Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1101: Phù Sinh Tiên Tử

Chương 1101: Phù Sinh Tiên Tử
Ngay khi tiếp xúc với Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công của cô gái mặc vest trắng, trong lòng Tống Thư Hàng lập tức có suy đoán.
Lúc cô mở miệng nói chuyện thì Tống Thư Hàng đã xác định được thân phận của cô.
Cô gái mặc vest trắng này hẳn là sư phụ của hồ yêu ♂. Trước đó lúc Tống Thư Hàng hỏi thăm tin tức về sư phụ hắn, hồ yêu đã buột miệng nói: “Ta nói cho ngươi biết, sư phụ là của ta... Ngươi đừng mơ gặp được ngài.”
Nói cách khác, nếu tính hướng của hồ yêu ♂ bình thường thì sư phụ của hắn hẳn là một vị tiên tử, bây giờ xem ra quả nhiên đúng như vậy.
Nhưng mà... tà ma chuột Hamster chỉ mới mang hồ yêu tới khu Giang Nam gặp hắn vào rạng sáng hôm nay, sau đó rương lớn phong ấn hồ yêu lại bị Tống Thư Hàng đặt vào thế giới hạch tâm.
Từ lúc nhận được hồ yêu cho đến giờ cũng chỉ mới qua mấy tiếng đồng hồ, vậy mà cô gái mặc vest trắng này đã tìm tới cửa rồi ư?
“Sao cô lại tìm được ta vậy?”
Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi.
“Sau khi mất đi liên lạc với tiểu đồ, ta đã nhờ một vị trưởng bối tính giúp một quẻ. Vị trưởng bối kia chỉ dẫn phương hướng bảo ta đến khu Giang Nam xem thử, hẳn là sẽ tìm được tiểu đồ ở chỗ này. Ta tìm kiếm ở khu Giang Nam rất lâu, mãi đến sáng sớm hôm nay mới cảm ứng được khí tức của tiểu đồ ở gần đại học Giang Nam. Vì vậy ta cứ lần theo khí tức tìm đến, cuối cùng cảm ứng được khí tức của tiểu đồ ở trên người Bá Tống tiền bối.”
Cô gái mặc vest trắng nhẹ giọng giải thích rõ ràng.
Cô phát hiện công pháp mà Tống Thư Hàng tu luyện cũng là Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công, hơn nữa Tống Thư Hàng mới vừa nhân tiền hiển thánh mấy ngày trước, tất cả những điều này đã khiến cô sinh ra cảm giác thân thiết theo bản năng với Tống Thư Hàng.
“Thì ra là vậy, thật ra ta đã định chờ đến mai sẽ đi tìm cô, trả Độc Cô Bạch tiểu hữu lại cho sư phụ của hắn.”
Tống Thư Hàng mỉm cười gật đầu rồi nói.
Độc Cô Bạch chính là tên của con hồ yêu ngu ngốc kia.
“Cảm ơn Bá Tống tiền bối.”
Cô gái mặc vest trắng nghe vậy, trong lòng rốt cuộc cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi lên tầng thượng.
Tống Thư Hàng thả tinh thần lực quét một vòng, sau khi chắc chắn trên tầng thượng không có ai khác cũng không có thiết bị giám sát gì thì hắn mới phất tay một cái.
Rương lớn chứa Độc Cô Bạch được chuyển ra ngoài.
“Đệ tử của cô đang ở trong này.”
Tống Thư Hàng nói.
Cô gái mặc vest trắng bị thủ đoạn của Tống Thư Hàng làm giật mình đôi chút. Cô phát hiện Tống Thư Hàng không hề dùng pháp khí không gian gì hết. Lúc Tống Thư Hàng phất tay thả đệ tử của cô, không gian như bị mở ra, rương lớn cứ như xuyên không gian mà tới!
Nghìn năm đệ nhất thánh quả là danh bất hư truyền.
Tiếp đó cô cảm ứng được khí tức của đệ tử trong rương gỗ, khí tức rất ổn định, hẳn là không bị thương gì. Vốn cô đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất nhưng bây giờ lại cảm ứng được đệ tử bình an vô sự, trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn.
Cô gái mặc vest trắng khom người, chuẩn bị mở rương gỗ ra.
Nhưng trên cái rương này lại có phong ấn do Bạch tiền bối two lưu lại, cô không cách nào giải phong ấn ra được.
Cô gái mặc vest trắng ngẩng đầu nhìn Tống Thư Hàng:
“Bá Tống tiền bối?”
“Trên cái rương này có phong ấn do một vị tiền bối cực mạnh bố trí. Lúc trước đệ tử của đạo hữu vẫn luôn ở chỗ vị tiền bối kia, sáng sớm hôm nay mới được đưa đến chỗ ta. Phong ấn này ta cũng không mở ra được.”
Tống Thư Hàng nói:
“Nhưng ngươi đừng lo lắng, qua chừng 20 giờ nữa là phong ấn sẽ tự động mở ra thôi.”
Cô gái mặc vest trắng nghe vậy thì rất cảm kích, quay qua thi lễ với Tống Thư Hàng:
“Phù Sinh cảm ơn Bá Tống tiền bối lần nữa.”
Phù Sinh... Chắc là đạo hiệu của cô gái mặc vest trắng này.
“Phù Sinh Tiên Tử không cần khách khí.”
Tống Thư Hàng mỉm cười nói.
Thế này cũng coi như đã chấm dứt một trong những nhân quả với Tam Thập Tam Thú Thần Tông.
Vậy nhân dịp hôm nay gặp được Phù Sinh Tiên Tử, hắn cũng nên tính toán cho xong một số nhân quả liên quan tới Tam Thập Tam Thú Thần Tông luôn.
Nghĩ đến đây, Tống Thư Hàng nói:
“Phù Sinh Tiên Tử, trong tay ta có một quyển sách tên là Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú...”
Tống Thư Hàng còn chưa nói hết câu, cô gái mặc vest trắng đã thốt lên với vẻ đầy khiếp sợ:
“Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú? Sao Bá Tống tiền bối ngài lại biết đến Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú?”
“Cô cũng biết nó ư?”
Tống Thư Hàng ngu người.
Theo như hắn biết sách này là do một tác giả thần bí chủ động biên soạn cho Trúc Quản Tử trưởng lão của Tam Thập Tam Thú Thần Tông kìa mà? Nhưng cuối cùng bản hoàn thiện của cuốn Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú này lại không thể đến tay Trúc Quản Tử trưởng lão được.
Theo lý thuyết, trừ Trúc Quản Tử ra, hẳn là không ai trong Tam Thập Tam Thú Thần Tông biết đến sự tồn tại của cuốn sách này mới đúng chứ? Vậy mà Phù Sinh Tiên Tử lại biết Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú.
Chờ chút, nếu như nói ngoài Trúc Quản Tử, vậy cũng chỉ có người thân thiết với Trúc Quản Tử có thể biết đến sự tồn tại của Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú... Chẳng lẽ mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy ư?
“Cô có quen với Trúc Quản Tử trưởng lão của Tam Thập Tam Thú Thần Tông không?”
Tống Thư Hàng nhìn cô gái mặc vest trắng rồi hỏi.
Cô gái mặc vest trắng cười khổ một tiếng:
“Chính là tôn sư của ta.”
Quả nhiên là vậy.
Tống Thư Hàng trầm mặc trong chốc lát, hắn cảm thấy chuyện này quá trùng hợp.
Cứ như trong thiên địa có một sợi dây nhân quả vô hình đang thông qua Trúc Quản Tử, kéo Tống Thư Hàng và Phù Sinh Tiên Tử lại với nhau vậy.
Nhưng nghĩ lại, năm đó Tam Thập Tam Thú Thần Tông bị người ta diệt môn, sợ là cũng chẳng được mấy người còn sống.
Khi đó đệ tử của Trúc Quản Tử vẫn còn nhỏ tuổi, hơn nữa lúc ấy trùng hợp cô lại không ở Tam Thập Tam Thú Thần Tông. Nói ra thì xác suất đệ tử của Tam Thập Tam Thú Thần Tông mà Tống Thư Hàng gặp phải là cô ấy cũng rất lớn.
Sau khi suy nghĩ, Tống Thư Hàng cởi găng tay tình yêu của Mộc Ngưu kiếm khách ra:
“Phù Sinh Tiên Tử, ta cần xác nhận lại thân phận của cô, không sao chứ?””
Mặc dù trong lòng hắn đã tin lời của cô gái mặc vest trắng, nhưng có một số việc hắn vẫn muốn tự mình xác nhận lại.
“Mặc dù không biết tiền bối muốn xác nhận bằng cách nào nhưng xin cứ tự nhiên.”
Cô gái mặc vest trắng gật đầu đáp.
Tống Thư Hàng vươn tay chạm vào tay của cô gái mặc vest trắng. Nếu như hồ yêu trong rương thấy cảnh này thì thế nào cũng tức giận phá rương mà ra cho xem.
Sau khi tiếp xúc với tay của đối phương, Tống Thư Hàng phát động bí pháp giám định.
Dạo này trong đầu hắn sẽ thường xuyên vang lên 88888 âm thanh kia, giúp hắn hiểu bí pháp giám định rõ hơn.
Bây giờ giám định một nhân vật nào đó, chỉ cần niên đại không quá lâu đời thì cái giá phải trả cũng không lớn.
Sau khi phát động bí pháp giám định, chẳng mấy chốc thông tin về Phù Sinh Tiên Tử đã truyền đến trong đầu Tống Thư Hàng.
[Phù Sinh Tán Nhân, người may mắn sống sót của Tam Thập Tam Thú Thần Tông, đại yêu ngũ phẩm... là đệ tử kiêm ái khuyển của Trúc Quản Tử ở Thú Thần Tông.]
Tống Thư Hàng thu tay lại, thông tin về Phù Sinh Tán Nhân không có vấn đề gì.
Ngay sau đó trên cánh tay của Tống Thư Hàng bỗng nứt ra một miệng vết thương nhỏ, máu tươi phún ra, đây chính là cái giá trả cho việc giám định.
Phù Sinh Tiên Tử tò mò nhìn chằm chằm Tống Thư Hàng. Cô thật sự không hiểu tại sao vị Bá Tống tiền bối này mới vỗ tay cô một cái lại chảy máu thế này?
Nhưng mới vừa rồi ngay khi tay của vị Bá Tống tiền bối này tiếp xúc với tay mình, cô có ảo giác như “tất cả bí mật đều bị phơi bày ra”.
Còn Tống Thư Hàng vẫn bình tĩnh móc một miếng băng keo cá nhân cỡ lớn ra rồi dán vào vết thương trên tay mình.
Phù Sinh Tiên Tử quả thật là đệ tử của Trúc Quản Tử.
Ngoài ra không ngờ Phù Sinh Tán Nhân lại là một cô chó cái. Nói thật, khi nhìn cô gái cool ngầu này, ai mà ngờ rằng cô lại là loài sinh vật đáng yêu như chó kia chứ.
Có lẽ là do Đậu Đậu nên trong tiềm thức của Tống Thư Hàng đã có thành kiến với khuyển yêu, luôn nghĩ rằng khuyển yêu trên toàn thế giới đều là loại thần kinh giẫm đinh.
Sau khi xác nhận thân phận của Phù Sinh Tán Nhân xong, Tống Thư Hàng khẽ thở dài rồi đưa tay lấy một sợi xích vàng ra, đưa cho cô gái mặc vest trắng.
Đây là xích vàng mà năm xưa Trúc Quản Tử chế tạo cho đệ tử của hắn, đồng thời cũng là biểu tượng tượng trưng cho thân phận đại sư hợp cách của Thú Thần bộ.
Ngoài thứ này, Trúc Quản Tử trưởng lão còn để lại lễ vật khác, ví dụ như một rương quần áo bây giờ đang ở chỗ Tô Thị A Thập Lục, tốt nhất là phải lấy lại trước, tranh thủ trả chúng về cho nguyên chủ.
Cũng may lúc ấy đưa nguyên cả rương quần áo cho Tô Thị A Thập Lục, chứ nếu chia ra phân phát cho các tiên tử trong nhóm thì giờ muốn tìm lại cũng khó.
“Vật này...”
Phù Sinh Tiên Tử đưa tay nhận lấy xích vàng, đôi mắt ánh lên vẻ ưu thương. Lúc này đây cô không cầm được nước mắt, từng giọt lặng lẽ rơi xuống.
Sợi xích vàng này là vật chế tạo riêng cho cô, vậy nên khi vừa cầm lấy xích vàng, nó đã sinh ra cộng minh với cô. Trải qua một trăm ba mươi năm, rốt cuộc xích vàng đã trở về trong tay chủ nhân chân chính của nó.
“Ngoài vật này, Trúc Quản Tử trưởng lão còn chuẩn bị một ít lễ vật khác cho Phù Sinh Tiên Tử. Đợi đến tối, ta sẽ giao chúng lại cho tiên tử.”
Tống Thư Hàng nói.
Ngoài ra còn có quyển Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú kia nữa. Trước đó Tống Thư Hàng định là sau khi gặp truyền nhân của Tam Thập Tam Thú Thần Tông, xem tính cách đối phương thế nào rồi mới quyết định đưa hay không, để tránh trường hợp truyền sách vào tay kẻ ác.
Mà Phù Sinh Tiên Tử lại là đệ tử của Trúc Quản Tử trưởng lão, cũng đến lúc Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú trở về với nguyên chủ rồi.
Chẳng qua là... bản gốc của Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú đã bị Như Hỏa Tôn Giả mượn đi. Bây giờ Tống Thư Hàng chỉ có thể tranh thủ thời gian viết ra một bản Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú khác để giao cho Phù Sinh Tiên Tử thôi.
“Cảm ơn Bá Tống tiền bối.”
Phù Sinh Tiên Tử nắm chặt xích vàng, khóc không thành tiếng.
“Còn có cuốn Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú kia nữa, nó là sách do bạn tốt của Trúc Quản Tử trưởng lão viết để gửi cho Trúc Quản Tử trưởng lão. Nhưng bây giờ bản gốc không ở chỗ ta, đợi đến tối ta sẽ viết ra một bản khác giao cho tiên tử nhé.”
Tống Thư Hàng nói.
Phù Sinh Tiên Tử im lặng gật đầu.
“Vậy nên nếu như tiên tử không vội, chi bằng cứ ở lại khu Giang Nam một thời gian được không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Hết thảy đều nghe theo ý của Bá Tống tiền bối.”
Phù Sinh Tiên Tử trả lời với giọng nghẹn ngào.
Tống Thư Hàng thở dài.
Vốn dĩ hắn còn định nhân cơ hội này nhắc đến chuyện tổ hợp pháp khí bản mệnh của Tam Thập Tam Thú Thần Tông, nhưng thấy Phù Sinh Tiên Tử khóc thành như vậy, xem ra bây giờ cũng không phải lúc thích hợp để nói chuyện này.
“Bá Tống tiền bối... Xin hỏi ngài là tiền bối của Tam Thập Tam Thú Thần Tông sao?”
Phù Sinh Tiên Tử vừa nhỏ giọng khóc thút thít vừa hỏi.
Tống Thư Hàng lắc đầu đáp:
“Không phải.”
“Vậy Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công của ngài là sao?”
Phù Sinh Tiên Tử tò mò hỏi.
Tống Thư Hàng khẽ mỉm cười nhưng không trả lời thẳng:
“Thật ra Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công mà ta đang luyện cũng không phải là công pháp của Tam Thập Tam Thú Thần Tông.”
“Sao có thể chứ?”
Phù Sinh Tiên Tử kinh ngạc nói.
“Bộ công pháp của ta vốn là thần công của Thú Thần bộ trong Thiên Đình viễn cổ.”
Tống Thư Hàng bình tĩnh đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận