Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1733: Các tiền bối, ngồi cho vững, ta lái xe đấy nhé

Chương 1733: Các tiền bối, ngồi cho vững, ta lái xe đấy nhé
Tống Thư Hàng vừa quay đầu lại đã thấy cái mặt to của Đậu Đậu, hiện giờ nó đang ở trong hình thái đại yêu khuyển.
“...” Tống Thư Hàng ngồi dậy, dở khóc dở cười nói: “Đậu Đậu, ngươi bớt tiếp xúc với mấy kiến thức bậy bạ trên mạng đi nhé.”
Đậu Đậu lè lưỡi, nói với vẻ khinh bỉ: “Tiếp xúc trên mạng á? Ha ha, Thư Hàng à, khi ta tiếp xúc với kiến thức ở phương diện này thì mạng mẽo còn chưa xuất hiện cơ.”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời, không còn gì để nói.
Ngay lúc này, , mỹ nhân rắn công đức ở sau lưng hắn chớp mắt vài cái, miệng thều thào kêu: “Không ~~”
Tống Thư Hàng: “...”
Khi âm thanh này phát ra từ trong miệng @#%× Tiên Tử, cho dù có không dâm thì cũng biến thành dâm đấy biết không hả?
“Thiên kiếp kết thúc rồi à?” Hắn bèn cố tình nói lảng sang chuyện khác.
Đồng thời, hắn dõi mắt nhìn quanh, tìm kiếm những bóng dáng quen thuộc.
Cổ Hồ Quan Chân Quân tiền bối vẫn còn sống.
Điền Điềm Phó Đảo Chủ vẫn còn sống!
Đổng Quái tiền bối vẫn còn sống!
Còn có nguyên thần của các tiền bối khác trong nhóm, Đậu Đậu, Vũ Nhu Tử và cả Tiểu m Trúc, tất cả đều bình an vô sự.
Tất cả mọi người còn sống.
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm, dường như tảng đá nặng nghìn cân đang treo trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống. Chuyện trong giấc mơ không hề xảy ra, ba vị tiền bối vẫn bình an vô sự.
Lúc này, hắn kích động tới mức suýt nữa thì khóc thành tiếng.
Hắn nhắm mắt lại.
Cảm giác không cam lòng và hối hận khi dùng hết mọi thủ đoạn cũng không thể bảo vệ được ba vị tiền bối trong cơn ác mộng đó đã hằn sâu trong lòng hắn, không thể xóa nhòa.
Như thể trong khoảnh khắc nào đó, hắn đã thật sự mất đi ba vị tiền bối vậy.
[Chuyện như vậy trải qua một lần là đủ rồi. Cho dù chỉ là trong ác mộng hay tâm ma cũng thế.] Tống Thư Hàng xiết chặt nắm đấm.
Ác mộng lần này khác với ‘nhập mộng’. Nhập mộng là trải qua cuộc sống của người khác... Còn ác mộng lần này là trải nghiệm của bản thân.
Chuyện tương tự như vậy tuyệt đối không thể để xảy ra lần nữa.
“Tống tiền bối, ngươi mơ thấy chuyện đáng sợ gì à?” Vũ Nhu Tử nằm nhoài trên lưng Đậu Đậu, tò mò ló mặt ra hỏi.
Tống Thư Hàng xoa mặt mình, thu hồi tâm trạng: “Ta mơ thấy trong thiên kiếp có nguyên thần của vài vị tiền bối xảy ra chuyện nên giật mình tỉnh giấc ấy mà.”
Vũ Nhu Tử thất vọng thấy rõ: “Ác mộng của Tống tiền bối quá bình thường, ta còn tưởng mơ hay ho thế nào cơ.”
Đậu Đậu: “Ta còn tưởng mơ dâm thế nào cơ.”
Tống Thư Hàng: “...”
Đậu Đậu, chúng ta có thể ngừng lại, đừng nói tới đề tài ‘dâm’ này nữa được không?
“Đúng rồi, Thông Nương đâu?” Tống Thư Hàng lại nói lảng sang chuyện khác.
“Sau lưng ngươi đấy.” Đậu Đậu trả lời.
Tống Thư Hàng quay lại, sau đó phát hiện Ngộ Đạo thạch cùng với... Thông Nương đã héo quắt lại.
“Ơ? Thông Nương bị làm sao thế này? Sao cô ấy lại khô đét thành như thế chứ?” Tống Thư Hàng vội cầm Ngộ Đạo thạch lên, liên tục bắn ‘Trì Dũ thuật’ vào.
“Yên tâm đi, cọng hành tinh này không việc gì cả, ta đã kiểm tra cho cô ấy rồi, chỉ là tiêu hao quá nhiều thôi, chờ khôi phục rồi lại bổ sung cho cô ấy chút dinh dưỡng là có thể khôi phục được. Lần này may mà có cô ấy.” Nguyên thần Đông Phương Lục Tiên Tử tới gần, lên tiếng nói.
Khi mọi người trong nhóm khôi phục từ trạng thái ‘ngũ giác bị tước đoạt, thần thức bị trấn áp’ thì phát hiện tất cả đều được mầm hành của Thông Nương bao quanh, cùng với Tống Thư Hàng hóa thành sương mù đang ra sức bao phủ mọi người.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều đoán được đại khái. Tất cả những người ở đây đều nợ cọng hành tinh này và Thư Hàng một ân tình.
Sau đó, Tống Thư Hàng hóa sương mù khôi phục hình người, rơi vào trạng thái hôn mê. Còn tất cả mầm hành của Thông Nương cũng khô quắt lại, bản thân cũng khôi phục trạng thái cọng hành, búp hành thì khô đét.
“Không có việc gì thì tốt rồi.” Tống Thư Hàng nghe Đông Phương Lục Tiên Tử nói vậy thì thở phào một hơi. Sau đó đặt Thông Nương vào trong ‘túi thu nhỏ một tấc’, cũng cất cả Cửu Tu Phượng Hoàng Đao vào trong đó.
“Thiên kiếp kết thúc rồi à?” Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nói.
Kiếp vân đã tiêu tan không thấy đâu nữa, cũng không có dấu hiệu tiếp tục ngưng tụ. Không gian độ kiếp nhóm lại hóa thành thế giới màu trắng, không có gì hết.
“Đúng vậy, thiên kiếp đã kết thúc rồi.” Nguyên thần của Hoàng Sơn Tôn Giả cười nói: “Tất cả chúng ta đều bình an vô sự, nhưng hiện giờ vẫn còn chút phiền toái nho nhỏ.”
“Phiền toái nhỏ?” Tống Thư Hàng đứng dậy: “Nếu thiên kiếp đã kiết thúc thì chắc chúng ta sắp được ra ngoài rồi đúng không?”
“Đây chính là phiền toái nhỏ mà ta muốn nói... Thiên kiếp kết thúc được một lúc rồi, nhưng chúng ta còn chưa có cảm giác sắp được dịch chuyển ra khỏi ‘không gian độ kiếp’.” Hoàng Sơn Tôn Giả nói.
Tống Thư Hàng: “!!!”
“Bọn ta nghi ngờ nó có liên quan tới việc ‘không gian độ kiếp nhóm’ này là bán thành phẩm, chắc nó còn chưa có chức năng đưa tu luyện giả ra khỏi không gian độ kiếp.” Lệ Chi Tiên Tử nói.
Ban đầu ngay cả thiên kiếp còn bị không gian này nhốt ngoài cửa nữa cơ mà.
“Đúng là hành động sống chết mặc bây điển hình.” Cuồng Đao Tam Lãng nói.
Bắc Hà Tán Nhân: “Nếu là BUG thì có lẽ một lát nữa sẽ sửa lại thôi. Cũng như khi nãy thiên kiếp cũng được đưa vào sau đấy thôi?”
“Nói tới thiên kiếp, ta cứ cảm thấy giống như mình như đã chết trong thiên kiếp vậy.” Cổ Hồ Quan Chân Quân xoa cằm: “Ta còn tưởng rằng mình phải chết trẻ, hối hận vì bản thân không kịp để lại di chúc, còn cả dược liệu để luyện một lò ‘Tôn Vinh Đan’ mà khó khăn lắm ta mới gom đủ nhưng chưa kịp khai lò nữa...”
Trong lòng Tống Thư Hàng đột nhiên xúc động...
“Ngươi không có chuyện gì khác đáng hối tiếc hơn à? Ví dụ như phương diện kia chẳng hạn?” Tạo Hóa Pháp Vương cười nói.
Cổ Hồ Quan Chân Quân: “Ha ha ha, đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cho cảnh giới của ta bây giờ là Chân Quân lục phẩm, còn ngươi vẫn là ngũ phẩm đấy.”
“Đậu xanh, có thế thôi mà ngươi cũng muốn đâm tim ta à?” Tạo Hóa Pháp Vương nói.
Tô Thị A Thất suy đoán: “Ta cảm thấy nguyên nhân có thể là do lúc đầu Cổ Hồ Quan đạo hữu thử tiếp xúc với ánh sáng thiên kiếp, cho nên bị ám ánh tâm lý.”
Cổ Hồ Quan Chân Quân gật đầu: “Đúng là có khả năng này.”
“Thật ra... ta cũng có cảm giác này. Giống như mình đã chết đi một lần trong thiên kiếp vậy.” Đổng Quái Tiên Sư hai tay chống cằm, ngồi đối diện với Bắc Hà.
Bắc Hà Tán Nhân: “Đừng có làm động tác thiếu nữ như vậy có được không?”
“Thấy ghét hà~~ Người ta mãi mãi là thiếu nữ 18 tuổi đó nha~~” Đổng Quái Tiên Sư giơ ngón tay thành hình hoa lan, dùng giọng nũng nịu của Lệ Chi Tiên Tử nói.
“Đổng Quái, chết đi cho ta!” Lệ Chi Tiên Tử lắc mình một cái, nắm lấy cái chân để trần của Đổng Quái Tiên Sư, nhấc hắn lên định thi triển Đại Phong Xa.
“Tiên tử đợi một chút, để ta quay người đi cái đã.” Bắc Hà Tán Nhân kêu lên: “Bói bịp giờ đang mặc váy, tiên tử cô dùng Đại Phong Xa thì dễ làm mù mắt quần chúng lắm đấy.”
Lệ Chi Tiên Tử: “...”
Ngươi nói thế rồi thì sao ta có thể thoải mái chơi Đại Phong Xa đây?
“Tống tiền bối, ngươi lại thất thần đấy à?” Vũ Nhu Tử lên tiếng hỏi.
Tống Thư Hàng lắc đầu: “Ừm, hơi thất thần một chút. Đang nghĩ một số chuyện.”
“Nhưng... chúng ta đều may mắn sống sót. Đáng để ăn mừng.” Hai tay Đổng Quái Tiên Sư vịn váy của mình lại, hớn hở nói.
Cùng một kỹ năng, dùng một lần với tu sĩ, lần thứ hai sẽ không có hiệu quả nữa. Đại Phong Xa cũng vậy! Đồng Quái cảm thấy mình đã không còn sợ nó nữa.
“Đúng vậy, nên ăn mừng một phen.” Tống Thư Hàng gật đầu, sau đó hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, Lệ Chi Tiên Tử này. Theo kinh nghiệm của bản thân ta... thì Nguyên thần có thể bị vo lại thành một cục tròn vo đấy!”
Lệ Chi Tiên Tử: “???”
Hai tay Tống Thư Hàng làm động tác xoa xoa: “Như thế này này, có thể khiến nguyên thần bị vo lại thành một cục tròn. Sau khi bị vo viên sẽ rất khó chịu. Tự trải nghiệm đi!”
Đổng Quái Tiên Sư: “Thư Hàng tiểu hữu, gần đây ta có đắc tội với ngươi đấy à??”
“Biến thành viên bi cho ta đi, Đồng Quái!” Lệ Chi Tiên Tử bắt đầu thử vo tròn.
“Đây là ăn mừng đấy Đổng Quái tiền bối.” Tống Thư Hàng mỉm cười nhấn mạnh: “Là ăn mừng.”
Mừng mọi người bình an vô sự.
“Nói tới ăn mừng, Hoàng Sơn tiền bối, ta có một đề nghị!” Đông Phương Tĩnh Tuyết Tiên Tử giơ tay lên nói.
Hoàng Sơn Tôn Giả nhìn về phía Đông Phương Tĩnh Tuyết Tiên Tử: “Ngoại trừ muốn ca hát ăn mừng ra thì cô có thể nói đề nghị khác thử xem.”
Đông Phương Tĩnh Tuyết Tiên Tử xị mặt ngồi xuống đầy thất vọng: “Vậy ta không đề nghị nữa.”
Hoàng Sơn Tôn giả: “...”
Tiên tử, cô thật sự muốn ca hát à, đừng quên Tạo Hóa đạo hữu còn đang đứng đây đấy, cô muốn tất cả mọi người bỏ mạng vì mình hay sao?
“Nói tới ăn mừng, Hoàng Sơn tiền bối, chờ sau khi chúng ta rời khỏi ‘không gian độ kiếp’ này thì mở tiệc đi! Chúc mừng chúng ta độ kiếp tập thể thành công.” Tuyết Lang Động Chủ nói.
Chủ đề của Nhóm Cửu Châu số 1 thay đổi cực nhanh. Một giây trước còn đang thảo luận ‘BUG của không gian độ kiếp’, một giây sau đột nhiên nhảy sang chuyện mở tiệc.
Tống Thư Hàng không nhịn được nói: “À... không thì tới nhà ta mở tiệc ăn mừng nhé?”
Lúc này rất hợp để quảng cáo cho nhà hàng của mình.
Đệ tử Sở Sở của mình vất vả tu luyện kỹ thuật ‘tiên trù’... đúng lúc để cô ấy thử nghiệm tay nghề làm bếp của bản thân chứ nhỉ?
Hơn nữa, bên phía Côn Na nữ sĩ còn một ít rượu ngon. Không biết có thể mua lại không nhỉ?
Hoàng Sơn Tôn Giả cười nói: “Được, chọn địa điểm tại nhà hàng của Thư Hàng tiểu hữu nhé. Đến lúc đó mọi người có đồ tốt gì thì cứ việc mang đến. Chúng ta mở tiệc, không say không về.”
Sau khi thảo luận cả nửa ngày...
Chủ đề lại quay lại vấn đề thoát ra khỏi ‘không gian độ kiếp’.
Bởi vì mọi người phát hiện, có vẻ như bọn họ đã bị ‘không gian độ kiếp’ quên bẵng đi rồi.
Cả buổi trời rồi mà vẫn không có cảm giác sẽ ra khỏi nơi này.
Cuồng Đao Tam Lãng: “Các ngươi nói xem, liệu có phải tất cả chúng ta đều ương ngạnh sống sót trong đại kiếp ‘cái chết không thể nhìn thấy đó’, đại chiêu mà thiên kiếp dồn cả buổi trời lại không giết được ai nên nó thất vọng phát cuồng, định nhốt chúng ta trong không gian vĩnh viễn luôn nhỉ?”
“Thiên kiếp làm gì nhân tính hóa đến cỡ ấy chứ.” Diệt Phượng Công Tử nói.
Vũ Nhu Tử: “Hoặc có thể chúng ta phải đợi ‘không gian độ kiếp nhóm’ này tiến hóa thành sản phẩm hoàn thiện, lúc đó mới có thể rời khỏi chăng?”
“Vậy thì phải chờ đến chừng nào đây!” Đậu Đậu nhàm chán nói.
“Có lẽ là mười ngày nửa tháng. Cũng có thể phải tám mươi hay một trăm năm chăng?” Bắc Hà tán nhân suy đoán.
Đậu Đậu kêu gào: “Sở Sở, Sở Sở của ta ~~ Tám mươi hay một trăm năm sau thì mấy cô Sở Sở của ta đều chết hết rồi.”
Hoàng Sơn Tôn Giả: “...”
Nói thật, rõ ràng là thằng chó con mà mình tự tay nuôi lớn, nhưng hắn thật sự không biết Đậu Đậu mắc chứng ‘cuồng Sở Sở’ từ lúc nào.
Lúc này tiểu trợ lý lưới rồng bên cạnh Tống Thư Hàng rốt cuộc cũng khôi phục.
“Có lẽ ta đã có cách rồi.” Tống Thư Hàng nói: “Các tiền bối, ngồi cho vững, ta lái xe đây.”
Hai bộ pháp khí tổ hợp được Tống Thư Hàng thu hồi.
Hắn ôm lấy Tiểu m Trúc rồi nói thêm: “Nơi cần đến... Không gian thánh giả của thế giới Hắc Long.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận