Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 583: Ngươi Đã Bị Con Khỉ Đập Cho Một Trận

Chương 583: Ngươi Đã Bị Con Khỉ Đập Cho Một Trận
Làm sao có thể như thế được? Cô vẫn luôn sống ở Bích Thủy Các này, Bích Thủy Các đã truyền thừa từ thượng cổ tới nay, diệt vong lúc nào chứ?
Diệp sư tỷ muốn lên tiếng phản bác, thế nhưng không hiểu vì sao câu phản bác đã ra đến miệng lại chẳng thể thốt lên thành lời. Đồng thời, không hiểu sao cô thấy toàn thân mềm nhũn rồi cứ thế ngã ngửa ra sau.
Sao lại thế này? Tại sao toàn thân lại mềm oặt ra, chẳng còn chút sức lực nào thế này?
Tống Thư Hàng đang cởi đồ du hành vũ trụ bên cạnh vội vàng đỡ lấy Diệp sư tỷ. Thân thể của cô trở nên nhẹ bẫng như thể không hề có chút trọng lượng nào.
“Thư Hàng.”
Diệp sư tỷ ngẩng lên nhìn Tống Thư Hàng, nước mắt ầng ậng dâng lên trong đôi mắt.
“Sư tỷ đừng sợ, mình xem xét lại sự tình từ đầu tới cuối rồi tính tiếp.”
Tống Thư Hàng đỡ Diệp sư tỷ rồi an ủi:
“Nói không chừng chỉ là một môn phái nào đó trùng tên với Bích Thủy Các đã bị diệt vong từ rất lâu trước kia rồi thôi.”
Tống Thư Hàng vừa nói câu này ra khỏi miệng thì đã lẳng lặng phủ định nó trong đầu.
Môn phái thì có thể trùng tên, thế nhưng Khốc Lão Nhân tu luyện thiên khấp bảo điển hàng thật giá thật kia kìa!
Lúc này thì Khốc Lão Nhân cuối cùng cũng nín khóc, thế nhưng trong lòng hắn thì như đang có cả vạn con ngựa đang cùng lồng lên.
Móa nó, mình vừa mới nói gì? Đứng trước cửa Bích Thủy Các mới mà nói với người ta là “Bích Thủy Các đã từng bị hủy diệt” chẳng phải là lao đầu tìm chết hay sao!
Nói cách khác, cảm giác này giống như… trong “Tây Du Ký”, Ngọc Hoàng vất vả lắm mới sửa chữa xong Thiên Cung bị con khỉ đại náo phá tới bời. Thế mà đúng lúc đó lại có khách đến, vừa mở mồm đã bảo ngay: Nghe nói ngài vừa bị con khỉ đánh cho một trận hả?
Chính là như thế đó.
Chắc ban nãy mình khóc lú đầu nên mới nói chuyện này ra mà!
Xem đi, ấn tượng ban đầu với người ta hỏng hết cả rồi, nói không chừng còn bị người ta ghét luôn rồi ấy chứ.
Phải làm thế nào để cứu vãn đây? Đầu óc của Khốc Lão Nhân vận động điên cuồng. Chuyện này liên quan đến việc hắn có thể tìm được phần công pháp tiếp theo của thiên khấp bảo điển hay không đấy!
Lúc này, Tống Thư Hàng mới ướm hỏi:
“Khốc tiền bối, ngài có thể miêu tả một chút xem di tích Bích Thủy Các mà ngài nhìn thấy trông như thế nào không?”
Tống Thư Hàng cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.
Nếu Bích Thủy Các đã bị hủy diệt từ thời thượng cổ thì Bích Thủy Các trước mắt hắn đây là cái gì? Chẳng lẽ thực sự là Bích Thủy Các được xây dựng lại hay sao?
Hay chăng… nó chính là Bích Thủy Các tồn tại bằng một phương thức nào khác?


Khốc Lão Nhân ngừng khóc rồi miêu tả cho Tống Thư Hàng nghe:
“Đó là một động phủ của tiên nhân thời cổ trông rất bình thường, nằm sâu dưới đất. Lúc còn trẻ, ta đã tình cờ đi vào trong đó.”
“Dường như động phủ đã bị vứt bỏ từ lâu, hoặc là trước khi ta vào thì đã có ai đó đến trước một bước rồi, đồ đạc bị dọn đi hết, chỉ để lại một giá sách rất lớn mà thôi. Có lẽ trên giá sách ấy từng có rất nhiều công pháp và đạo pháp đấy.”
“Có một bức tranh tường còn lại trên bức tường của động phủ ấy. Trong tranh là cảnh tượng của Bích Thủy Các khi còn phồn vinh, giống y như Bích Thủy Các trước mắt chúng ta lúc này vậy. Bên cạnh đó có một đoạn văn giới thiệu về Bích Thủy Các. Trong đoạn văn đó viết, dưới sự dẫn dắt của Sở các chủ, Bích Thủy Các năm đó phồn vinh hưng thịnh, các đệ tử trong các sống cuộc đời cách biệt với thế nhân. Bích Thủy Các chẳng khác nào một gia đình lớn.”
“Thế nhưng ở thời kì thượng cổ, năm thế lực tu chân cường đại đấu đá lẫn nhau, kéo Bích Thủy Các cuốn vào vào cuộc chiến của họ. Chỉ trong vòng một đêm Bích Thủy Các đã bị hủy diệt, không có một đệ tử nào may mắn thoát thân.”
Khi Khốc Lão Nhân nói đến đoạn này thì Diệp sư tỷ bên cạnh Tống Thư Hàng siết chặt lấy cánh tay của hắn. Dường như cô đang nhớ lại điều gì đó, thế nhưng vẻ mơ hồ vẫn phủ trùm trong đôi mắt.
Tống Thư Hàng vỗ về sư tỷ rồi hỏi tiếp:
“Thiên khấp bảo điển của Khấp tiền bối được lấy từ động phủ kia ra à?”
Thiên khấp bảo điển là công pháp do sư phụ của Diệp sư tỷ và chính cô tạo ra cho riêng cô, trong cả Bích Thủy Các chỉ có Diệp sư tỷ và sư phụ mới có thiên khấp bảo điển.
Nếu vậy thì động phủ mà Khốc Lão Nhân tìm được có liên quan đến Diệp sư tỷ ư?
“Đúng vậy, ta tìm thấy thiên khấp bảo điển trong động phủ đó, đáng tiếc chỉ có tàn quyển mà thôi, công pháp dừng lại ở cảnh giới Linh Hoàng ngũ phẩm. Chính vì thế nên ta dừng lại ở cảnh giới Linh Hoàng đã bao năm mà chẳng thể tiến lên thêm được bước nào.”
Khốc Lão Nhân nói.
Tống Thư Hàng:
“Khốc tiền bối có biết chủ nhân của động phủ ấy là ai không? Có manh mối gì không?”
Khốc Lão Nhân lắc đầu, chủ nhân của động phủ không hề lưu lại tên tuổi gì cả.
Tống Thư Hàng lại nhìn về phía Diệp sư tỷ.
Vẻ mặt của Diệp sư tỷ vẫn hoang mang như cũ, sau đó thì vẻ mặt cô đượm nét buồn rầu:
“Ta không nhớ ra gì hết, Thư Hàng.”
Bởi vì không nhớ ra được cho nên cô nóng ruột nóng gan, trông như thể sẽ òa khóc bất cứ lúc nào.
“Một khi đã thế thì chúng ta đi hỏi các chủ đi.”
Chúng ta đứng đây đoán mò thì có ích gì? Đi hỏi Sở các chủ là biết đáp án ngay thôi.
Nghe thấy tên của Sở các chủ, Khốc Lão Nhân tức thì kích động hẳn lên:
“Quả nhiên là Sở các chủ đã xây dựng lại Bích Thủy Các mới sao? Tống tiểu hữu, nếu ngươi gặp Sở các chủ thì có thể hỏi giùm ta một tiếng xem Bích Thủy Các mới có nhận người nữa không được không? Chỉ cần cho ta chạm vào thiên khấp bảo điển bản hoàn chỉnh thì không phải lo gì về lòng trung thành của ta hết!”
Hắn là tán tu thân thế trong sạch, không môn không phái nhưng đã tu luyện tới cảnh giới kim đan ngũ phẩm, trên kim đan còn có đến năm đạo long văn!
Tán nhân như hắn mà thành tâm muốn gia nhập môn phái nào thì bình thường bọn họ đều sẽ thu nhận.
Cho dù độ trung thành không thể so sánh với các trưởng lão trong phái của mình, thế nhưng nói thế nào thì cũng là thêm một phần chiến lực cấp bậc ngũ phẩm cơ mà.
Mang về làm trưởng lão trên danh nghĩa hay “khách khanh” cũng được.
Tống Thư Hàng nhíu mày, người sáng lập ra thiên khấp bảo điển đang đứng ngay bên cạnh hắn đây đây chứ đâu.
Ừm, hình như Bích Thủy Các đang nhận người thật, đúng là Khốc tiền bối có cơ hội đấy.
“Để ta hỏi Sở các chủ thay tiền bối chút vậy.”
Tống Thư Hàng đáp.…

Tống Thư Hàng vừa dứt lời thì cổng lớn của Bích Thủy Các đã từ từ mở ra.
Một bàn tay trắng muốt đột nhiên xuất hiện, túm áp Khốc Lão Nhân rồi nhấc toàn thân hắn lên khỏi mặt đất.
Khốc Lão Nhân cấp bậc ngũ phẩm mà lại không hề có sức chống trả, bị bàn tay nhỏ bé trắng ngần ấy nhấc lên y như một con gà con.
“Lượn đi!”
Tiếng nói của Sở các chủ khẽ vang lên.
Sau đó Khốc Lão Nhân bị quẳng ra ngoài, bay xa mãi xa, chỉ để lại một tràng tiếng kêu gào á á á thảm thiết.
Dám nhắc tới việc Bích Thủy Các bị hủy diệt ngay trước mắt Sở các chủ, chuyện này cũng làm cho người ta khó ở y như “Ngài đã bị con khỉ đập cho một trận” vậy.
“Á á á á”
Khi tiếng gào của Khốc Lão Nhân mới ngân được một nửa thì một cánh cửa không gian xuất hiện ngay sau lưng hắn.
Khốc Lão Nhân ngã vào trong cửa không gian rồi bị truyền tống thẳng tới một phương trời xa xăm.
Là pháp thuật truyền tống không gian.
Sở các chủ vỗ vỗ tay rồi duỗi cái eo lười một cái.
Mái tóc đen dàitrải ra tản mác như một tấm áo choàng sau lưng cô.
Sau đó, cô rũ mắt nhìn Tống Thư Hàng:
“Tống tiểu hữu, ban nãy ngươi nói định hỏi ta cái gì cơ?
Tống Thư Hàng giật thót một cái.
Hắn lẳng lặng nhìn Khốc Lão Nhân đã biến mất xa xa, trong lòng thầm cảm thấy bây giờ mà dám hỏi cái gì thì sẽ nối gót hắn ngay. Hắn chỉ là một tu sĩ nhị phẩm con con, bị quăng như thế thì còn đâu là người.
Lúc này, Diệp sư tỷ lại ngẩng đầu nhìn Sở các chủ:
“Các chủ, Bích Thủy Các chúng ta đã bị diệt vong từ thời thượng cổ có phải không?”
Sở các chủ mơn trớn mái tóc dài đen mượt rồi đáp rất nhẹ:
“Đúng vậy, bị diệt vong rồi, bị san thành đất bằng chỉ trong vòng một đêm ngắn ngủi. Đó là tâm huyết bao nhiêu năm của ta… năm ấy ta khóc lóc thảm thiết đến mức suýt mù, sau chuyện ấy ta còn mắc bệnh tự kỷ mấy mấy ngàn năm nữa.”
Diệp Tư không nhịn nổi mà rơi nước mắt.
Sở các chủ kéo cô vào lòng rồi an ủi:
“Đứa bé ngốc này, có gì mà phải khóc? Thời kì thượng cổ có vô vàn môn phái, diệt vong là chuyện thường tình. Bích Thủy Các của chúng ta chỉ là không may bị cuốn vào thị phi. Chúng ta không làm sai gì cả, nếu có sai thì chỉ trách năm đó chúng ta không đủ cường đại mà thôi.”
Nếu như năm đó cô đã có được tu vi của hiện nay thì Bích Thủy Các sẽ không bị tiêu diệt.
Sở các chủ rõ ràng không giỏi an ủi người khác, lời an ủi của cô chỉ khiến cho Diệp sư tỷ khóc càng đau đớn hơn.
Đúng là đã bị diệt vong à?
Tống Thư Hàng thở dài rồi lại nhìn Bích Thủy Các trước mắt:
“Thế thì… Bích Thủy Các bây giờ là do Sở các chủ người xây dựng lại đúng không?”
Hai mắt của Sở các chủ đã lờ đà lờ đờ, nhìn Tống Thư Hàng:
“Trong lòng ngươi đã đoán được thì cần gì phải hỏi nhiều nữa?”
Tống Thư Hàng cười khổ. Lúc trước đúng là hắn đã có một suy đoán to gan, rằng tất cả được tạo thành từ thực tại ảo - năng lực đặc biệt của Tôn Giả thất phẩm.
Chỉ có điều hắn không thể tin được suy đoán này của mình thôi.
Từ con người đến kiến trúc, từ sông nhỏ uốn quanh đến từng cành cây ngọn ở Bích Thủy Các đều vô cùng chân thực. Các đệ tử trong cách đều rõ ràng hiển hiện, có được tư tưởng và ý chí của riêng mình.
Nếu đây cũng là thực tại ảo thì có gì khác với sự thật đâu?
Tống Thư Hàng đột nhiên thấy đồng cảm với Vân Vụ đạo trưởng. Ngươi cho rằng trong nhóm này náo nhiệt lắm sao? Thật ra tất cả đều là clone của ta đó!
Mà bây giờ thì hắn đang tự mình trải qua version người thật đây. Ngươi cho rằng Bích Thủy Các rất đông vui sao? Thực ra tất cả những người bên cạnh ngươi trong Bích Thủy Các này đều là clone của ta đó!
Ủa, từ từ, chờ chút!
Có vấn đề lớn rồi!
Nếu toàn bộ Bích Thủy Các này đều là thực tại ảo, thì…
“Các chủ, con Diệp sư tỷ thì sao?”
Thư Hàng hỏi.
Nếu toàn bộ Bích Thủy Các đều là thực tại ảo, vậy còn Diệp sư tỷ thì sao?
Tuy rằng hắn và Diệp sư tỷ mới là “đạo lữ dự bị”, thời gian ở bên nhau ngắn ngủi và còn đang bồi dưỡng tình cảm. Đến tận bây giờ cả hai vẫn chỉ là “bạn tốt có cùng đam mê”, có lẽ có thể thân hơn một chút, nhưng còn cách xa cả vạn dặm mới bồi đắp được tình cảm giữa tình nhân với nhau.
Thế nhưng nói gì thì nói, Diệp sư tỷ vẫn được coi là mối tình đầu của Tống Thư Hàng đấy.
Mối tình đầu… chính là vừa chua xót lại vừa tàn nhẫn…
Cõi lòng Tống Thư Hàng đắng ngắt.
Đúng lúc ấy, Sở các chủ phất tay qua mặt Diệp sư tỷ một cái, cô lập tức chìm vào giấc ngủ say.
“Diệp Tư là đặc biệt. Nó không phải là thực tại ảo mà ta huyễn hóa ra. Về một mặt nào đó thì thực tại ảo là một phần của ta. Nếu nó là thực tại ảo của ta thì không thể tìm rồi trở thành đạo lữ với ngươi được.”
Sở các chủ đáp.
Cô chưa đói khát đến mức độ đi tìm một tiểu tu sĩ về làm đạo lữ song tu của mình đâu.
Tống Thư Hàng nhất thời cảm thấy hình như mối tình đầu của mình vẫn còn đướng cứu chữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận