lưng mỹ nhân rắn công đức như đội hát bè, hai tay chắp lại trước ngực như cầu nguyện. Sau đó, cô bắt đầu ngâm vang một bài ca không lời nhưng lại rất mực sục sôi.
Bài ca của cô có tác dụng làm tăng ngộ tính, trạng thái và tăng cường cảm ứng cho thần thức.
Đại công đức, đại tạo hóa!
“Làm đồ ăn mà còn tự mang BGM nữa à?” Quy tiền bối không nhịn được mà bật thốt.
Bạch tiền bối phân thân: “…”
Cùng lúc đó, dưới sự tăng cường của ánh sáng công đức và tiếng ca của Tạo Hóa Tiên Tử, Tống Thư Hàng lại vung dao.
Lần này con dao không dừng lại, ánh dao lóe lên chặt thiên kiếp ra làm đôi, thiên kiếp dài ngoằng bị cắt thành hai nửa.
Tay trái Tống Thư Hàng giữ chặt thiên kiếp, tay phải không liên tục vung dao.
Hết nhát dao này đến nhát dao khác thái xuống thiên kiếp.
Nhát dao nào cũng thái xuống vị trí thích hợp nhất, chính xác nhất, vừa tầm nhất!
Trong nháy mắt, nguyên sợi thiên kiếp đã bị hắn thái thành khúc nhỏ, khúc nào khúc nấy đều có kích thước vừa đủ để người thưởng thức ăn hết trong một miếng.
Mùi thơm của thiên kiếp tỏa khắp nơi, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị Tống Thư Hàng hấp dẫn.
Khí thế trên người Tống Thư Hàng ngưng tụ đến cực hạn, lưỡi sắc hiển lộ!
Nhưng đao ý thứ hai vẫn chưa ngưng tụ, vẫn còn thiếu một chút nữa.
Thông Nương sau lưng hắn đột nhiên giơ tay sờ đầu mình. Cô bỗng thấy Tống Thư Hàng ở trạng thái để lộ lưỡi sắc này hơi đáng sợ, cứ như thể cô sẽ bị hắn túm cổ đem ra thái bất cứ lúc nào vậy.
[Phải rồi, mình là một cọng hành!] Thông Nương ngộ ra chân lý.
Còn Tống Thư Hàng thì đang nấu ăn!
Khi hắn nấu ăn, lỡ như không có hành để thái thì cô nguy to rồi.
Bây giờ mình có nên chuồn đi không đây?
Nhưng ngửi thấy hương nồng của thiên kiếp xộc vào khoang mũi, Thông Nương lại không sao chạy được. Thơm quá, muốn ăn thiên kiếp kho tàu quá đi mà!
“Vẫn chưa đủ, còn thiếu một chút nữa.” Tống Thư Hàng nói, đoạn vươn tay, định lấy một sợi thiên kiếp khác ra.
Khi hắn vươn tay, ngón tay lại chạm vào bàn tay lành lạnh của Tô Thị A Thập Lục.
Đúng lúc ấy, Tô Thị A Thập Lục ở bên cạnh Tống Thư Hàng vừa lấy ra một sợi lôi kiếp rồi đặt lên thớt cho hắn: “Cứ giao việc lấy thiên kiếp cho ta, ngươi tập trung nấu ăn đi.”
“Ừm.” Tống Thư Hàng giữ thiên kiếp trên thớt, nín thở, ngưng thần.
Ánh dao lại loáng lên, nhanh và dứt khoát hơn hẳn trước đó!
Sợi lôi kiếp này ra đi nhanh chóng và thanh thản hơn người anh em trước của mình nhiều.

Thiên Đế đang âm thầm thăm dò trợn tròn cả mắt.
Hắn thái miếng, cắt khúc thiên kiếp ra thật kìa! Điên rồi!
Thậm chí cô còn thấy một cái nồi lớn được bắc lên bếp ngay bên cạnh Tống Thư Hàng!
Bọn họ muốn ăn thiên kiếp thật, không đùa đâu.
Có phải mình hơi bị lạc hậu rồi không?
Từ thời viễn cổ đến bây giờ, cô chưa thấy gã háu ăn nào nảy ra ý tưởng với thiên kiếp. Tu sĩ tránh thiên kiếp còn không kịp, ai lại nghĩ đến chuyện mang nó ra nấu ăn cơ chứ?
Ăn thiên kiếp, các ngươi không sợ tương lai độ kiếp bị nó trả thù sao?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận