Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 125: Công Tử Hải Phong Độ

Chương 125: Công Tử Hải Phong Độ
Làm thế nào để xử lý vết máu trên sàn và thi thể của thích khách, ấy là một vấn đề lớn... Hóa thi dịch không thể khiến cơ thể của tu sĩ từ bậc nhị phẩm trở lên tan chảy.
Hơn nữa, tiếng động tạo ra khi chiến đấu, cùng tiếng thét thảm thiết của thích khách trước khi chết, rất có thể sẽ khiến các hộ gia đình cùng tầng chú ý tới, chẳng mấy chốc mà sẽ có người qua hỏi chuyện.
Nếu như những người sống trên này phát hiện có điều bất thường rồi gọi cảnh sát, thì rắc rối to. Lần này chẳng có tên hòa thượng nào để mà gánh tội thay nữa.
Nhắc đến hòa thượng, không biết cái tên kia ở trong tù có yên ổn không? Hay là được cứu rồi?
Khụ, lan man quá.
“Trước hết, chúng ta cứ xử lý vết máu và thi thể đi đã?” Tống Thư Hàng nói.
Tô Thị A Thập Lục gật đầu bảo:
“Thi thể có thể tạm cất vào mật thất. Đợi sau này, ta sẽ liên hệ Tô Thị bản tộc, sẽ có người qua xử lý, không để lại bất cứ dấu vết và hệ quả nào. Còn vết máu thì ta có thể xử lý ngay bây giờ.”
Cả hai chuyển thi thể tên thích khách vào mật thất.
Sau đó, A Thập Lục lấy một bình thuốc nước, phun quanh chỗ chiến đấu một chút.
Nước thuốc ấy vừa đụng đến vết máu ở hiện trường thì nhanh chóng trung hòa với máu. Chỉ trong nháy mắt, mọi vết máu đều biến mất, thậm chí, mùi tanh nồng trong không khí cũng chẳng còn, chỉ để lại mùi dược thoang thoảng.
Ngoại trừ vài vết đao ngoài hành lang và trên tường phòng khách, hiện trường này chẳng còn điểm bất thường nào nữa.
Về phần camera của tầng này, thì từ khi Tô Thị A Thập Lục dọn vào, cô đã chỉnh nó rồi.
“Tạm thời cứ thế trước đã, nhưng cái khác thì đợi người có chuyên môn qua xử lý vậy.” A Thập Lục ngồi tựa mình vào sa lông, chẳng thèm nhúc nhích.
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm, hắn lấy điện thoại ra nhìn giờ, hiện đã là một giờ ba phút chiều.
Hai giờ chiều tay hắn phải tới trường dạy lái xe, để qua chỗ học lý thuyết điểm danh, tiếp đấy còn phải tiễn Triệu Nhã Nhã ra ga.
Cách giờ điểm danh còn một tiếng, thế cũng vừa tầm.
Sau đó, Tống Thư Hàng mở nhóm Cửu Châu số 1 ra.
Trong nhóm, Bắc Hà Tán Nhân để lại một lời nhắn với vẻ lo lắng:
“Thư Hàng tiểu hữu, mọi chuyện thế nào rồi? Các ngươi không sao chứ? Ta báo A Thất rồi, hắn đang đi qua chỗ các ngươi đó.”
“Cám ơn tiền bối đã quan tâm, cũng nhờ phi kiếm của Thông Huyền Đại Sư giúp sức, giờ chúng ta đã tạm qua được kiếp nạn này, bình an vô sự rồi.” Tống Thư Hàng trả lời.
Bắc Hà Tán Nhân vẫn trực chiến này giờ, thấy Tống Thư Hàng báo lại như vậy, cuối cùng hắn cũng được thở phào nhẹ nhõm:
“Hai ngươi ở yên đó, đừng chạy lung tung. A Thất sẽ tới trong vòng mười phút nữa!”
“Được.” Tống Thư Hàng trả lời.
Vừa nhắn xong, hắn liền nhận ra, không biết từ bao giờ, Tô Thị A Thập Lục đã dịch ra sau mình, đang nghểnh đầu nhìn lén màn hình nói chuyện của hắn.
“Ta không muốn gặp A Thất.” A Thập Lục trừng mắt, nói với điệu nghiêm túc.
Tống Thư Hàng bèn khuyên nhủ:
“Ngoan, đừng làm mình làm mẩy nữa. Giờ cô bị thương nặng như vậy, còn có cái ông chú dở người bên Tiên Nông Tông muốn bắt sống, bao nhiêu rắc rối cứ lao đến, gặp được A Thất rồi thì sẽ an toàn hơn. Hơn nữa, A Thất tiền bối lo cho cô lắm.”
A Thập Lục nhíu mày, nếu cô không muốn gặp A Thất, thì nhất định sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.
Nhưng... hôm nay Tống Thư Hàng đã cứu cô vài lần rồi, đã nợ biết bao ân tình của người ta, nên cô cũng ngại phản bác Tống Thư Hàng.
Cô chỉ đành chau mày giận dỗi.
“Đợi A Thất tiền bối đến rồi, ta phải về đại học Giang Nam một chuyến. Cô đừng ủ rũ nữa, biết đâu A Thất tiền bối đã tìm được cách để điều trị cho cô thì sao?” Tống Thư Hàng an ủi.
“Làm gì dễ thế được.” A Thập Lục lẩm bẩm, vết thương của cô thế nào cô biết chứ. Cô… chẳng sống được bao lâu nữa.
Tống Thư Hàng đang định an ủi thêm vài câu nữa thì chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Mở ra thì thấy, ra là Triệu Nhã Nhã gọi đến.
Tống Thư Hàng hắng giọng một cái, rồi bắt máy:
“Chị à, có chuyện gì thế?”
“A lô, Thư Hàng. Điện thoại em sao thế, sao gọi mãi không được?” Triệu Nhã Nhã hỏi.
Tống Thư Hàng đáp rất thành thật:
“Ờ, tại trước đó em vừa ở một chỗ không có sóng, vừa mới ra khỏi này.”
“Giờ em ở đâu?” Triệu Nhã Nhã hỏi, “Lại nữa, sáng nay em chạy đi đâu? Chị nghe bác sĩ Lý bảo, em ôm bệnh nhân từ phòng 570 ra ngoài hả? Còn tiện thể cầm cả chăn của bệnh viện theo nữa? Báo hại chị phải đền tiền chăn giúp em!”
“...” Tống Thư Hàng đưa mắt nhìn cái chăn bị quẳng trên ghế sa lông, chẳng biết nói gì.
“Em ôm con gái nhà người ta đi làm gì? Cô bé đấy còn đang bị thương kìa.” Tống Thư Hàng hỏi một tràng như pháo liên thanh.
Tống Thư Hàng gãi gãi đầu, đang nghĩ xem phải giải thích thế nào với Triệu Nhã Nhã.
Đúng lúc này thì có tiếng gõ cửa từ phía ngoài.
Tống Thư Hàng nhìn qua thì thấy một người đàn ông trung niên đứng cạnh cửa. Cửa phòng đã bị ông chú dở hơi kia làm hỏng nên không đóng được, dù vậy, người đàn ông trung niên kia vẫn gõ cho phải phép.
“Xin lỗi, xin hỏi, ban nãy có chuyện gì xảy ra sao?” Người đàn ông trung niên hỏi với giọng lịch sự.
Hắn nhìn rõ cái cảnh lộn xộn trong phòng, trông chẳng khác gì vừa bị kẻ cướp xông vào, đến cả khóa cửa cũng hỏng. Hơn nữa, còn có tiếng thét thảm thiết đến rợn da gà ban nãy, dưới sự thúc đẩy của trí tò mò, hắn bèn qua thám thính thử xem.
“Xin lỗi, nãy cháu với bạn cãi nhau một trận, giận quá nên đập đồ, làm phiền chú rồi.” Tô Thị A Thập Lục đứng dậy, đáp lại với vẻ bình tĩnh.
Người đàn ông trung niên thầm thở dài, cái thời này, mấy đứa thanh niên toàn hạng nóng tính, cãi nhau thôi mà đập phá nhà thế đấy! Hắn cười cười, an ủi vài câu rồi về phòng mình, không quấy rầy hai cô cậu này nữa.
Giọng nói của Tô Thị A Thập Lục truyền tới tai Triệu Nhã Nhã ở đầu bên kia của di động.
Triệu Nhã Nhã chợt nghĩ tới điều gì, bèn hỏi:
“Thư Hàng, giờ em vẫn đang ở bên cái cô gái đó hả? Hai đứa đang ở đâu? Suốt từ bấy đến giờ, làm gì thế hả?”
“Chị, chuyện này không thể giải thích rõ trong một chốc được... Lát nữa chị em mình gặp nhau thì em sẽ kể. Cứ thế nhé, em cúp máy đấy.” Tống Thư Hàng vội vàng chấm dứt cuộc gọi.
Hắn phải sắp xếp lại mọi chuyện, để chút nữa còn ứng phó được mười vạn câu hỏi vì sao của Triệu Nhã Nhã.
A Thập Lục ngồi lại trên ghế, bắt đầu nghĩ về lai lịch của thích khách.
Đúng rồi, hình như ban nãy Tống Thư Hàng nói rằng có cách để điều tra được thân phận của thích khách? A Thập Lục bắt đầu tò mò...
Bấy giờ, ở trong khu rừng già trên một ngọn núi ở Hoa Nam, nơi mà chưa bị con người phát hiện ra.
Tông môn của Nguyệt Đao Tông ngụ tại đó.
Tông chủ của Nguyệt Đao Tông, Bá Thiên Quân chau mày ngồi trên một chiếc ghế băng, trong tay cầm chiếc điện thoại Apple đời mới nhất mà gọi điện.
“Sao cơ? Ám sát thất bại rồi? Không giết được Tô Thị A Thập Lục? Ăn hại!” Bá Thiên Quân cau mày, thở dài.
Hơi thở của hắn mang theo mùi hôi thối cháy xém.
Không chỉ thế, mà cơ thể hắn cũng tỏa ra mùi thịt cháy.
Nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra, toàn bộ phía lưng của Bá Thiên Quân đều cháy đen, tay phải thì chẳng khác gì than cốc. Hơn nữa, những nơi cháy đen ấy phảng phất còn có ngọn lửa màu vàng kim thiêu đốt. Ngọn lửa màu vàng kim ấy chính là kiếp hỏa sau khi độ thiên kiếp thất bại, vết thương của người này nặng hơn Tô Thị A Thập Lục nhiều!
Vậy nên, Bá Thiên Quân mới phải ngồi trên chiếc ghế băng, nương hàn tính của hàn băng thiết để tạm thời đè nén thiên kiếp chi hỏa.
“Trưởng lão Công Tử Hải, cuộc ám sát đã thất bại, tiếp theo chúng ta cần làm gì?” Ánh mắt hắn đưa sang nhìn bóng người bên cạnh.
Ấy là một vị công tử trong bộ bạch y, thắt lưng đeo một thanh trường kiếm, khí chất như ngọc, tựa như tiên nhân bước ra từ cổ họa.
Thủ tịch trưởng lão của Nguyệt Đao Tông, Công Tử Hải, thực lực rất mạnh, hơn nữa vẫn là người lắm mưu nhiều trí.
“Tông chủ xin cứ yên tâm.” Công Tử Hải đã định liệu trước mọi chuyện, hắn bình tĩnh cười nói, “Dù cuộc ám sát này thất bại cũng không sao... Ta sớm đa chuẩn bị phương án khác, chỉ cần dựa theo kế hoạch, vết thương do thiên kiếp của tông chủ chắc chắn có thể khép lại.”
Công Tử Hải cười nhẹ nhàng, tựa như cả thiên hạ này đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Bá Thiên Quân cười theo, bên cạnh chiếc ghế bằng băng của hắn, một tiên quả bảy sắc tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu. Ánh mắt của Bá Thiên Quân ngập tràn hy vọng.
Công Tử Hải xoay người sang hướng khác, trong mắt lóe lên ý cười kì quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận