Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 156: Mỗi lần xuất quan đều có cảm giác như bị thế giới ruồng bỏ

Chương 156: Mỗi lần xuất quan đều có cảm giác như bị thế giới ruồng bỏ
Chỉ có thể nói, không hổ là bế quan cuồng nhân Bạch Chân Quân! Trong lòng Kinh ba Đậu Đậu thầm cảm thán!
Trong lúc bế tử quan đột nhiên tấn cấp, thế rồi chỗ bế quan bị thiên kiếp đánh tan tành, tuy rằng việc này khá hiếm có, nhưng trước kia cũng từng xảy ra trong giới tu chân rồi.
Nhưng người sau khi vượt qua đại kiếp nạn trong lúc bế quan, tấn cấp thành công xong lại không lập tức xuất quan, mà vẫn tiếp tục bế tử quan một cách bình tĩnh như Bạch Chân Quân đây thì đúng là trước nay chưa từng có!
Phần lớn các tu sĩ bế tử quan là vì để tấn cấp, sau khi tấn cấp rồi thì xem như đã đạt được mục đích, đương nhiên phải xuất quan trước để mời mấy vị đạo hữu hãy còn sống đến chung vui chúc mừng.
Chỉ có mỗi mình Bạch Chân Quân là thuần túy vì bế quan nên mới đóng cửa… để hưởng thụ quá trình bế quan!
“Nói cách khác, bây giờ Bạch tiền bối ngài đã là Tôn Giả rồi à?”
Đậu Đậu hỏi.
“Ừ.”
Bạch Chân Quân bình tĩnh gật đầu.
Bây giờ hắn đã là Bạch Tôn Giả chứ không phải Bạch Chân Quân nữa rồi.
Tống Thư Hàng tò mò hỏi thăm:
“Bạch Chân Quân, sao sau này ngài lại biến thành một pho tượng thế? Lại còn bị đưa vào thờ trong đạo quán vô danh kia nữa?”
Hơn nữa, thời gian cũng không khớp lắm.
Bạch Chân Quân bế quan vào 150 năm trước, trong lúc bế quan lại gặp phải thiên kiếp, đánh vỡ mất cấm chế của nơi bế quan, cùng lắm cũng chỉ mới hơn trăm năm chứ mấy?
Nhưng theo những gì ghi chép lại từ đạo quán vô danh ở thôn Lâm Diêu thì bức tượng kia đã được thờ từ mấy trăm năm trước rồi.
“Nói ra thì dài dòng lắm.”
Bạch Chân Quân cười ha hả, chậm rãi giải thích:
“Trận thiên kiếp kia phá hủy nơi bế quan của ta, rốt cuộc ta dựa vào bí pháp, thành công vượt qua thiên kiếp, năng lượng còn sót lại của bí pháp đã tạo thành lớp vỏ tượng bên ngoài mà các ngươi đã nhìn thấy, để bao bọc ta vào trong.”
“Sau đó, bởi vì ta vừa mới tấn cấp xong, vẫn còn đang làm quen với hình thái linh lực mới, không thể lập tức bế tử quan, chỉ tiến vào trạng thái bán tu luyện mà thôi.”
“Có lẽ là âm thanh của trận thiên kiếp khi đó khá lớn, nên cũng hấp dẫn sự chú ý của một vị tu sĩ lúc ấy đang ở gần đó. Vị tu sĩ ấy là người của Không Không Dạo Môn, hắn hiểu lầm nơi ta bế quan là linh địa. Thế nên mới miệt mài tìm kiếm, đào thẳng xuống nơi ta bế quan.”
Bạch Chân Quân vuốt cằm, nhớ lại tình hình khi đó:
“Sau khi hắn đến được nơi ta bế quan thì tất nhiên vô cùng hưng phấn, chỉ là tiếc thay, nơi bế quan của ta, ngoại trừ bản mệnh phi kiếm ‘Lưu Tinh Kiếm’ của ta ra thì không còn bảo vật gì nữa.”
“Vị tu sĩ của Không Không Đạo Môn kia có tu vi không cao lắm, nên ánh mắt cũng không được tốt, hắn cho rằng phi kiếm bản mệnh của ta là vật vô chủ. Cho nên lấy phi kiếm của ta đi… Ta cảm thấy khá thú vị, nên cũng để mặc cho hắn mang phi kiếm đi luôn.”
“Cho nên chắc là phi kiếm bản mệnh của ta bây giờ vẫn còn nằm trong tay hắn thì phải? Sắp tới ta sẽ lấy nó về, không có phi kiếm bất tiện lắm. Cho hắn mượn chơi một trăm năm chắc là hắn cũng thỏa mãn rồi ấy nhỉ?”
“…”
Đậu Đậu nghệt mặt ra, phi kiếm của Bạch tiền bối thật sự bị người ta đánh cắp á?
“Lưu Tinh Kiếm, đúng là cái tên hay.”
Ngược lại thì thứ mà Tống Thư Hàng để ý lại là phi kiếm. Sau khi trải nghiệm hiệu quả của việc ngự kiếm phi hành vài lần thì sự khao khát của hắn đối với phi kiếm đã đến mức độ đói khát luôn rồi.
Kinh ba Đậu Đậu lại hỏi:
“Sau đó thì Bạch tiền bối ngài bị mấy thôn dân đào bới đưa lên à?”
“Không phải, vẫn là do tu sĩ của Không Không Đạo Môn kia làm. Hắn ta lạ lắm, ngày đầu tiên thì lấy phi kiếm của ta đi. Ngày hôm sau hắn lại quay lại nơi ta bế quan, chuyển pho tượng là ta ra ngoài. Lúc ấy ta còn tưởng là hắn đã phát hiện ra được chân thân của ta. Nhưng hình như hắn chỉ muốn mang pho tượng của ta ra mà thôi, sau đó lại ngày đêm ngây người ra nhìn. Nhìn suốt mấy ngày liền.”
Bạch Chân Quân suy nghĩ một lúc rồi kể.
Tống Thư Hàng và Đậu Đậu đưa mắt nhìn nhau một cái. Khỏi nói cũng biết, nhất định là hắn bị sức quyến rũ đặc biệt phát ra từ trên người của Bạch tiền bối ảnh hưởng rồi nhỉ?
Nói tới sức quyến rũ đặc biệt thì Tống Thư Hàng lại quay đầu nhìn Bạch Chân Quân một cái.
Đột nhiên hắn cảm giác Bạch Chân Quân bây giờ thật sự là càng lúc càng thêm phần phong tư vô hạn! Giống như một cái hố đen sâu hoắm, có khả năng thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, khiến cho người ta không cách nào rời mắt ra khỏi hắn được.
Thậm chí ngay cả nhịp tim cũng bất giác đập nhanh hơn.
Tống Thư Hàng từng có kinh nghiệm nên vội vàng quay đầu đi, sau đó, hắn nhìn thấy Đậu Đậu cũng đang nhìn chằm chằm vào Bạch Chân Quân, đôi mắt cún con tỏa sáng lấp lánh, bộ dạng như chẳng nỡ rời.
Tống Thư Hàng vội vàng vỗ Đậu Đậu thật mạnh, Đậu Đậu bây giờ đang bay trên không, lỡ như nó không nhìn kỹ đằng trước rồi đâm đầu vào máy bay thì sao?
Đậu Đậu xấu hổ thè lưỡi, làm hộ thở hồng hộc.
Bạch Chân Quân lại kể tiếp:
“Sau đó… chừng ba bốn ngày gì đó, vị tu sĩ Không Không Đạo Môn kia đột nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ, đào hố chôn ta xuống đất lại. Đúng là một người khó hiểu mà!”
“Tiếp theo, ta cảm giác dù bị chôn dưới đất cũng không sao hết, nên cứ tiếp tục bế tử quan. Chuyện về sau ta cũng không rõ lắm, ta bị người dân đào lên khi nào, bị đưa vào đạo quan thờ ra sao, ta đều không có cảm giác gì cả, chuyện sau này thì các ngươi cũng biết cả rồi đấy, lúc ta bế quan xong mới phát hiện, hóa ra mình được người ta thờ như tượng thần.”
Bạch Chân Quân cười ha hả.
Lúc vừa tỉnh lại, phát hiện mình biến thành tượng thần bị thờ trong đạo quán, hắn cũng thấy giật mình lắm.
Tống Thư Hàng thở dài, quả nhiên mấy thứ truyền thuyết đều không đáng tin. Xem ra là do người dân truyền miệng với nhau, đồn tới đồn lui, sau cùng khoác lác thêm về thời gian đào được tượng thần cả.

Một nơi khác.
Đài truyền hình của thị trấn Nam Hoa Hồ đang đưa tin. Bên ngoài đạo quán vô danh của Lâm Diêu thôn, hơn trăm người ẩu đả tập thể, hiện trường rất thảm thiết.
Cảnh sát đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường, bắt được hơn bảy mươi người đánh nhau tại chỗ…
Ngoài ra, trong lúc hỗn loạn, bức tượng thần trong đạo quan vô danh cũng đã bị người ta cướp đi mất.
Theo như những gì khách hành hương có mặt tại hiện trường kể lại, trước khi ba nhóm người này kéo đến thì đã có một nhóm người khác xông vào đạo quan vô danh cướp tượng thần đi trước.
Cảnh sát cho hay, sự kiện ẩu đả lần này có tính chất rất nghiêm trọng, bọn họ nhất định sẽ nghiêm trị đích đáng những kẻ tham gia, cũng sẽ tìm bức tượng thần kia về cho bằng được!
...
Tốc độ phi hành của Đậu Đậu thì khỏi phải nói, chẳng mấy chốc sau bọn họ đã đáp xuống mái căn nhà của Dược Sư.
Bạch Chân Quân đứng trên sân thượng, nhìn về phía xa.
Đưa mắt nhìn quanh, vô số tòa nhà cao tầng mọc lên san sát nhau, toàn bộ khu đại học Giang Nam giống hệt như một khu rừng được tạo nên từ xi măng cốt thép.
“Ta vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng hơn một trăm năm năm trước, nơi này vẫn còn là một khu rừng rậm, bên kia còn có một hồ nước rất đẹp.”
Bạch Chân Quân so sánh cảnh tượng trước mắt và những ký ức trong đầu của mình, thầm thở dài.
Mỗi lần bế tử quan đi ra, hắn đều có cảm giác giống như mình đã bị thế giới này bỏ rơi!
Bạch Chân Quân thở dài cảm thán thế này cũng tuấn mỹ không sao tả siết!
Hắn nhanh chóng điều chỉnh trạng thái tâm lý của mình:
“Thư Hàng đạo hữu, chúng ta phải bắt đầu làm quen với thế giới bây giờ từ phương diện nào đây?”
Tống Thư Hàng đắc ý cười nói:
“Ta đã chuẩn bị xong hết rồi, xin mời Bạch tiền bối theo ta.”
Sau đó, Tống Thư Hàng dẫn Bạch Chân Quân đi vào lầu ba, cũng là nơi có gian phòng mà hắn đang ở tạm.
Bạch Chân Quân tò mò quan sát tất cả mọi thứ, nhất là mấy sản phẩm đồ điện mà một trăm năm mươi năm trước không có như tivi, điều hòa, tủ lạnh, bếp điện từ.
Những thứ này đều là đồ do chủ cũ của ngôi nhà để lại, Dược Sư tiền bối ra tay hào phóng như thế, chủ nhà đương nhiên cũng sẽ không so đo chút đồ lặt vặt này làm gì.
Tống Thư Hàng mở máy tính vào mạng, rồi lập tức mở group chat của nhóm Nhóm Cửu Châu Số 1 lên.
Sau đó hắn lại tải vài tập tin xuống.
Tác dụng và hướng dẫn dùng các món đồ điện hiện đại, điều hòa, tivi, máy tính, điện thoại, tủ lạnh, nồi cơm điện…
Những thứ tu sĩ cần chú ý trong xã hội hiện đại hóa: Khoa học kỹ thuật phát triển rất nhanh, mười cách nhanh chóng hòa nhập vào xã hội.
Quy tắc an toàn giao thông cơ bản, nhớ kỹ đừng đụng hỏng xe hơi chạy trên đường. Kèm theo ảnh của các loại xe hơi.
Vì để tiện cho Bạch Chân Quân, Tống Thư Hàng còn cố ý chuyển chữ giản thể thành phồn thể nữa.
“Tiền bối, trước tiên ngài qua đây xem mấy tập tin này đi, ở trong này có giải thích về tác dụng và cách dùng các loại đồ điện gia dụng. Đợi sau khi ngài hiểu sơ sơ về những thứ này xong thì ta sẽ tạo thêm một tài khoản chat cho ngài, rồi báo Hoàng Sơn Chân Quân thêm ngài vào trong Nhóm Cửu Châu Số 1. Đúng rồi, trước tiên phải làm thẻ căn cước cho ngài đã, sau đó còn phải mua cho ngài một chiếc điện thoại và máy tính nữa.”
Tống Thư Hàng nói.
“Để ta xem xem!”
Bạch Chân Quân hào hứng ngồi vào trước máy tính, học theo Tống Thư Hàng, cầm lấy chuột, kéo chuột, cũng bài bản lắm.
“Ồ, mấy cái này thú vị thật đấy. Thứ ở trước mặt ta bây giờ chính là máy vi tính à, đúng là tiện lợi thật, có nhiều chức năng quá. Lại còn tủ lạnh nữa, trước kia ta muốn ướp lạnh một số thứ đều dựa vào hầm băng lớn hoặc trận pháp băng hệ thôi. Còn có điện thoại này, nó có chức năng giống với thiên lý truyền âm thật đấy.”
Hai mắt Bạch Chân Quân bắt đầu tỏa sáng.
Bản thân hắn vốn đã luôn hứng thú với mấy pháp khí dạng cơ quan rồi, hiện tại có nhiều thứ đồ hiện đại hóa như thế, khiến hắn cảm thấy ngập tràn hạnh phúc.
“Tiền bối ngài cứ xem trước đi nhé, ta liên hệ với Nhóm Cửu Châu Số 1 đã.”
Tống Thư Hàng nói.
Hắn dùng điện thoại lên nhóm, tìm vào phần ‘Đạo hữu bế quan hơn 50 năm, sau khi xuất quan muốn làm các loại giấy tờ, thông tin hợp pháp xin liên hệ với Tuyết Lang Động Chủ! ’
Tuyết Lang Động Chủ hình như cũng là một vị tiền bối ít khi trồi lên nói chuyện.
Nhưng khi nãy lúc mình gửi tấm ảnh đón Bạch Chân Quân xuất quan thì vị Tuyết Lang Động Chủ này từng ra mặt rồi.
Nhóm Cửu Châu Số 1.
Tống Thư Hàng:
“@Tuyết Lang Động Chủ, tiền bối có đó không?”
Tuyết Lang Động Chủ nhanh chóng đáp:
“Ha ha, là cần làm giấy tờ với thông tin hợp pháp cho Bạch Chân Quân đúng không? Cứ yên tâm đi, mấy thứ này Hoàng Sơn Chân Quân đã sớm nhờ lão phu làm rồi, ngày mai sẽ có người gửi đến tận tay ngươi.”
“Hoàng Sơn Chân Quân đúng là suy nghĩ chu đáo.”
Tống Thư Hàng cảm thán.
“Thư Hàng tiểu hữu, bây giờ Bạch Chân Quân tiền bối đã ra khỏi pho tượng kia rồi à? Ngươi có cảm giác gì không?”
Tuyết Lang Động Chủ lập tức dò hỏi.
“Cảm giác gì cơ?”
Tống Thư Hàng suy nghĩ một lúc mới nói:
“Không có cảm giác gì hết, chỉ là ta cảm thấy, so với pho tượng kia thì Bạch tiền bối thật sự tuấn mỹ hơn nhiều.”
Về phần kỹ năng ngã động đất của Bạch Chân Quân thì Tống Thư Hàng cảm giác cứ phải nể mặt của tiền bối đi đã, nên che giấu được thì cứ giấu, dù sao thì hắn không làm được mấy chuyện nói xấu sau lưng người ta.
“Ồ ồ, cố gắng lên, Thư Hàng tiểu hữu.”
Dường như Tuyết Lang Động Chủ rất hài lòng trước đáp án của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng không hiểu gì hết.
Sau đó, hắn cẩn thận nhìn Bạch tiền bối thật kỹ. Lại nói, rốt cuộc là Bạch tiền bối có điểm nào khiến cho các tiền bối trong nhóm lo lắng sợ hãi như thế nhỉ?
Hắn đã từng nghĩ rất nhiều, liệu có phải vì sức quyến rũ đặc biệt trên người Bạch Chân Quân gây nên hay không, nếu là như thế thì đúng là sẽ khiến các nam tiền bối trong nhóm thấy xấu hổ. Nhưng không phải trong nhóm vẫn còn nữ tu đấy à?
Tống Thư Hàng cảm thấy nghĩ kiểu gì cũng không thông nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận